Sự Hấp Dẫn Của Tổng Tài (Công Lược Trái Tim)

Chương 169: Tôi có thể tố cáo cô tội phỉ báng

Chương 169: Tôi có thể tố cáo cô tội phỉ báng

Tập đoàn Vạn Việt.

Trên tường chỗ quầy tiếp tân, dát trên nền vàng bốn chữ to cứng cáp Tập đoàn Vạn Việt như rồng bay uốn lượn, to rõ, nổi bật làm cho người ta không dám khinh thường.

“Ngại quá, cô không có hẹn trước, tôi không thể để cô lên đó được.” Giọng nói của nhân viên lễ tân.

Tần Nhã lo lắng đứng trước quầy, van xin nài nỉ: “Tôi thật sự có chuyện cần gặp tổng giám đốc của các người, hỏi một chuyện, rất vội”

Lâm Tân Ngôn hai ngày nay không đến cửa hàng, cũng không liên lạc được, cô dọn vào ở biệt thự của Tổng Cảnh Hạo rồi, cô cũng không biết biệt thự đó ở đâu, có chút không an tâm, cho nên tìm đến chỗ này, chính là muốn hỏi Tông cảnh Hạo một chút, Lâm Tâm Ngôn tại sao không đến cửa hàng.

Bây giờ tiệm mới khai trương, phần lớn đều lấy danh tiếng của cô để câu dẫn khánh, cô ở có ở đó, sẽ khiến cho khách cảm thấy bọn họ không có thành ý.

Hơn nữa Lâm Tân Ngôn đối với công việc rất cẩn thận nhiệt tình, sẽ không nói một lời liền không đến cửa hàng như thế.

Nếu như có thể liên lạc được, cô nói mình có chuyện mới không đến tiệm, cô cũng yên tâm hơn, chủ yếu là do bây giờ ngay cả người cũng không liên lạc được.

Sao có thể không lo lắng chứ.

“Thật xin lỗi, cô không có hẹn trước tôi không thể để cô lên, nếu như người nào cũng giống như cô, tôi nghĩ sếp của chúng tôi chẳng cần phải làm gì nữa, chỉ cần gặp những người không có phận sự, đem thời gian lãng phí hết rồi” Nhân viên tiếp tân vẫn như cũ duy trì dáng vẻ lễ độ, chỉ là không dịu dàng như trước, cũng bị Tần Nhã làm cho đau đầu.

“Các người, sao lại không thể châm chước một chút, hoặc là cô nối điện thoại với sếp của các cô, tôi nói một câu trong điện thoại cũng được.”

“Không được, nếu như cô có thời gian, thì cô có thể ngồi ở sảnh đợi, sếp xuống cô tự mình nói chuyện với anh ấy, nếu như anh ấy đồng ý, cô thích nói bao nhiêu cũng được.”

“Cô, sao lại có cái loại người này cơ chứ?”

“Xin lỗi, đây là công việc của tôi”.

Tân Nhã không còn gì để nói, cúi mặt xuống, một công ty lớn như này, sao lại không có tình người như vậy, cô chỉ muốn gặp Tông Cảnh Hạo một chút mà thôi.

“Này, cô Tần” Tô Trạm từ cửa bước vào, trong tay đang truyền qua lại chìa khóa xe, dáng vẻ rất nhãn nhã.

Tần Nhã lười đến mức không thèm để ý tới anh.

Quay đầu bước đi.

“Ở” Lúc đi qua người anh, anh nắm lấy cánh tay của Tần Nhã: “Tôi không ăn thịt cô, tại sao vừa nhìn thấy tôi là đã chạy, hơn nữa, chúng ta cũng là bạn bè, gặp mặt cũng phải chào hỏi cái chứ, cô như này có phải không lễ phép?”.

Tần Nhã cau mày, hất tay ra: “Lễ phép cũng phải xem là người nào, anh lôi lôi kéo kéo, người ta không biết còn nghĩ anh là đồ háo sắc.”

Tô Trạm nhướn lông mày, phủi phủi âu phục không hề có bụi bẩn, liếc nhìn Tần Nhã: “Chỉ bằng câu nói này của cô, tôi cũng có thể tố cáo cô tội phỉ báng”.

Vẻ mặt Tẫn Nhã trầm xuống, tức giận nói: “Bệnh thần kinh, là anh trêu chọc tôi trước, bây giờ ngược lại còn muốn trả đũa, đúng là mở mang tầm mắt”.

Tô Trạm cũng không phải muốn kiện có thật, chỉ là cố ý trêu cô, nhìn thấy dáng vẻ tức giận của cô, môi khẽ nhếch lên: “Cô đến. tìm Cảnh Hạo?”.

Lúc anh bước vào có nghe thấy cuộc trò chuyện của cô và nhân viên tiếp tân.

Không đợi Tần Nhã trả lời, anh lại nói: “Nhìn trúng Cảnh Hạo nhà tôi rồi à?”

“Anh nói nhảm cái gì đó?” Tấn Nhã tức giận, mặt đỏ hết lên, Tông Cảnh Hạo này rất đẹp trai, trên người có sức hút của một nhân tài trưởng thành chững chạc, vô cùng có sức hấp dẫn.

Nhưng cô rất rõ, đây là của Lâm Tâm Ngôn.

Cô từ trước đến nay chưa từng nghĩ qua.

Anh lại mang cái này ra trêu đùa cô?

Đúng là, không phải người!

“Giận rồi à?” Tô Trạm quay đầu sang nhìn cô.

Tần Nhã thật sự muốn cho anh một cái tát, dùng hết ý trí còn xót lại mới không làm như vậy, hung hăng trợn mắt nhìn anh một cái, sau đó nhanh chóng rời đi.

Tô Trạm bĩu môi, đứng im ở đó không nhúc nhích, một bộ dạng đang bày mưu lập kế: “Cô đến tìm Tông Cảnh Hạo muốn hỏi chuyện của cô Lâm à?”

Tô Trạm mới từ chỗ Thẩm Bồi Xuyên về, trao đổi vấn đề khởi tố Hà Thụy Lâm, anh là từ chỗ Thẩm bồi Xuyên biết được tin tức Lâm Tân Ngôn bị mất tích, nghe nói Tông cảnh Hạo vì chuyện này mà tâm trạng rất tồi tề, là anh em tốt nên anh phải tới đây quan tâm một chút.

Tân Nhã bỗng dừng bước, anh biết việc của Lâm Tâm Ngôn.

Nhưng cứ nghĩ đến dáng vẻ không biết liêm sỉ của anh, Tần Nhà liền mâu thuẫn, cũng không trả lời ngay.

“Cô Lâm xảy ra chuyện rồi, cô là bạn của cô ấy, không quan tâm sao?” Tô Trạm xoay người nhìn Tần Nhã ngập ngừng.

Lâm Tân Ngôn xảy ra chuyện ư?

Đang tốt đẹp sao lại xảy ra chuyện được?

Tần Nhã không tin anh, nếu như đổi lại là người khác nói với cô, cô sẽ không hoài nghi, nhưng người đàn ông này, cô không có ấn tượng tốt.

“Anh đừng hòng lừa tôi, chị Lâm rất tốt, tại sao anh phải nguyền rủa chị ấy như vậy, anh có ý định xấu gì đây?”. Tô Trạm: “..”

Đây là không tin anh?

“Phẩm chất con người tôi tệ như vậy à?”

“Anh có nhân phẩm ư?” Tần Nhã lạnh lùng trừng mắt nhìn anh một cái, nói chuyện với anh toàn là lời nói nhảm.

Thấy Tần Nhã thực sự tức giận, vẻ mặt Tô Trạm mới đứng đắn hơn, nghiêm túc nói: ” Cô Lâm mất tích hai ngày rồi, không có bất kỳ tin tức gì, còn ở thành phố B hay không còn rất khó nói, cô tin hay không thì tùy” Nói xong Tô Trạm đi về phía quầy tiếp tân, tay lau lên cái bàn có thể soi gương, nhìn nhân viên tiếp tân: “Sau này phải có mắt nhìn”

Tô Trạm mặc dù không phải thường xuyên đến công ty, nhưng mà có quan hệ với Tông Cảnh Hạo, mọi người đều biết, vừa nãy anh cùng Tân Nhã đấu đá nhau, nhân viên sớm đã nhìn thấy.

Tô Trạm quen cô ấy.

Có khả năng tìm tổng giám đốc Tông có chuyện thật.

Chỉ là từ trước đến nay chưa từng gặp người phụ nữ này, lại lịch như thế nào? Không kiềm được hỏi một câu: “Cô ấy là ai vậy?” Tô Trạm cau mày: “Không phải điều cô nên biết, hóng ít thôi, làm tốt việc của cô đi.”

Nhân viên lễ tân bĩu môi, không thèm đếm xỉa trả lời: “Biết rồi, không bóng chuyện”

“Như thể mới nghe lời.” Tô Trạm nhìn cô cười, còn ném cho cô một cái nhìn quyến rũ Nhân viên lễ tân nuốt từng ngụm nước bọt, tuy nói Tô Trạm không hấp dẫn bằng Tông Cảnh Hạo, nhưng đặt giữa đám người bình thường, cũng được coi là cực phẩm.

Nguyên nhân chính là do vừa nãy anh nháy mắt với cô.

Trong mắt của nhân viên lễ tân tràn ngập yêu thương, dáng vẻ đa tình nhìn Tô Trạm, bản thân lại không biết nước miếng của mình cũng sắp chảy xuống.

Tô Trạm chán ghét hừ một tiếng.

Lâm Tâm Ngôn mất tích rồi?

Thật hay giả?

Tần Nhã nhìn Tô Trạm, tâm trạng rất hỗn loạn, lo lắng cho Lâm Tâm Ngôn, run rẩy chán ghét nhìn anh: “Chị Lâm, thật sự xảy ra chuyện sao?”

Đúng là hai ngày trước không liên lạc được với Lâm Tâm Ngôn.

Tô Trạm dùng biểu cảm của kẻ ngu ngốc nhìn cô: “Chuyện này có thể đùa được ư, hơn nữa, tôi lừa cô làm cái gì?”

“Thế bây giờ nên làm gì?” Tần Nhã lo lắng đến mức sắp khóc: “Tiểu Hi và Tiểu Nhụy phải làm sao?”

Tô Trạm nhất thời không phản ứng kịp: “Tiểu Nhụy, Tiểu Hi là ai?”

“Con trai và con gái của chị Lâm”

“Đợi một chút.” Tô Trạm đi tới, kéo cô đến bên cạnh, Lâm Tâm Ngôn trước đây từng kết hôn với Tông Cảnh Hạo, thời gian không lâu, lại kết hôn ngầm, không có nhiều người biết, chỉ có vài người thân quen mới biết.

Nhưng mà bây giờ có người nói với anh, Lâm Tâm Ngôn từng sinh con.

Đứa con đó là của ai?

Tông Cảnh Hạo?

Hay là…

Dù sao thì xa cách nhiều năm như vậy, có phải Tông Cảnh Hạo hay không cũng khó nói.

Hơn nữa, Tông Cảnh Hạo có biết Lâm Tân Ngôn có con hay không?

“Cô nói, cô Lâm sinh hai đứa con, bao tuổi rồi?”

“Cả tuổi mụ là sáu tuổi, tuổi chắn là năm tuổi, bởi vì sinh đôi nên giống nhau y sì đúc, sao vậy?” Nhìn ánh mắt cẩn thận của Tô Trạm, Tần Nhã cũng bắt đầu cảnh giác, anh hỏi những thứ này là có ý gì?

“Cô có biết cô Lâm từng kết hôn không?” Tô Trạm hỏi.

“Biết.”

Thực ra Lâm Tâm Ngôn chưa bao giờ nói với ai chuyện riêng của mình, cũng chưa nhắc tới đoạn hôn nhân ngắn ngủi đấy với Tân Nhã, cô nói như vậy, hoàn toàn là đoán.

Bởi vì Lâm Tận Ngôn căn bản không phải là cái loại người phụ nữa tùy tiện, cô đi theo chị ấy cũng đã lâu, biết nhân cách cùng cách đối nhân xử thế của cô, trừ phi cô từng kết hôn, nếu không thì tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ sinh con.

Hơn nữa, theo quan sát của cô, người đàn ông đã từng kết hôn kia chính là Tổng Cảnh Hạo, cô không biết lúc đầu hai người họ tại sao lại ly hôn, cô không đoán được, Tông Cảnh Hạo còn có tình cảm với Lâm Tâm Ngôn.

Tô Trạm chậc chậc hai tiếng: “Những cái này cô đều biết, xem ra quan hệ giữa cô và cô Lâm rất tốt, vậy cô biết bố của hai đứa nhỏ…”

“Hừ, anh muốn nói cái gì?” Tần Nhã hừ lạnh, rõ ràng cảm nhận được, anh cảm giác Lâm Hi Thần và Lâm Nhụy Hi có khả năng không phải con của Tổng Cảnh Hạo.

“Chị Lâm không phải người phụ nữ tùy tiện, không cần suy nghĩ nhiều, cũng không cần nghĩ người ta là người xấu như vậy.” Tần Nhã lại lần nữa tức giận, bởi vì Tô Trạm nghi ngờ Lâm Tân Ngôn, nghi ngờ hai đứa trẻ kia.

Từ nhỏ, Lâm Tân Ngôn mang theo hai đứa nhỏ, bố của chúng chưa từng có trách nhiệm dù là một ngày, hôm nay ngay cả bạn của anh ta cũng đang hoài nghi thân phận của hai đứa nhỏ, cô sao có thể không tức giận được.

Tô Trạm nhìn cô: “Lại dỗi nữa rồi.”

“Tôi và anh không còn gì để nói nữa.” Tần Nhã một chút cũng không muốn tiếp xúc với anh, theo lễ phép: “Cảm ơn anh nói cho tôi biết chuyện của chị Lâm.”.

Nói xong cô xoay người rời đi, Tô Trạm đuổi theo: “Đợi một chút.”