Sự Hấp Dẫn Của Tổng Tài (Công Lược Trái Tim)

Chương 105, mẹ đừng ăn lại cỏ đã cũ

Chương 105, Mẹ đừng ăn lại cỏ đã cũ

Tiếp theo lại là một đoạn tin nhắn gửi đến, cũng là do Quan Kình gửi đến, anh cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, tin nhắn là:

【Câu lạc bộ tư nhân KS không lắp camera, vì sự riêng tư của khách hàng, chỉ có hàng lang có, đây là hình ảnh chụp được liên quan đến cô Lâm 】

【Trước đêm qua thì Hà Thuỵ Trạch đã từng đến đây】

Quan Kình nói chuyện có hàm ý, nhưng Tông Cảnh Hạo lại rất hiểu, Lâm Tân Ngôn xảy ra chuyện hôm qua có liên quan đến anh ta.

Có thể nói, Lâm Tân Ngôn xảy ra chuyện như vậy là do anh ta lên kế hoạch.

Lâm Tân Ngôn biết anh ta có ý đồ với cô thì nên phải có đề phòng không nên rơi vào bẫy của anh ta mới đúng.

Tải về—-100%.

Hình ảnh trong video rất nhanh liền hiện ra.

Lâm Tân Ngôn loạng choạng chạy trên hành lang, rất hoảng hốt, bộ dạng vô cùng nhếch nhác.

“Ngôn Ngôn—-”

Rất nhanh anh liền nhìn thấy là ai đang đuổi theo cô.

Hà Thuỵ Trạch!

Sắc mặt anh thay đổi màu sắc, trong mắt anh toả ra tia sắc bén, giống như từ trong l*иg ngực phát ra giọng nói, “Giỏi thật!”

Anh em bọn họ giỏi thật!

Liên thủ để hại cô.

Lâm Hi Thần bị doạ cho giật mình, tưởng rằng anh đang nói mình.

Rõ ràng là đang sợ hãi, nhưng vẫn gồng mình, bộ dạng ngẩng cái đầu lên giống như trời không sợ đất không sợ, nhưng một khi cất tiếng nói lại bán đứng tâm trạng của cậu bé, cậu bé nói năng lộn xộn, “Đừng, đừng, đừng tưởng rằng tôi sẽ sợ chú!”

Tông Cảnh Hạo đưa mắt lên, nhìn chằm chằm vào cậu bé, “Thằng nhóc, mẹ cháu bị người khác bắt nạt, cháu có muốn báo thù không?”

Lâm Hi Thần chớp chớp mắt, có người bắt nạt mẹ cậu?

Ngoài anh ra thì còn có ai có thể bắt nạt mẹ cậu?”

“Chú coi cháu là trẻ em ba tuổi sao, cháu sẽ không mắc bẫy đâu.” Lâm Hi Thần vẫn là bộ dạng ngẩng đầu kiêu ngạo.

Đúng vậy, cậu bé không phải đứa trẻ 3 tuổi mà là đứa trẻ 5 tuổi, lớn hơn đứa trẻ 3 tuổi những 2 tuổi, không dễ lừa được.

“Cháu lại đây.” Tông Cảnh Hạo móc ngón tay gọi cậu bé.

Lâm Tân Ngôn đứng không di chuyển, cảnh giác nhìn anh.

“….”

Tông Cảnh Hạo nheo mắt lại, Lâm Tân Ngôn dạy dỗ đứa bé này thế nào vậy, người không lớn nhưng suy nghĩ lại nhiều như vậy?

“Chú không lừa cháu.” Anh đưa video đến trước mắt Lâm Hi Thần, “Cháu tự xem đi.”

Bởi vì đoạn video vừa mới bắt đầu đã có Lâm Tân Ngôn, cho nên Lâm Hi Thần lập tức liền nhìn thấy, cậu bé trợn trừng mắt.

Mẹ….

Nhìn thấy cảnh phía sau, cậu bé tức giận đến mức nắm chặt tay, là ai bắt nạt mẹ của cậu bé vậy?

Rất nhanh cậu bé liền nhìn thấy người đó là ai.

Mắt của cậu bé càng mở to hơn.

Hai con ngươi sắp lồi ra ngoài.

Đêm qua, cậu bé gọi điện thoại cho mẹ mình là cậu nghe máy, đêm qua cậu thực sự đã gặp mẹ cậu bé.

Lúc đó cậu nói mẹ cậu bé đi nhà vệ sinh, không có thời gian nghe điện thoại của cậu bé.

Cậu đã làm gì mẹ cậu bé?

Tông Cảnh Hạo thu lại điện thoại, Lâm Hi Thần tiến lên phía trước túm điện thoại, Tông Cảnh Hạo nhấc tay lên, cậu bé nhảy lên cũng không với tới được.

Anh nhìn xuống cậu bé, “Sao rồi, cháu có muốn cùng chú báo thù cho mẹ cháu không?”

Lâm Hi Thần tức giận đến mức quai hàm nghiến chặt, trợn trừng mắt nhìn Tông Cảnh Hạo.

Tông Cảnh Hạo, “Cháu nghĩ cho kĩ, cháu chỉ là một đứa bé, cho dù muốn báo thù thì cũng không có năng lực báo thù.” Tông Cảnh Hạo cất điện thoại, kéo cửa xe ra, giống như nghĩ được cái gì liền quay người nhìn cậu bé, “Đúng rồi, tối qua đích thực chú và mẹ cháu ở bên nhau, bọn chú ngủ cùng một giường, đợi một lúc nữa mẹ cháu còn nói đi ăn sáng với chú.”

Lâm Hi Thần sụp đổ hoàn toàn.

Nước mắt sắp chảy ra rồi.

Đầu óc của mẹ có vấn đề rồi sao?

Mẹ cậu không biết ngựa tốt không ăn lại cỏ cũ sao?

“Tối qua chú cứu mẹ cháu.” Tông Cảnh Hạo không liên tục kí©ɧ ŧɧí©ɧ cậu bé.

Nghe được câu này, Lâm Hi Thần mới dễ chịu một chút.

Hoá ra không phải não mẹ cậu bé có vấn đề.

“Chú, chú vừa nói, muốn thay mẹ cháu báo thù là thật sao?” Cậu bé trợn trừng mắt nhìn Tông Cảnh Hạo.

Tông Cảnh Hoạ nhàn nhạt nhìn cậu bé chăm chú một lúc, “Thật, nhưng….”

Anh ngồi xổm xuống nói chuyện với cậu bé.

Lâm Hi Thần cũng có sự ngoan ngoãn mà trước nay chưa từng có, cậu bé không bài xích anh, rất yên lặng nhìn anh.

Bàn tay nhỏ của cậu bé cử động, trong lòng cậu bé rất kích động, đây là bố của cậu.

Nếu như anh không bỏ rơi bọn họ thì tốt biết bao.

Thì có thể cả nhà sống với nhau.

Cậu bé và em gái cũng không bị nói là đứa trẻ không có bố.

Tông Cảnh Hạo, “Cháu phải giúp chú theo đuổi mẹ cháu.”

Lâm Hi Thần, “….”

Trong lòng cậu bé oán hận, nếu đã thích mẹ cậu thì tại sao lúc đầu phải ly hôn và bỏ rơi mẹ cậu.

Để mẹ cậu bé một mình đáng thương như vậy, sinh cậu và em gái ra dưới ánh mắt khác thường của người khác và nuôi hai anh em lớn lên.

Lâm Hi Thần mím chặt cái môi nhỏ, “Chú, chú vẫn thích mẹ cháu sao?”

Lúc đầu kết hôn chắc chắn là vì thích mẹ cậu bé nên mới kết hôn, sau đó yêu người khác hoặc không thích mẹ cậu bé nữa nên mới ly hôn.

Bây giờ muốn theo đuổi mẹ cậu bé, là do yêu lại mẹ cậu bé?

Tông Cảnh Hạo hơi nhếch mày, cái gì gọi là vẫn?

Nhưng anh không đi truy cứu, chỉ coi như khả năng biểu đạt của trẻ em không đủ.

Tông Cảnh Hạo, “Chú thích….”

Lâm Tân Ngôn, “Tiểu Hi.”

Lâm Tân Ngôn chạy đến, Trang Tử Khâm nói cậu bé ở dưới nhà đợi cô về, khi cô lên lầu thì không hề nhìn thấy cậu bé.

Không liên lạc được với cậu bé, cô sợ cậu chạy ra ngoài, cô xuống công viên tìm một vòng cũng không tìm thấy, cô sốt ruột đến mức sắp báo cảnh sát thì mới phiện cậu bé đang ở cửa khu nhà ở.

Lâm Tân Ngôn, “Con chạy linh tinh đi đâu vậy, có biết mẹ không tìm được con không, mẹ rất lo lắng không.” Lâm Tân Ngôn biết con trai mình có thành kiến với Tông Cảnh Hoạ nên cô đã kéo thành bé ra sau lưng, “Thằng bé chỉ là đứa trẻ, nói cái gì thì anh cũng đừng để bụng nhé.”

“Đương nhiên.” Tông Cảnh Hạo nghiêng người dựa vào xe, anh ngẩng cằm lên, ý chỉ Lâm Hi Thần, “Tôi sẽ không so đo với trẻ con.”

Vừa mới có thiện cảm với anh, nhưng vì câu nói này của anh khiến cậu bé mất hết thiện cảm đó.

Lâm Hi Thần ôm lấy cổ Lâm Tân Ngôn, hôn lên mặt cô, “Mẹ ơi, tối nay con muốn ngủ với mẹ, mẹ ôm con ngủ có được không?”

Tông Cảnh Hạo, “…”

Thằng nhóc thối tha này.

Lâm Tân Ngôn rất ngạc nhiên nhìn con trai mình, sao hôm nay thằng bé lại bất thường như vậy?

Bởi vì cô tịch thu mất đồ của cậu bé hay sao, nhưng cậu bé vẫn đang tức giận mà?

Sao đột nhiên lại hết tức giận rồi?

Quá là kì lạ.

“Mẹ ơi, mẹ muốn ra ngoài ăn cơm sao? Con có thể đi cùng mẹ không?” Cậu bé ôm lấy cổ Lâm Tân Ngôn nũng nịu, “Được không mẹ?”

Lâm Tân Ngôn đưa mắt nhìn Tông Cảnh Hạo, giống như đang truy hỏi.

Tông Cảnh Hạo gật đầu, “Đi thôi.”

Lần này là Tông Cảnh Hạo lái xe, Lâm Tân Ngôn và Lâm Hi Thần ngồi đằng sau.

Lâm Hi Thần giống như đang khoe khoang Lâm Tân Ngôn là của cậu bé, cậu bé đặc biệt dính lấy cô, ôm một cái, hôn một cái.

Cậu bé còn kɧıêυ ҡɧí©ɧ Tông Cảnh Hạo thông qua kính chiếu hậu, giống như đang tuyên bố chủ quyền, mẹ là của cậu bé, giống như đừng có ai muốn cướp.

Chỉ có cậu bé mới có thể ôm, có thể ngủ cùng mẹ.

Lâm Tân Ngôn bị sự nhiệt tình đột nhiên của con trai doạ cho ngạc nhiên.

“Tiểu Hi.” Cô đưa tay sờ vào trán con trai mình.

Không bị sốt.

Thế này là sao vậy?

Lâm Tân Ngôn, “Mẹ trả điện thoại và đồng hồ cho con được không?” Lâm Tân Ngôn rất không quen việc con trai cô lại đột nhiên nhiệt tình 100% như vậy.

Không có công cụ liên lạc, rất bất tiện.

Còn ipad thì tạm thời không trả cho cậu bé.

Cậu bé vẫn chưa nhận sai.

“Thật sao?” Hai mắt Lâm Hi Thần phát sáng, “Vậy ipad thì sao?”

Không có ipad, cậu bé rất buồn.

Ngay cả trò chơi cũng không thể chơi.

Lâm Tân Ngôn, “Có thể đưa cho con, nhưng con biết—-“

“Con sai rồi.”

Lâm Tân Ngôn còn chưa nói xong thì cậu bé đã chủ động nhận sai.

Cậu bé đã quyết định cùng kẻ phụ lòng kia báo thù cho mẹ, đương nhiên sẽ không khiến anh mất thể diện nữa.

Lâm Hi Thần hôm nay thực sự có thái độ khiến Lâm Tân Ngôn rất kinh ngạc và vui mừng, một thái độ từ trước đến nay chưa từng có.

Đứa bé này cái gì cũng tốt, chỉ là tính cách có chút cố chấp, chuyện mà cậu bé nhận định, nếu cậu bé không chịu sửa thì người khác khó mà thay đổi được.

“Đây là…” Nhìn thấy bảng tên của nhà hàng, Lâm Tân Ngôn nói.

Tông Cảnh Hạo nhìn nhà hàng một cái, giống như rất đông người.

Đỗ xe xong.

Lâm Tân Ngôn ôm Lâm Hi Thần xuống xe.

Cùng nhau đi vào trong nhà hàng.

Lúc này người trong nhà hàng hơi đông, ba người bọn họ vừa bước vào thì lập tức thu hút sự chú ý.

Dáng vẻ bọn họ đứng với nhau giống như một nhà ba người.

Chồng cao to đẹp trai, con trai giống bố nhìn rất đẹp trai, mẹ thì trẻ trung xinh đẹp.

Gia đình như vậy nhìn rất thích mắt.

Tông Cảnh Hạo rất ít khi ăn sáng ở bên ngoài, anh không quen với nơi như thế này.

“Hai người tìm chỗ ngồi xuống đi, tôi đi xem có gì ăn.” Lâm Tân Ngôn đặt con trai xuống, hỏi, “Con muốn ăn cái gì?”

“Con muốn ăn cháo bí đỏ với sủi cảo hấp.”

“Còn anh?” Ánh mắt Lâm Tân Ngôn nhìn Tông Cảnh Hạo.

“Gì cũng được.” Anh chưa từng đến chỗ này, không biết nơi này có cái gì.

Hơn nữa nhiều người như vậy.

“Bên kia có chỗ.” Có người đứng dậy, Lâm Hi Thần kéo Tông Cảnh Hạo đi về phía chỗ ngồi kia.

Trên bàn còn chưa dọn dẹp, Tông Cảnh Hạo chau mày.

Lâm Hi Thần nhìn ra sự chê bai của Tông Cảnh Hạo, cậu bé bĩu môi, “Tôi và mẹ thường xuyên đến những nơi như thế này ăn cơm.”

Tông Cảnh Hạo, “Vậy sao?”

“Đúng vậy.”

“Cháu đồng ý với chú, chúng ta hợp tác báo thù cho mẹ.” Lâm Hi Thần nhìn thấy dáng người đang chen chúc trong đám đông lấy đồ ăn cho cậu, “Mẹ đã chịu khổ rất nhiều, cháu phải bảo vệ mẹ.