Chương 89: Con chó biết cắn người
Nhìn thấy Tông Cảnh Hạo, Hà Thụy Lâm lao nhanh tới, giơ hai tay định ôm lấy anh.
Tông Cảnh Hạo né sang một bên, tốc độ của cô quá nhanh nên khi vồ trượt không kịp trở tay nên ngã bổ nhào về phía trước, mặt cá chân bị trẹo.
“Á…” Một tiếng kêu kinh hãi, cô bị trẹo chân ngã xuống.
Quan Kình đứng ở một bên, có cơ hội đỡ cô nhưng không hề ra tay.
Trước đây, khi chưa trở thành người nhà họ Hà, cô còn có chút nịnh nọt Quan Kình vì dù gì anh cũng là người Tông Cảnh Hạo tin tưởng, cô cũng bằng lòng bỏ chút tâm sức lên người Quan Kình.
Nhưng sau khi vào nhà họ Hà, trở thành cô chủ, cô lại năm lần bảy lượt làm giá với Quan Kình.
Trong lòng Quan Kình không dễ chịu nên không thích cô như trước đây nữa.
Bây giờ cô là cô chủ giàu có rồi.
Anh chỉ là một trợ lý, không phải là người một thế giới nữa.
Hà Thụy Lâm ngã xuống đất, đầu gối bị rách, tóc tai được chải chuốt cẩn thận cũng rối mù, bộ dạng rất nhếch nhác.
Cô ngẩng đầu nhìn Tông Cảnh Hạo: “A Hạo…”
Cô không thể chịu được sự lạnh lùng như không thấy của anh.
Anh từng yêu thương cô.
Bây giờ thái độ của anh khiến cô có cảm giác thất bại như rơi từ địa ngục xuống.
Cô chịu không nổi.
Cô run rẩy nhìn người đàn ông trước mặt: “A Hạo….”
Cô nước mắt lưng tròng, uất ức mà nịnh nọt.
Tông Cảnh Hạo đi tới trước mặt cô, ngồi xổm xuống, lấy tay đi mái tóc rồi che trước mặt cô.
Nhìn kỹ khuôn mặt của cô ấy, có vẻ như nhìn thấu tâm địa của cô ta thông qua các đặc điểm trên khuôn mặt.
“A Hạo….”
“Đừng gọi tôi.” Anh ngắt ngang lời của Hà Thụy Lâm.
Hà Thụy Lâm kinh ngạc, tiếp nhận không nổi sự thật này.
“Rốt cuộc cô còn giấu tôi bao nhiêu chuyện?” Giọng nói của anh rất thấp như đang đè nén điều gì.
Tâm trí của Hà Thụy Lâm cứ quay đi quay lại, giống như phát lại từng khung hình của một bộ phim, nghĩ về ý nghĩa của những lời của Tông Cảnh Hạo.
Đột nhiên đồng tử của cô co lại, và anh nghe thấy cô nói chuyện với Lâm Tân Ngôn?
“Em không có.” Cô lập tức phủ định.
“Không có cái gì?” Tông Cảnh Hạo cười lạnh nhạt.
Trước đây, cô từng cứu anh nên anh tin tưởng cô, nên phát hiện ra mánh khóe của cô, anh cũng không truy cứu, rất nhiều chuyện anh cũng không muốn truy cứu nữa vì ít nhiều cũng có tình cảm.
Nhưng cô lại luôn khiến anh có cái nhìn khác về mình.
Tự biên tự diễn lừa gạt người khác, ngay cả tai nạn năm đó của Lâm Tân Ngôn cũng là âm mưu của cô.
Trước đây là anh đánh giá thấp cô rồi, chỉ cho rằng cô có chút mánh khóe mà chưa từng nghĩ, tâm địa Hà Thụy Lâm lại…độc ác như vậy.
“Em không…em không hại Lâm Tân Ngôn, cô ta, cô ta nói linh tinh.” Nước mắt đã thấm đẫm hai má Hà Thụy Lâm, cô đưa tay ra nắm lấy tay Tông Cảnh Hạo: “A Hạo, anh phải tin em.”
Ánh mắt anh chỉ rơi trên khuôn mặt cô đông cứng trong vài giây, đôi môi lạnh ngắt thành một đường thẳng, không nói, nhưng gỡ tay cô ra.
Hà Thụy Lâm không muốn buông nhưng Tông Cảnh Hạo quá mạnh tay nên cô không thể kháng cự lại, chỉ đành bị anh gỡ tay ra khỏi.
“A Hạo.” Hà Thụy Lâm ôm lấy chân anh: “Em thực sự không làm, tin em, nếu như có sai thì cũng vì em yêu anh, lẽ nào yêu anh cũng là sai sao?”
Ha ha.
Tông Cảnh Hạo cười lạnh lùng, gần như đang cười nhạo chính mình, nói nhẹ: “Cô không sai, người sai là tôi.”
Không nên coi trách nhiệm là tình yêu.
“Không phải, không phải.” Hà Thụy Lâm ra sức lắc đầu: “Anh không sai, em không sai, người sai là cô ta!”
Cô quay đầu chỉ về Lâm Tân Ngôn đang đứng trên bậc thềm: “Đều tại cô ta, cô ta là đồ hèn hạ!”
“Cô mới là…”
Tần Nhã muốn mắng lại nhưng bị Lâm Tân Ngôn ngăn cản, không cần thiết phải cãi nhau làm gì.
Bây giờ điều cô ta sợ nhất chẳng qua là mất đi Tông Cảnh Hạo.
Đánh rắn phải đánh bảy tấc mà Tông Cảnh Hạo chính là “bảy tấc” của cô ta.
Lâm Tân Ngôn bước trên đôi giày cao gót và đi xuống, bước từng bước về phía Tông Cảnh Hạo. Cô đưa tay ra vén tóc bên tai, ánh mắt dịu dàng, đặt tay lên vai Tông Cảnh Hạo, nhẹ nhàng gọi một tiếng : “Chồng à.”
Lâm Tân Ngôn cảm thấy mắc ói vì cách xưng hô này không hay.
Dù sao thì chưa có giấy ly hôn, cô gọi như vậy cũng không tính là gọi bừa.
Chủ yếu là muốn chọc tức Hà Thụy Lâm.
Xem xem, mặt Hà Thụy Lâm đã đỏ phồng lên như tôm luộc.
Tông Cảnh Hạo khẽ đưa mắt nhìn xuống, nhìn cánh tay của Lâm Tân Ngôn tựa vào vai anh. Cánh tay cô mảnh khảnh, làn da cô trắng ngần. Anh ở gần tới mức nhìn thấy lông tơ mảnh nhẹ trên cánh tay cô.
Lần đầu tiên, Lâm Tân Ngôn chủ động tiếp cận anh mà còn xưng hô thân mật như vậy.
Trong lòng anh đột nhiên trào dâng niềm vui sướиɠ.
Anh thích Lâm Tân Ngôn gọi anh như vậy.
Anh biết rằng cô cố ý nên không hề đẩy cô ra mà để mặc cô dựa vào.
“Cô bớt trơ trẽn đi!” Hà Thụy Lâm bị câu “Chồng à” của Lâm Tân Ngôn chọc cho phẫn nộ mà đi lên định đánh Lâm Tân Ngôn: “Đồ hèn hạ cô không được phép đυ.ng vào A Hạo.”
Tay của cô sắp đánh xuống liền bị Tông Cảnh Hạo giữ lại.
Hai anh mắt chạm nhau, Hà Thụy Lâm bị ánh mắt lạnh lùng băng giá của anh làm cho sững sờ.
Cô chưa từng nhìn thấy ánh mắt không chút ấm áp nào như vậy của Tông Cảnh Hạo.
“Em…”
“Quan Kình.” Tông Cảnh Hạo vứt tay cô ra.
Quan Kình hiểu ý đi lên phía trước kéo Hà Thụy Lâm.
Hà Thụy Lâm nào cam lòng bị Quan Kình kéo đi, nhìn Lâm Tân Ngôn và Tông Cảnh Hạo thân mật như vậy.
“Quan Kình, anh buông tôi ra!” Hà Thụy Lâm không quan tâm gì cả, chỉ muốn thoát khỏi Quan Kình mà đi kéo Lâm Tân Ngôn ra.
Cô ta không được phép đυ.ng vào anh ấy!
Tông Cảnh Hạo là của cô!
Ai cũng không được động vào!
“Cô Hà, như vậy không phải là không cần mặt mũi sao?” Quan Kình chau mày.
“Quan Kình, anh là cái thá gì? Quản nổi chuyện của tôi sao?” Cô quát khẽ.
Tông Cảnh Hạo không thèm dây dưa mà chỉ lạnh lùng dặn dò rồi kéo Lâm Tân Ngôn đi: “Cậu xử lý.”
“A Hạo…..” Thấy Tông Cảnh Hạo định đi, Hà Thụy Lâm hoàn toàn hoảng loạn.
Cô đυ.ng tay đυ.ng chân với Quan Kình: “Thả tôi ra, mau thả tôi ra.”
Lực tay của Quan Kình không hề nhẹ và anh thậm chí không di chuyển: “Cô Hà, bình tĩnh, cô và tổng giám đốc Tông đã hủy bỏ lễ đính hôn rồi”
“Tình cảm của tôi và A Hạo, anh biết cái gì, cho dù hủy đính hôn thì anh ấy vẫn yêu tôi.”
Quan Kình cảm thấy cô ta thật nực cười.
Yêu cô ta?
Anh là một người ngoài cũng nhìn ra những năm nay, Tông Cảnh Hạo chưa từng yêu cô.
Đối với cô chỉ là trách nhiệm đêm đó và ơn cứu mạng hồi nhỏ.
Yêu?
Đừng có nói nữa.
“Đồ điên.”
“Anh mới điên đó, anh là chó, một con chó canh cổng biết nói bên cạnh A Hạo!”
Sắc mặt của Quan Kình tối sầm xuống, anh lạnh lùng nói: “Đúng, làm gì cao quý như cô chủ nhà họ Hà cô!”
Quan Kình nói một cách đay nghiến hai chữ “cô chủ”.
Một người sao có thể thay đổi tính nết chỉ bởi vì thay đổi thân phận chứ?
Không đúng, cô ta vốn là người như vậy, chỉ là trước đây luôn che giấu con người thực sự của mình mà thôi.
Bây giờ chẳng qua chỉ để lộ bản tính.
Tục ngữ nói rất hay: “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.”
Thấy Tông Cảnh Hạo kéo Lâm Tân Ngôn lên xe, Quan Kình cũng buông Hà Thụy Lâm ra.
Anh lạnh lùng liếc nhìn cô.
“Tổng giám đốc Tông sẽ không thích loại phụ nữ như cô đâu.”
Hà Thụy Lâm tức tới run rẩy, nhìn Quan Kình sắp đi, cô liền giữ tay anh lại mà cắn một nhát.
Quan Kình kêu lên một tiếng.
Đau.
Anh giơ chân đạp người phụ nữ điên: “Cô mới là chó biết cắn người.”
Quan Kình nhìn cánh tay bị cắn chưa chảy máu mà nhổ một bãi lên người phụ nữ bị anh đạp phăng xuống đất rồi quay người đi.
Hà Thụy Lâm nằm bò trên mặt đất, hai tay nắm chặt, nỗi nhục hôm nay cô chắc chắn phải đòi lại.
“Anh buông tôi ra.” Lâm Tân Ngôn bị lôi đi đã trở nên hoảng loạn, vừa nãy cô chỉ cố ý chọc tức Hà Thụy Lâm một lát.
Tông Cảnh Hạo không trả lời mà chỉ ra sức nhét cô vào trong xe.
Lâm Tân Ngôn lại không yên phận.
Tông Cảnh Hạo tóm lấy đôi tay đang vùng vẫy của cô: “Yên lặng một chút.”
Lâm Tân Ngôn quay người lại, muốn thoát khỏi sự xiềng xích của anh: “Anh muốn đưa tôi đi đâu.