Nữ Phụ Muốn Làm Lão Đại

Chương 969: Thịnh gia lại ăn dấm (1)

Chương 969: Thịnh gia lại ăn dấm (1)

[Địch thiếu, nghe nói gần đây Địch gia các người gặp phải một chút chuyện phiền toái, cần chúng tôi hỗ trợ không? ]

Trên màn hình máy tính bắn ra một tin nhắn.

Người phát tin nhắn có hình đại diện có dấu màu vàng.

Địch Quân Thịnh trả lời lại cho đối phương: [Không cần.]

[Địch thiếu không cần cùng chúng tôi khách khí như vậy, nói như thế nào chúng ta cũng là người trong một hiệp hội. Tôi biết lấy bản lĩnh của Địch thiếu, Tần gia không đáng là gì cả, nhưng mà có thể giảm bớt hao tổn vẫn là nên giảm bớt hao tổn có phải không? ]

[Chuyện của tôi, tạm thời không cần các người nhúng tay.]

[Được, vậy Địch thiếu khi nào có yêu cầu, tùy thời đều có thể liên hệ với chúng tôi.]

Địch Quân Thịnh nhìn màn hình máy tính, chau mày.

Anh nhíu mày là bởi vì vị hôn thê của anh không cùng anh thương lượng liền tự mình chạy đi giải quyết vấn đề.

Đúng, cô ấy không tìm anh thương lượng đối sách, mà lại đi tìm bạn bè bên ngoài của cô ấy.

Gặp được chuyện phiền toái, phản ứng đầu tiên không phải tìm anh mà là tìm bạn bè của cô, điểm này làm cho Địch Quân Thịnh có chút ít ghen tị.

Sâu trong nội tâm của Địch Quân Thịnh có một thanh âm đang hỏi anh: Cảm tình của Tiểu Nhất Lăng đối với anh rốt cuộc có phải là quan hệ nam nữ hay không.

Đang lúc này, cửa phòng truyền đến động tĩnh, là Giản Nhất Lăng đã trở lại.

Địch Quân Thịnh đem máy tính khép lại, ánh mắt nhìn về phía cửa thư phòng.

Giản Nhất Lăng từ bên ngoài tiến vào, nhìn thấy Địch Quân Thịnh, giống như thường lui tới giống nhau, ở vị trí đối diện anh ngồi xuống.

Hai người sau một lúc lâu không nói gì.

Cuối cùng vẫn là Địch Quân Thịnh không nhịn được hỏi, "Ở cục cảnh sát.. Có chuyện gì hay không."

"Không có việc gì, cùng đội trưởng Nguyễn thảo luận vụ án." Giản Nhất Lăng trả lời.

"Chuyện kia.. vậy chuyện.." Địch Quân Thịnh ai cũng đều không bỏ ở trong mắt, oán trời oán đất oán không khí, lại cứ ở trước mặt Giản Nhất Lăng, hỏi một vấn đề cũng đều trở nên gian nan.

Địch gia Thịnh gia cả đời này nói chuyện cũng chưa bao giờ lúng túng như vậy.

"Ân?" Giản Nhất Lăng ngẩng đầu, nghi hoặc mà nhìn Địch Quân Thịnh, chờ anh nói tiếp.

"Tần Xuyên, anh ta oan uổng em, em tính toán xử lý như thế nào?"

"Anh ấy không giống như là người sẽ không phân biệt được xanh đỏ đen trắng." Chuyện này không chỉ bởi vì Tần Xuyên là nam chủ trong nguyên tác, cũng bởi vì biểu hiện của Tần Xuyên trong ba năm này.

"Em tín nhiệm hắn ta?" Địch Quân Thịnh nhíu mày.

Đã sớm biết ở trong lòng Giản Nhất Lăng, Tần Xuyên cùng các nam nhân khác có vị trí không quá giống nhau.

Hiện tại nghe cô nói như vậy, trong lòng Địch Quân Thịnh.. có một tia.. một tia.. như vậy.

"Ân." Giản Nhất Lăng không có chú ý tới sắc mặt biến hóa của Địch Quân Thịnh.

"Cho nên chuyện gì?" Địch Quân Thịnh bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, "Cho nên hắn ta hiện tại muốn đối phó với Địch gia, anh có nên nâng một tay lên, làm cho hắn ta thành công không?"

"Hả?" Giản Nhất Lăng càng nghi hoặc.

"Em không phải thực tin tưởng hắn ta sao? Hẳn là cũng không chịu được việc hắn ta bị thương tổn đi? Anh đây như thế nào lại không biết xấu hổ mà động đến hắn chứ?"

"Nhưng mà, anh càng quan trọng hơn, Địch gia càng quan trọng hơn." Giản Nhất Lăng trả lời.

Cô cảm thấy Tần Xuyên khả năng là có chuyện che giấu bọn họ, nhưng mà chuyện này cùng với việc cô muốn giúp Địch gia hay là giúp Tần gia là hai chuyện khác nhau.

Ở trong lòng Giản Nhất Lăng, địa vị của Địch gia khẳng định so với Tần gia là quan trọng hơn, chuyện này hoàn toàn không cần so sánh.

"Hừ." Địch Quân Thịnh biệt nữu mà rầm rì một tiếng.

"Anh kỳ lạ." Giản Nhất Lăng nói.

"Có sao?"

Địch Quân Thịnh đem đầu thoáng nhìn, tầm mắt quay lại đến máy tính của mình, "Em là bị ảo giác đi, gia chẳng qua là đang cùng em thảo luận chuyện phát sinh gần đây, gia chỉ là vì tránh không muốn bị xung đột với em."

Lần trước tại khách sạn trên không, chuyện bắt gian vẫn còn ở trước mắt.