Chương 919: Hôn anh một cái
Ôn lão phu nhân tức giận mà trách cứ, "Thái Thấm Nguyệt! Cô nhiều năm ở nhà Ôn gia chúng ta như vậy, Ôn gia chúng ta cũng chưa từng có bạc đãi qua cô! Kết quả cô hiện tại nói cho chúng ta biết, cô chỉ có thể cùng Ôn gia chúng ta cùng cam, không thể cộng khổ!"
Vốn dĩ Ôn lão phu nhân đối với nguyên nhân Thái Thấm Nguyệt ly hôn có chút hoài nghi, chỉ là lúc ấy hai việc trùng hợp ở cùng nhau, bà ấy cũng không thể minh xác để mà chỉ trích Thái Thấm Nguyệt.
Hiện tại chứng cứ đều bày ra trước mắt, Thái Thấm Nguyệt chính là bởi vì không muốn mắc nợ mới quyết tâm ly hôn.
Thái Thấm Nguyệt vội vì biện giải cho mình, "Là Ôn Trình nɠɵạı ŧìиɧ trước làm con đau lòng, sau đó lại đến chuyện phá sản, phá sản chính là ngòi nổ, không phải là nguyên nhân căn bản!"
Ôn Nhược cũng vội vàng giúp Thái Thấm Nguyệt giải thích, "Đúng vậy, ông nội bà nội, mẹ con lúc ấy là đang nóng giận, khẳng định không phải bởi vì ba con không có tiền mới muốn ly hôn!"
Cho dù có Ôn Nhược hỗ trợ nói chuyện, Ôn gia nhị lão hiện tại cũng không quá tin tưởng.
Nhìn thấy biểu tình của nhị lão, Thái Thấm Nguyệt cùng Ôn Nhược trong lòng nôn nóng.
Lúc này, Địch Quân Thịnh lần thứ hai mở miệng, "Ôn lão tiên sinh, Ôn lão phu nhân, mấy thứ này tôi sở dĩ không cho Ôn tiên sinh xem, chính là không nghĩ lại làm tổn thương Ôn tiên sinh. Mà tôi chị nhị lão xem, là hy vọng nhị lão hỗ trợ trấn cửa ải này, chuyện gì có thể nhượng bộ, chuyện gì không thể nhượng bộ, còn hy vọng nhị lão có thể suy nghĩ kỹ."
Lời này của Địch Quân Thịnh không chỉ là khuyên bảo, càng có ý cảnh cáo.
"Thịnh gia, cậu đây là có ý gì? Chuyện của Ôn gia chúng tôi, cậu cũng muốn quản sao?" Thái Thấm Nguyệt chất vấn Địch Quân Thịnh.
Bà ta cắn răng, mặt đầy phẫn uất.
"Bà xác định đây là chuyện của Ôn gia các người sao? Bà cùng đứa con gái bảo bối của bà đối phó với vị hôn thê của tôi những gì, nhanh như vậy liền đã quên sao? Các người có bản lĩnh duỗi tay đến trên người vị hôn thê của tôi, liền phải chuẩn bị tâm lý rằng tôi sẽ can thiệp đến chuyện của các người. Hiểu không?"
Ngực Thái Thấm Nguyệt run lên, lời nói phản bác nghẹn lại ở trong ngực, nói không nên lời.
Mà Ôn gia nhị lão cũng hoàn toàn hiểu rõ ý của Địch Quân Thịnh.
Lúc trước bọn họ đã quên, Giản Nhất Lăng không chỉ là cháu gái bên ngoại của bọn họ, đồng thời vẫn là cô dâu chưa qua của Địch gia.
Thái Thấm Nguyệt cùng Ôn Nhược động đến Giản Nhất Lăng, Địch gia nếu là giận chó đánh mèo, mười cái Ôn gia cũng đều không đủ cho Địch gia trả thù.
Cho nên mặc kệ bọn họ nguyện ý hay không, Thái Thấm Nguyệt đều không thể lại tiến vào cánh cửa Ôn gia bọn họ.
###
Sau khi ở Ôn gia ăn xong cơm chiều, Địch Quân Thịnh lái xe đưa Giản Nhất Lăng về nhà.
Sau khi ngồi lên xe, Giản Nhất Lăng hướng tới Địch Quân Thịnh nói lời cảm ơn, "Cảm ơn anh."
"Cảm ơn anh cái gì?"
"Hôm nay làm chuyện này vì cậu."
"Gia không có vì ông ấy làm việc, gia vì em làm việc."
"Vậy.. cũng cảm ơn anh."
"So với một câu cảm ơn, gia càng muốn một chút thực tế."
"Nghĩ muốn cái gì? Ăn khuya được không?"
"Không cần cái loại ăn này."
"Vậy muốn loại nào?"
Địch Quân Thịnh chỉ chỉ miệng mình, "Cái này."
"Ân?"
"Hôn anh một cái."
Giản Nhất Lăng lập tức cúi đầu, né tránh ánh mắt Địch Quân Thịnh.
Đều đã hôn rất nhiều lần, còn thẹn thùng a.
"Em hiện tại chính là vị hôn thê của anh, em đã quên làm vị hôn thê có rất nhiều chuyện là em nên làm sao, em hôn anh một cái cũng không dám, vậy chuyện khác còn như thế nào làm?"
Địch Quân Thịnh đã hiểu dùng logic của Giản Nhất Lăng để dẫn đường cho Giản Nhất Lăng.
Giản Nhất Lăng bị lý do mà Địch Quân Thịnh đưa ra thuyết phục.
Lấy hết can đảm, duỗi dài cổ, một chút một chút mà hướng đến bên người Địch Quân Thịnh.
Địch Quân Thịnh nhìn đến khuôn mặt trắng nõn đang để sát mình, khóe miệng khống chế không được kéo lên cao.