Nữ Phụ Muốn Làm Lão Đại

Chương 912: Anh không phải là ôn ngôn em biết

Chương 912: Anh không phải là Ôn Ngôn em biết

"Được được được." Ôn lão phu nhân liên tục đáp ứng.

Mình chỉ có một cháu gái bảo bối này, con bé muốn về bà ấy đương nhiên vui vẻ.

Nếu không phải lúc ấy con trai mình đuối lý, bà ấy trăm triệu lần cũng muốn kiên trì giữ cháu gái lưu lại Ôn gia.

"Vậy bà nội, tối ngày mai con cùng mẹ đến có được không?" Ôn Nhược lại lần nữa dò hỏi.

"Cái này.." Ôn lão phu nhân do dự một chút, vẫn là đồng ý, "Được được được, vậy ngày mai bà nội cho người làm đồ ăn ngon chờ con."

Ôn lão phu nhân biết, ngày mai Thái Thấm Nguyệt muốn cùng nhau tới, cục diện khả năng sẽ có chút không xong.

Nhưng nghĩ đến có Ôn Nhược kẹp ở bên trong, về sau đại gia vẫn là muốn lui tới, có lúc cũng phải gặp lại, liền cũng chỉ có thể đồng ý.

"Vâng, cảm ơn bà nội."

###

Trong phòng, Ôn Noãn cùng Giản Thư Hình ở bên cạnh nói chuyện với Ôn gia nhị lão.

Giản Nhất Lăng không có chuyện gì, liền một người đến đình viện đứng, nhìn khung cảnh đình viện.

Ôn Ngôn ngồi xe lăn tới gần.

Thái độ của anh ta đối với Giản Nhất Lăng rõ ràng có biến hóa, lúc trước Giản Nhất Lăng chủ động tới gần anh ta đều bị anh ta chán ghét, hiện giờ anh ta lựa chọn chủ động tiếp cận Giản Nhất Lăng.

Nhận thấy được anh ta tới gần, Giản Nhất Lăng bản năng thối lui một bước.

Nhìn về phía Ôn Ngôn, trong ánh mắt viết lên hai chữ lớn: Nghi hoặc.

Giản Nhất Lăng hiển nhiên không nghĩ tới Ôn Ngôn sẽ chủ động tới gần mình.

Nhìn thấy Giản Nhất Lăng giống như chim sợ cành cong lui về phía sau.

Trong mắt hiện lên một mạt vẻ đau xót.

"Em thích ngắm hoa sao? Em hai lần đều đứng ở trong viện ngắm hoa." Ôn Ngôn chủ động dò hỏi Giản Nhất Lăng, thanh âm thanh nhuận.

Giản Nhất Lăng không có động.

Không biết nên gật đầu hay là nên lắc đầu.

Cô không có đặc biệt thích hoa, chỉ là không quá thích ứng hoàn cảnh mọi người cùng trò chuyện phòng trong, cho nên trốn đến trong đình viện.

Cô càng thích ở một mình.

Nhìn Giản Nhất Lăng không nói lời nào, Ôn Ngôn lúc này đây cũng không có tức giận, ngược lại rất có kiên nhẫn.

Ánh mắt nhìn đến nơi xa phía đình viện, sau một lúc lâu, Ôn Ngôn lại lần nữa mở miệng, "Có một số việc, là anh nghĩ sai rồi."

"Chuyện gì?" Tốc độ nói chuyện của Giản Nhất Lăng có chút chậm.

"Anh biết là Ôn Nhược đã xúi giục em, cho nên anh đã đem Ôn Nhược đuổi đi." Ôn Ngôn nói.

Giản Nhất Lăng dừng lại, nhìn khuôn mặt trắng nõn tuấn dật trước mắt, ánh mắt sâu thẳm của Ôn Ngôn, Giản Nhất Lăng tức khắc suy nghĩ cẩn thận ngọn nguồn sự việc.

"Chuyện của cậu, là do anh sắp đặt?"

"Đúng, là anh làm."

"Nhưng mà, cậu không có từng thương tổn qua anh.."

"Đây là hy sinh tất yếu."

Ở trong lời nói của Ôn Ngôn xem ra chuyện này tựa hồ thực đương nhiên.

"Cậu không có làm chuyện gì sai." Giản Nhất Lăng lại lần nữa cường điệu.

"Nhưng Ôn Nhược làm sai."

"Anh không phải là Ôn Ngôn mà em biết."

Giản Nhất Lăng xoay người liền chạy đi.

"Tiểu Lăng.." Ôn Ngôn nhìn bóng dáng cô chạy đi, chân mày cau lại.

###

"Đang nhìn cái gì?"

Địch Quân Thịnh nhìn thấy Giản Nhất Lăng từ sau khi từ Ôn gia trở về thật giống như gặp phải chuyện phiền toái gì, bộ dáng có chút buồn rầu.

Địch Quân Thịnh nhìn thấy trước mặt Giản Nhất Lăng bày ra chính là tư liệu của Ôn Trình.

Có thể làm cho Giản Nhất Lăng buồn rầu, hơn phân nửa cũng cũng chỉ có sự việc liên quan đến người thân cùng bạn bè.

"Cậu không vui." Giản Nhất Lăng ngẩng đầu, ánh mắt oánh oánh, mày hơi hơi chau lại.

Hôm nay ở Ôn gia, Giản Nhất Lăng nhìn thấy Ôn Trình, lúc ăn cơm chiều, Ôn Trình đều không cùng cô nói chuyện.

Thực rõ ràng gần đây ông ấy đã chịu đả kích có chút lớn, một chốc một lát còn chưa khôi phục được.

"Em muốn cậu của em trở nên vui vẻ?"

"Ân."

Nhưng mà Giản Nhất Lăng không biết nên làm như thế nào, cô đối với loại chuyện này cũng không thuần thục.