Chương 642: Thịnh gia tú ân ái (2)
Hiện trường có một nữ nhân toàn bộ quá trình đều nhìn chằm chằm Giản Nhất Lăng.
Nữ nhân này thoạt nhìn tầm hai mươi tuổi, dung mạo đoan trang.
"Chính là cô ta sao?" Nữ nhân này lôi kéo Hàn Mông Dự truy vấn.
"Bình tỷ, cô không phải có thể nhìn ra tới sao? Cô cũng đừng suy nghĩ nhiều." Hàn Mông Dự bất đắc dĩ mà lắc đầu.
Diêu Mạt Bình, bọn họ ở trong cái vòng này, mọi người đều xưng hô với cô một tiếng "Bình tỷ".
Đã là đối với thân phận của cô tán thành, cũng là đối với cách làm người của cô tán thành.
Bọn họ thường xuyên cùng nhau chơi, Bình tỷ thích Thịnh gia cũng là chuyện mọi người trong lòng biết rõ ràng.
Lần này nghe nói Thịnh gia muốn đính hôn, nguyên bản người đang ở phố Wall, Bình tỷ suốt đêm lên phi cơ đuổi trở về.
Không có tận mắt nhìn thấy, Diêu Mạt Bình kiên quyết không tin.
Cô không tin Địch Quân Thịnh thật sự sẽ đối với một nữ hài tử động tâm.
"Cô ta là nhà ai ở kinh thành?" Diêu Mạt Bình hỏi.
"Không phải ở kinh thành, là Giản gia ở thành phố Hằng Viễn." Hàn Mông Dự trả lời.
"Thành phố Hằng Viễn? Thành phố tuyến hai?"
Thành phố Hằng Viễn không phải là thành phố lớn gì, liền tỉnh lị thành thị đều không phải, nhiều nhất chỉ có thể xem là một thành phố tuyến hai.
Một cái gia tộc ở thành phố Hằng Viễn, gác ở trên mặt khắp nơi trong vòng quyền quý ở kinh thành này, đều không là gì cả.
Cùng Địch gia so sánh, vậy căn bản càng không đáng giá nhắc tới.
Bọn họ ở đây trong những người này tùy tiện chọn ra một người, thân phận bối cảnh đều phải mạnh hơn cô.
Hàn Mông Dự nghe ra ý tứ trong lời nói của Diêu Mạt Bình, khuyên nhủ, "Bình tỷ, Thịnh gia xem người không nhìn nhân thân, chuyện này cô cũng là biết đến, Giản tiểu thư xuất thân cái gì không quan trọng, thân gia bối cảnh không xứng với Thịnh gia cũng không có quan hệ, trọng điểm là Thịnh gia thích."
Diêu Mạt Bình phảng phất không có nghe được Hàn Mông Dự nói, một đôi mắt thẳng tắp mà nhìn về phía Địch Quân Thịnh đang ở đầu cầu.
Một hồi lâu sau, Diêu Mạt Bình tầm mắt mới chuyển tới trên người Giản Nhất Lăng đang ngồi bên cạnh nghỉ ngơi.
Một nữ hài tử dáng người tương đối nhỏ xinh, khuôn mặt trắng nõn, bộ dáng thanh tú nhẹ nhàng.
Làm Diêu Mạt Bình cảm giác đầu tiên là nhu nhược không xương, thân thể mềm mại.
Giờ phút này Giản Nhất Lăng ngồi ở một chỗ, trong tay cầm thiết bị điện tử, tay đang gõ bàn phím, tầm mắt vẫn không nhìn Địch Quân Thịnh đang cùng người ta thi đấu ở đầu cầu.
Nếu là cô, lúc này tầm mắt là tuyệt đối sẽ không từ trên người anh ấy dời đi.
Trừ phi trong lòng cô không có anh ấy.
Đang chơi trò chơi là bowling.
Mỗi người một lần: Đem mỗi thành tích một ván cộng lại, lấy tổng cộng 6 ván ai cao điểm nhất là quán quân, thứ hai là á quân, tiếp theo là thứ ba.
Giản Nhất Lăng không tham gia, Địch Quân Thịnh một người tham gia.
Mỗi người mỗi trò mười vạn, tổng cộng có hai mươi cá nhân tham gia, tiền thưởng liền có hai trăm vạn.
Từ ba vị trí đầu tiên là sẽ nhận toàn bộ tiền của những người chơi còn lại.
Vị trí quán quân 120 vạn, á quân 60 vạn, thứ ba được 20 vạn.
Địch Quân Thịnh trước kia chơi bowling đều tương đối tùy ý, cho nên ở giữa một đám thành tích cũng trung bình.
Nhưng hôm nay rõ ràng muốn nghiêm túc rất nhiều.
Kết quả sáu ván toàn bộ đều là trúng đích.
Những người khác nhìn thấy rất là tuyệt vọng.
Thịnh gia đây là thật sự muốn tiền thưởng đi a!
Xong rồi, Địch Quân Thịnh quán quân, lấy đi tiền thưởng nhiều nhất rồi.
Tiền thưởng lấy phương thức chuyển khoản chuyển tới di động Địch Quân Thịnh.
Ở trong tài khoản di động của Địch Quân Thịnh, mặt trên dừng lại không có vượt qua một phút, Địch Quân Thịnh đảo mắt liền chuyển nó tới di động Giản Nhất Lăng.
Thu hoạch 120 vạn, khấu trừ phí báo danh 10 vạn, tổng cộng 110 vạn.
"Đêm nay thu vào đều nộp lên." Địch Quân Thịnh cười khanh khách mà đối với Giản Nhất Lăng nói.
Tựa hồ đối với việc chính mình thắng tới tiền thập phần vừa lòng.
Giản Nhất Lăng thu sau lại cấp Địch Quân Thịnh quay lại 10 vạn, "Tiền tiêu vặt."