Chương 493: Lấy trộm thành quả nghiên cứu (3)
Sau đó Địch Quân Thịnh lại vừa vô lại vừa gian tà mà tìm một vị trí ngồi xuống, bộ dáng không chút nào để ý.
Địch Quân Thịnh ngồi xuống chỗ đó, là có thể đủ cảm nhận được anh cùng với những người khác trong phòng thí nghiệm là hoàn toàn bất đồng hơi thở.
Như cái loại người từ trên cao nhìn xuống, cảm giác miệt thị mọi người, làm người chung quanh rất là không thoải mái.
Phòng thí nghiệm có một hai sinh viên nhận ra anh, biết anh đã từng là sinh viên đại học Kinh thành của bọn họ.
Những người khác giống như Lục Viện từ lúc vào đại học đến khi làm nghiên cứu sinh, cũng không biết đến Địch Quân Thịnh, chỉ cảm thấy anh giống một phú nhị đại không coi ai ra gì.
Hoàng giáo sư lấy ra hai bài báo cáo thực nghiệm, một phần là hôm trước Lục Viện nộp lên cho Hoàng giáo sư, và một phần còn lại là Giản Nhất Lăng vừa rồi mới nộp cho Hoàng giáo sư.
Hoàng giáo sư mời lãnh đạo trường cùng các giáo sư khác tới giám định.
Các giáo sư khác thực mau thông qua hai bài báo cáo khác nhau đưa ra kết luận của bọn họ.
"Tuy rằng nội dung câu chữ có tiến hành sửa đổi qua, che giấu rất khá, nhưng tôi tin tưởng người nào trên phương diện này có kiến thức cơ sở, đều có thể nhìn ra được."
Một vài vị giáo sư khác cũng gật gật đầu tán đồng.
"Xác thật là rõ ràng có một người lấy trộm thành quả nghiên cứu của người khác, hành vi như vậy xác thật rất là tồi tệ, cho dù là trong trường học chúng ta, hay là trong giới học thuật, đều không thể chịu đựng sự tồn tại của một sinh viên có phẩm đức bại hoại như vậy."
"Không nghĩ tới trường học chúng ta xảy ra chuyện như vậy."
"Chuyện này vẫn cần nghiêm túc xử lý, mặc dù bạn học Giản Nhất Lăng có thân phận là sinh viên trao đổi với trường học chúng ta, nhưng chỉ cần sự tình phát sinh ở trường học chúng ta, chúng ta liền có quyền xử trí."
"..."
Vài vị giáo sư nói lên cách nhìn của mình.
Biểu tình đều rất thật, ánh mắt nhìn về phía Giản Nhất Lăng, trở nên phá lệ không có thân thiện.
Đối với người làm nghiên cứu như bọn họ mà nói, sao chép thành quả của người khác là tội lớn, là không có cách nào tha thứ được.
Các giáo sư đều đưa ra kết luận, xác định hai bài báo cáo này có tồn tại việc sao chép.
Các bạn học khác trong phòng thí nghiệm nhìn về phía Giản Nhất Lăng, trong ánh mắt lộ ra sự chán ghét.
Nhìn không ra tới cô ấy lớn lên nhỏ nhắn đáng yêu, lại làm ra chuyện như vậy.. quá ghê tởm!
Vẫn là nhanh chóng khai trừ mới tốt được, phòng thí nghiệm bọn họ không cần nghiên cứu sinh như vậy.
Hoàng giáo sư sau đó nói với lãnh đạo nhà trường, "Các vị lãnh đạo, học sinh như vậy, chúng ta nhất định phải đối với em ấy tiến hành thông báo phê bình, nghiêm túc xử lý, không thể để một người như em ấy tiếp tục lưu lại trong giới học thuật như vậy."
Lãnh đạo nhà trường là một vị lão giả lớn tuổi, giờ phút này thần sắc ngưng trọng.
Ánh mắt nhìn Giản Nhất Lăng tràn đầy sự thất vọng.
Địch Quân Thịnh ở bên cạnh nghe xong một hồi lâu, chờ bọn họ phát biểu ý kiến đến không sai biệt lắm, mới không nhanh không chậm hỏi một câu.
"Như vậy chỉ có thể thuyết minh trong hai người có một người có hành vi sao chép, nhưng cụ thể là ai, có phải cần có chứng cứ hay không? Cái người tên là Lục Viện, có phải cũng có hiềm nghi có hành vi sao chép hay không? Các vị giáo sư hãy cẩn thận cùng tôi nói xem, có chứng cứ nào để các vị xác định Giản Nhất Lăng là người đã sao chép."
Địch Quân Thịnh nhìn qua, ánh mắt lạnh thấu xương dừng lại ở trên người Lục Viên vẫn luôn rũ đầu bên cạnh.
Cô ấy cùng các sinh viên khác giống nhau, an tĩnh mà đứng ở bên cạnh, không nói một lời.
Cho tới bây giờ, Địch Quân Thịnh mới nhắc tới cô.
Hoàng giáo sư cảm thấy cách nói của Địch Quân Thịnh quá buồn cười, "Cậu có phải không xem xét đến ngày gửi báo cáo hay không? Lục Viện nộp cho tôi ngày hôm trước, Giản Nhất Lăng ngày hôm nay mới nộp!"
Địch Quân Thịnh cười nhạo một tiếng, "Hoàng giáo sư, tôi hiện tại hỏi chính là vị bạn học tên là Lục Viện kia, giáo sư khẩn trương cái gì? Học sinh đắc ý của ông không có khả năng có vấn đề, còn học sinh đắc ý của người khác liền nhất định có thể có vấn đề sao?"