Nữ Phụ Muốn Làm Lão Đại

Chương 117: Bao cát thịt người (1)

Chương 117: Bao cát thịt người (1)

"Hả?"

Vu Hi nghĩ thầm rằng vừa rồi Lăng Thần vừa nhìn chằm chằm vào nhóm nhạc nam thần tượng. Tại sao em ấy không thừa nhận?

Sau một hồi suy nghĩ, Vu Hi quay đầu lại và đột nhiên thấy rằng Giản Nhất Lăng và Địch Quân Thịnh đã đi rất ха.

"Này.. hai người.. sao lại bỏ rơi tôi.. có lương tâm một chút được không.."

Hắn đã làm nũng, mà hai người vẫn cứ nhẫn tâm rời đi!

Đây là chung cu nơi có căn hộ của Kỷ Minh.

Đêm nay, Kỷ Minh là bao cát thịt người mà Địch Quân Thịnh tìm thấy cho Giản Nhất Lăng.

Cả ba người đến trước cửa nhà Kỷ Minh, vệ sĩ của Địch Quân Thịnh đã đợi từ trước.

Khi có người đến, anh ta trực tiếp mở cửa, Kỷ Minh ở bên trong ý kiến phản kháng gì cũng không có.

Nhìn thấy Địch Quân Thịnh và những người khác bước vào, Kỷ Minh liên tục cười và gật đầu, "Thịnh gia, sư huynh, các anh có chuyện cần thì nói với tôi, các anh không cần đích thân tới đây.."

Nụ cười trên mặt Kỷ Minh khó mà nặn ra được.

Năm nghìn lần nhảy dây hôm trước khiến hắn đau ta nhức mấy ngày liền, hắn đi như xác ướp, không thể ngồi xuống nhà vệ sinh.

Kêu thảm thiết mấy ngày, miễn cưỡng mới có thể hồi phục.

Địch Quân Thịnh lại tìm tới.

Kỷ Minh đột nhiên cảm thấy tồi tệ.

Nghĩ thầm mấy ngày qua mình thật an phận, không đi đâu và làm gì.

Đừng nói đến việc xúc phạm Thịnh gia, hắn ta thậm chí không dám xúc phạm Giản Nhất Lăng một lần nữa, hắn ta thậm chí còn không nhắc đến tên cô ấy một lần nữa!

Vu Hi muốn cười khi nhìn thấy Kỷ Minh như thế này, nhưng vì tinh thần nhân đạo, anh ấy vẫn cần phải nhịn cười.

Vu Hi nói với Kỷ Minh, "Kỷ Minh, lần trước là Thịnh gia tìm cậu, lần này là Nhất Lăng, lần trước cậu đã tính kế Nhất Lăng, nhưng vẫn chưa xin lỗi Nhất Lăng."

Kỷ Minh mở to mắt, không thể tin những gì mà hắn ta đã nghe.

Cho nên lần trước kêu hắn nhảy năm ngàn lần, chuyện tình liền bỏ qua, chỉ là phần của Thịnh gia, còn có phần của Giản Nhất Lăng muốn tính thêm?

Kỷ Minh sắp phát điên.

Hắn trước đây cảm thấy được chính mình kiêu ngạo, nhưng so với Địch Quân Thịnh trước mặt, hắn cảm thấy trước đây mình thật sự rất tốt.

Ít nhất thì hắn ta sẽ không đột ngột gϊếŧ đến nhà người khác vào ban đêm, chỉ để giải quyết các khoản nợ của hắn ta vài ngày trước đó.

Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

Kỷ Minh không còn cách nào khác, không để Địch Quân Thịnh tiếp tục gây rắc rối cho mình, Kỷ Minh đã xin lỗi Giản Nhất Lăng, "Giản Nhất Lăng, tôi biết là tôi sai rồi. Cô đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, có thể bỏ qua cho tôi được không!"

Địch Quân Thịnh nhìn Giản Nhất Lăng, vừa lòng hay không là do Giản Nhất Lăng định đoạt.

Giản Nhất Lăng bắt đầu nhìn xung quanh, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.

Vu Hi rất tò mò, tại sao Lăng Thần lại nhìn vào căn phòng, cô ấy đã chấp nhận lời xin lỗi của Kỷ Minh hay cô ấy không chấp nhận?

Sau khi quan sát một lúc, ánh mắt của Giản Nhất Lăng dừng lại trên một món đồ thể thao trong phòng.

Cô bước đến và nhặt chiếc vợt cầu lông đặt trên tủ.

Khoảnh khắc Giản Nhất Lăng cầm vợt cầu lông lên, Vu Hi mở to mắt.

Không phải là?

Địch Quân Thịnh câu lên khóe miệng.

Phản ứng của Kỷ Minh lớn hơn Vu Hi.

Cô ấy, không phải, cô ấy không phải là muốn đánh hắn ta bằng thứ này chứ?

Nhìn thấy Giản Nhất Lăng cầm vợt cầu lông đến gần, Kỷ Minh hốt hoảng, "Giản, Giản Nhất Lăng, có chuyện thì nói, tôi xin lỗi cô, tôi thừa nhận lỗi lầm với cô, đừng dùng thứ này, có thể gây ra mạng người đó!"

Chiếc vợt cầu lông đánh vào người, nó tàn nhẫn đến mức nào?

"Nằm xuống." Giản Nhất Lăng nói với Kỷ Minh.

Gì? Kỷ Minh không thể phản ứng với những mệnh lệnh kỳ lạ của Giản Nhất Lăng.