Thứ Tự Đến Trước Và Sau

Chương 48: Vì vậy, cho dù thế nào, anh cũng sẽ tìm được em

Editor: YuuNgày 31 tháng 12, là ngày Tư Tần muốn đưa Thượng Vân Xuyên về nhà.

Tư Tần định sẽ xuất phát vào 5 giờ chiều, vừa vặn là giờ ăn cơm.

Cô cảm thấy, đây là một sự sắp xếp hoàn hảo.

Kết quả, Thượng Vân Xuyên đã bắt đầu lăn lộn từ lúc 7 giờ sáng.

Anh mở mắt lúc 7 giờ hơn, lăn qua lăn lại ở trên giường. Lúc đầu anh không muốn quấy rầy giấc ngủ của Tư Tần, anh nằm nghiêng đọc lại những ghi chú “99 chi tiết lấy lòng ba mẹ vợ” được anh ghi lại trong khoảng thời gian này. Nhưng bởi vì thật sự lo lắng, một lát sau anh lại dán vào lưng Tư Tần, ôm cô nhúc nhích tới lui.

Tư Tần bị đánh thức vào buổi sáng, tâm tình rất không tốt, cô duỗi tay muốn dùng sức gỡ tay anh ra: “Anh làm gì vậy! Em muốn ngủ.”

“Tần Tần, anh sợ.” Anh dán vào lưng cô, đầu cọ cọ vào hõm vai cô, giọng nói vô cùng bất an.

Tư Tần tức giận vì bị đánh thức, cũng không thèm để tâm đến tâm trạng của anh: “Anh sợ thì cứ sợ đi, em muốn ngủ, anh nghe không?”

“Em nói chuyện với anh đi…”

“Đánh anh bây giờ!” Tư Tần ở trong lòng anh xoay người lại, đẩy ngực anh ra, giọng điệu khó chịu: “Sao lại có người như anh nhỉ? Anh hăng hái tràn trề như vậy, còn em rất buồn ngủ. Bây giờ muốn em tỉnh táo, vậy tối qua em yêu cầu anh làm vài lần thôi mà anh có nghe em đâu?”

Thượng Vân Xuyên giả vờ như không nghe thấy lời lên án của cô, hai tay anh lại dùng sức, kéo cô vào trong lòng: “Tần Tần, anh thật sự rất sợ…”

Tư Tần nghiến răng: “Vậy không đi nữa.”

Thượng Vân Xuyên vốn dĩ chỉ có lo lắng, nhưng hiện tại trong lòng lại xen lẫn với sự nghi ngờ: “… Em đừng đùa như vậy chứ… Tần Tần, em nghiêm túc sao?”

Tư Tần ngẩng cổ nhìn lên trần nhà, cạn lời mà hét lên: “A a a, anh phiền muốn chết ——“

Suốt buổi sáng hôm đó Thượng Vân Xuyên chỉ ngồi kiểm tra lại quà tặng. Sau yêu cầu mạnh mẽ của Tư Tần mấy hôm trước, cuối cùng anh đã cắt giảm số lượng xuống còn một nửa, những thứ còn lại đều rất đơn giản.

Vốn dĩ anh không được vui, nói gì cũng không chịu giảm bớt, còn cho rằng có thể dựa vào số lượng mà đánh thắng.

Tư Tần thấy anh không nghe lời như vậy, suy tư trong chốc lát rồi nói: “Đợi đến lúc anh mang lễ vật đến hỏi cưới em thì em sẽ mặc kệ anh. Bây giờ anh cần thiết phải khống chế số lượng lại, nếu không em sẽ không nhận quà của anh.”

Sau đó, Thượng Vân Xuyên thành thật làm theo lời Tư Tần nói, trên mặt còn nở nụ cười đắc ý.

Tư Tần bị anh quấy rầy cả buổi sáng, buổi trưa ăn xong buồn ngủ quá không chịu được nữa nên lại lên giường ngủ một giấc bù vào, lúc tỉnh lại đã là 3 giờ chiều, vừa mở mắt liền bị cảnh trước mặt làm cho sợ hãi thiếu chút nữa là hồn bay phách lạc.

Thượng Vân Xuyên ngồi trên giường, nghiêm túc nhìn cô bằng ánh mắt mong đợi.

Tư Tần ôm tim ngồi dậy, cả kinh: “Thượng Vân Xuyên, anh làm sao vậy! Anh muốn hù chết em sao?”

Anh vô tội thò tay tới nắm lấy tay cô: “Anh đang đợi em tỉnh lại, sau đó sẽ xuất phát. Anh xin lỗi, Tần Tần, anh làm em sợ rồi.”

Tư Tần ngước mắt nhìn lên đồng hồ, có chút khó tin mà nói: “Không phải 5 giờ mới đi sao? Bây giờ mới 3 giờ thôi anh trai ạ.”

Anh thản nhiên nói: “Sắp tới giờ rồi.”

“…”

Thôi được, cô không giận được.

5 giờ chiều, Tư Tần và Thượng Vân Xuyên đúng giờ ra khỏi nhà với cốp xe đầy ắp quà tặng.

Tư Tần cảm nhận được anh thực sự căng thẳng, dọc đường đi hầu như không nói lời nào, chỉ mím môi cau mày nhìn con đường phía trước, hai tay cầm vô lăng chặt đến tái nhợt ra.

Hơn 50 phút sau, Thượng Vân Xuyên ngừng xe trong gara của một tiểu khu cao cấp.

Tư Giang Hải và Tần Gia sống trong một căn hộ bằng phẳng rộng lớn, nơi mà thang máy vào thẳng nhà. Cho nên, trước khi tiến vào thang máy, Thượng Vân Xuyên đã dừng lại.

Anh cầm hộp quà cao cấp được đóng gói đẹp đẽ bằng cả hai tay, hít sâu mấy lần để tự trấn an lại.

Tư Tần bước đến trước mặt anh, giơ tay lên chỉnh lại cổ áo và cà vạt của anh, trấn an anh: “Anh đừng căng thẳng.”

Anh nhìn cô: “Tần Tần…”

Cô sờ sờ lỗ tai anh, nhẹ nhàng nói: “Ba mẹ em có ăn thịt anh đâu, anh sợ cái gì?”

“Anh sợ họ…” Thượng Vân Xuyên nghiêm túc nhìn cô: “… Không thích anh.”

Tư Tần lại xoa xoa mặt anh: “Đừng lo lắng, bọn họ gặp anh chắc chắn sẽ thích thôi. Ba mẹ em rất dễ nói chuyện, huống hồ, cho dù có chuyện gì xảy ra, em cũng sẽ ở bên cạnh anh.”

“Tần Tần, nếu anh thật sự biểu hiện không tốt thì phải làm sao bây giờ?”

“Sẽ không đâu, sao chuyện gì anh cũng lo lắng vậy nhỉ. Mọi chuyện có thể trở nên tồi tệ như thế nào chứ? Chẳng lẽ anh lo lắng rằng bọn họ muốn anh chia tay với em sao?”

Tư Tần vô tình nói ra sự lo lắng sâu thẳm nhất trong lòng anh, sắc mặt của anh bắt đầu xuất hiện sự rạn nứt: “Sẽ sao?”

“Đương nhiên là không rồi, anh cho rằng bọn họ hung dữ lắm sao?” Tư Tần cười thành tiếng: “Hơn nữa, cho dù bọn họ có phản đối thì cũng không ảnh hưởng đến em, anh vẫn là bạn trai em. Giờ có thể yên tâm được chưa?”

Thượng Vân Xuyên im lặng một hồi lâu, tuy rằng trong lòng vẫn còn căng thẳng, nhưng cuối cùng cũng gật đầu.

Lúc vào nhà, Tư Giang Hải và Tần Gia đều đang ngồi trong phòng khách xem TV, nghe được động tĩnh ở cửa thì cùng quay đầu lại.

Bốn người đối diện nhau, nhất thời có chút ngượng ngùng.

Tư Tần vội vàng nói: “Ba, mẹ, con đưa Vân Xuyên về rồi đây.”

Ngay khi Tư Tần vừa dứt lời, Thượng Vân Xuyên bình tĩnh mỉm cười, lễ phép chào hỏi: “Cháu chào chú dì, cháu là Thượng Vân Xuyên.”

Tư Tần thoáng kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn anh.

Cái người bình tĩnh thong thả lúc này có phải tên ngốc vô cùng lo lắng ở dưới lầu vừa rồi không? Có vẻ như cô lại đánh giá thấp anh rồi.

Tần Gia đứng lên, cười dịu dàng: “Chào cháu. Mau mau, hai đứa mau vào nhà đi.”

Tư Giang Hải nghiêm nghị đứng lên không nói gì, ông chắp tay sau lưng đi sau Tần Gia đi về phía bọn họ.

Đi đến trước mặt Thượng Vân Xuyên và Tư Tần, Tần Gia ngạc nhiên nói: “Sao lại mang nhiều đồ như vậy, có nặng lắm không? Mau đặt xuống trước đi. Tần Tần, sao con không giúp Vân Xuyên xách đồ chứ.”

Thượng Vân Xuyên được Tư Tần nhắc để quà xuống hành lang, sau đó anh nghe thấy cô nói: “Là anh ấy không cho con xách giúp. Trong xe còn một nửa nữa, bọn con tạm thời không xách được, lát nữa sẽ xuống chuyển lên nốt.”

“Còn nữa? Đây là những gì vậy?”

Tư Tần kéo Thượng Vân Xuyên đi thay giày trước, sau đó ôm lấy cánh tay của Tần Gia và Tư Giang Hải đi vào bên trong: “Là quà gặp mặt Vân Xuyên mang đến cho ba mẹ. Anh ấy đã chọn mọi thứ rất cẩn thận.”

Thượng Vân Xuyên đi theo bọn họ vào trong phòng khách. Tư Tần ấn Tần Gia và Tư Giang Hải ngồi xuống ghế sofa một lần nữa, sau đó kéo anh tới, hai người bọn họ ngồi ở đầu bên kia sofa.

Tư Tần ngồi ở giữa, nhìn gương mặt thân thiết của Tần Gia cùng vẻ mặt không được tự nhiên của Tư Giang Hải, tâm tình có chút phức tạp, lại nhìn sắc mặt bình tĩnh của Thượng Vân Xuyên, anh cũng đang nhìn cô.

Tư Tần dịu dàng nhìn anh một cái, sau đó nói với Tư Giang Hải và Tần Gia: “Ba mẹ, chúng ta xem quà trước hay là ăn cơm trước ạ?”

Tần Gia vỗ vào đầu một cái: “Chết, con nhìn này, suýt chút nữa thì mẹ quên mất. Ăn cơm, ăn cơm đi, mẹ đã chuẩn bị xong rồi, nhưng chắc cũng bị nguội rồi, để mẹ đi hâm nóng lại.”

Tư Tần đang định gật đầu thì bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói: “Dì, để cháu làm cho ạ.” Thượng Vân Xuyên đồng thời đứng lên.

Không chỉ có Tần Gia nhìn anh mà cả Tư Giang Hải cũng nhìn anh. Tư Tần ngửa cổ chớp chớp mắt, thầm cười trộm.

Tần Gia nhanh chóng phản ứng lại: “Sao có thể để cháu làm chứ. Cháu là khách mà, cứ để dì làm là được rồi.”

Thượng Vân Xuyên vừa nói vừa đi vào phòng bếp: “Không sao đâu ạ, chuyện này cháu cũng khá giỏi. Chú dì với Tần Tần cứ ngồi nói chuyện đi ạ, để cháu đi hâm nóng lại đồ ăn.”

Tần Gia do dự: “Chuyện này…”

Tư Tần giữ chặt Tần Gia đang định ngăn cản anh lại: “Không sao đâu mẹ, mẹ cứ để anh ấy làm. Anh ấy nấu ăn rất giỏi, huống chi chỉ là hâm nóng lại đồ ăn.”

Chờ phòng bếp vang lên động tĩnh, Tư Giang Hải nhỏ giọng gầm gừ: “Còn giả vờ thể hiện nữa.”

Tư Tần nói không nên lời, nhưng cô vẫn kiên nhẫn giải thích: “Ba, vậy thì ba hiểu lầm anh ấy rồi. Con với anh ấy ở bên nhau, đều là anh ấy nấu cơm làm việc nhà. Ba mẹ cũng biết về phương diện này con tệ như thế nào mà.”

Tư Giang Hải kinh ngạc mà tăng âm lượng lên: “Con có ý gì? Hai đứa sống chung sao?”

“Sống chung thì có sao đâu ạ? Con dù thế nào cũng phải sống chung với anh ấy.” Tư Tần nghiêng đầu, tràn đầy tự tin: “Hơn nữa cũng có người chăm sóc cho con, con không thiệt thòi.”

Tư Giang Hải nghẹn một hồi lâu, nghĩ đến cách nói chuyện khéo léo của Thượng Vân Xuyên rằng anh sẽ đi hâm nóng lại thức ăn cùng sự hiểu biết về tính cách thường ngày của con gái nhà mình, cuối cùng, ông chỉ ôm trán thở dài bất lực.

“Bây giờ đúng là có rất nhiều người trẻ sống chung với nhau, cũng không có chuyện gì cả.” Tần Gia dễ dàng tiếp nhận chuyện này: “Việc nhà thường ngày đều là thằng bé làm sao?”

Tư Tần vui vẻ trả lời: “Vâng.”

Tần Gia chọc chọc đầu cô: “Con cũng thật không biết xấu hổ.”

Tư Tần bị chọc nghiêng về một bên, sau đó lập tức ngồi thẳng lại cười hì hì: “Có sao đâu ạ? Anh ấy cũng không ý kiến gì.”

“Đừng có bắt nạt người ta thế.”

“Con đâu có bắt nạt anh ấy đâu. Thỉnh thoảng con cũng có nấu mì mà.”

Tư Tần nói vô cùng có lý, thậm chí còn có chút tự đắc. Tần Gia cười lắc đầu.

***

Trong bữa ăn, Tư Giang Hải và Tần Gia thay phiên nhau hỏi Thượng Vân Xuyên, chủ yếu tập trung vào sự nghiệp và thói quen sinh hoạt của anh.

Giọng điệu của Tư Giang Hải cũng không hoàn toàn là tệ, điều này Tư Tần thật ra đã sớm dự đoán trước. Ba cô chính là như vậy, mặc dù trong lòng không bằng lòng, không tán thành, nhưng cũng sẽ không làm xấu mặt người khác. Là người lớn trong nhà, ông thật sự rất có tư cách.

Còn Tần Gia thì thận trọng, thỉnh thoảng lại hỏi một hai câu xem anh có thực sự quan tâm và hiểu Tư Tần hay không.

Chuyện này thì Tư Tần không quá lo lắng, cô cảm thấy Thượng Vân Xuyên có lẽ còn quan tâm, hiểu biết cô hơn cả cô.

Vì vậy, khi Tần Gia gắp đồ ăn cho Thượng Vân Xuyên, Tư Tần liền biết mẹ cô không có vấn đề gì quá lớn.

Sau bữa tối, Tư Tần muốn cho bọn họ xem quà tặng. Thượng Vân Xuyên lại đi xuống bên dưới một chuyến, sau đó xách theo mấy túi quà đặt ở hành lang vừa nãy chuyển vào trong phòng khách, lần lượt đưa cho bọn họ.

“Ồ, đây là thượng hiệu yêu thích của mẹ.” Tần Gia cầm hộp sản phẩm chăm sóc da lên, hai mắt sáng ngời, nhìn Thượng Vân Xuyên: “Cũng vừa mới hết xong, cháu thật có tâm. Sao cháu lại biết vậy?”

Thượng Vân Xuyên cười chân thành, lễ phép: “Là Tần Tần tâm lý, cô ấy đã nói cho cháu biết ạ.”

Tần Gia càng vui vẻ hơn, bà ôm lấy Tư Tần: “Được đó con nhóc này, hóa ra con cũng biết mẹ con thích dùng cái gì.”

Tư Tần đặc biệt không phục: “Con đương nhiên phải biết rồi, mẹ quá coi thường con rồi.”

Khi trà và cờ tướng được lấy ra, Tư Giang Hải vốn đang âm thầm quan sát cũng đã có chút động tĩnh. Ông lấy một viên cờ ra, không thể nghe được cảm xúc bên trong giọng nói của ông: “Cháu có thể chơi cờ sao?”

Giọng nói của Thượng Vân Xuyên rõ ràng là lo lắng hơn đối với Tần Gia một chút: “Vâng chú, cháu có biết một chút ạ.”

Tư Giang Hải sờ đầu gối của mình, lướt qua quân cờ hai lần: “Vậy cùng chơi một ván đi?”

Tư Tần có chút kích động nghiêng đầu nhìn Thượng Vân Xuyên, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng. Thượng Vân Xuyên tiếp nhận ánh mắt của cô, sau đó nhanh chóng đồng ý: “Vâng, nhưng kỹ năng đánh cờ của cháu chỉ ở mức trung bình, chú đừng chê cười cháu ạ.”

Tư Giang Hải hừ một tiếng, sau đó vào phòng tìm bàn cờ ra để chơi cờ.

Tư Giang Hải cũng giống như những người đàn ông trung niên khác, thích chơi cờ tướng, hơn nữa một khi đã chơi liền quên mất thời gian, đặc biệt là khi gặp đúng đối thủ.

Thượng Vân Xuyên thua ván đầu tiên. Ban đầu, Tư Giang Hải không định sẽ thi đấu, nào ngờ anh lại xin chơi thêm một ván nữa. Tư Giang Hải có chút chán nản mà chơi thêm một ván nữa, không ngờ Thượng Vân Xuyên lại thắng ván này, ông liền không buông tha, lại chơi thêm ván nữa.

Hai người bọn họ có thắng có thua suốt mấy tiếng đồng hồ, khi kim đồng hồ chỉ 10 giờ, bọn họ lại kết thúc một ván nữa. Tư Giang Hải đang nắm thế thắng dường như còn muốn thừa thắng mà xông lên, kết quả Tần Gia đi tới cầm bàn cờ lên cất đi.

Tư Tần ngồi bên cạnh xem phim truyền hình đã lâu, cuối cùng lười nhác vươn vai một cái, tiến đến bên cạnh Tư Giang Hải: “Thế nào ba, cờ ngọc này dùng tốt đúng không ạ?”

“Xúc cảm khá tốt.” Tư Giang Hải gật đầu đồng ý, sau đó nhìn Thượng Vân Xuyên đang giúp thu dọn quân cờ ở bên kia: “Nhóc con cậu chơi cũng không tệ.”

Thượng Vân Xuyên lập tức ngẩng đầu, mỉm cười: “Không phải đâu ạ, hôm nay cháu may mắn nên mới thắng được mấy ván.”

Tư Giang Hải im lặng suy tư điều gì đó, đánh giá anh.

Chờ Tần Gia cất bàn cơ xong đi ra, Tư Giang Hải nhìn bà, sau đó lại nhìn Thượng Vân Xuyên thêm lần nữa, rồi lại nhìn Tư Tần, ngồi thẳng lại khẽ ho một tiếng.

Tư Tần đang gặm táo, tò mò nhìn ông.

Khi Tần Gia ngồi xuống sofa, Tư Giang Hải nhìn về phía Thượng Vân Xuyên, mở miệng nói, lời nói có chút trực tiếp: “Nghe nói, ba mẹ cháu…”

Ông kéo dài âm cuối, lời nói tuy chưa dứt, nhưng ý tứ lại vô cùng rõ ràng.

Tư Tần nghe vậy, kinh ngạc mở to hai mắt, thiếu chút nữa thì lập tức đứng dậy lao vào giữa Thượng Vân Xuyên và Tư Giang Hải. Nhưng trước khi cô kịp đứng dậy, Thượng Vân Xuyên đã mở miệng.

Thượng Vân Xuyên biết, thử thách khó nhất và khiến anh lo lắng nhất cũng đã tới.

Anh đặt hộp cờ xuống, ngồi ngay ngắn, thẳng lưng, dáng vẻ rất trịnh trọng: “Dạ, thưa chú, ba mẹ cháu đã mất từ rất sớm. Khi cháu 13 tuổi, bọn họ bị tai nạn giao thông.”

Lúc trước Tư Tần đã nói sơ qua cho Tư Giang Hải và Tần Gia biết tình hình, cho nên lúc này hai người bọn họ cũng không quá ngạc nhiên, nhưng giọng điệu của Tư Giang Hải vẫn có chút tiếc nuối: “A, như vậy sao…”

Thượng Vân Xuyên nhìn thẳng vào bọn họ, chờ bọn họ tiếp tục đặt câu hỏi.

Nháy mắt, trong phòng khách có chút im lặng.

Tư Tần biết lúc này cô không nên nói gì, chỉ là cô không thể kìm chế được sự đau lòng cứ trào ra trong lòng mình. Cô muốn nắm tay anh, ôm anh, an ủi anh, nhưng bây giờ cô không thể.

Một lát sau, Tư Giang Hải ngập ngừng hỏi: “Vậy thì gia đình cháu… Họ hàng của cháu, mọi thứ đều rất phức tạp, đúng không?”

Thượng Vân Xuyên hiểu chuyện, mỉm cười: “Không giấu chú dì, thật ra mối quan hệ giữa cháu với họ hàng trong nhà không được tốt lắm, nhưng hầu như không có liên quan gì ạ. Cháu có thể bảo đảm, cháu tuyệt đối sẽ không để những việc này ảnh hưởng đến Tần Tần.”

Tư Giang Hải nhướng mày, dường như ông ngạc nhiên khi anh có thể hiểu được những nỗi lo lắng âm thầm của ông nhanh như vậy. Chỉ là giọng điệu của Tư Giang Hải vẫn ẩn chứa sự lo lắng mãnh liệt: “Chuyện họ hàng thật ra rất khó nói… Đúng không Tiểu Gia?”

Tần Gia hơi nhướng mày: “Chuyện này…”

Thượng Vân Xuyên không cho bọn họ có cơ hội nghi ngờ, kiên quyết nói: “Chú dì yên tâm, cháu đã lăn lội ở trong cái xã hội này nhiều năm như vậy cũng không phải là giả, đương nhiên sẽ không dễ gì để người khác bắt nạt. Cho dù là hiện tại hay sau này, Tần Tần sẽ không phải nhọc lòng vì bất cứ điều gì ạ.”

Tư Giang Hải có vẻ cảm thấy câu trả lời này có hơi sâu xa. Tuy rằng đây đều là tai họa ngầm, nhưng lại là chuyện của nhà người khác, ông sờ sờ cổ, thở dài nói: “Chuyện này có hơi xa…”

“Chú dì lo lắng cũng phải ạ. Cháu hiểu rất rõ, cũng có thể lý giải được ạ.” Sắc mặt của Thượng Vân Xuyên vô cùng nghiêm túc, cũng có sự chân thành và đáng tin: “Cháu cũng đã cân nhắc mọi chuyện, không cần biết cháu và Tần Tần có thể đi đến bước nào, kết hôn cũng được, không kết hôn cũng không sao, cháu đều sẽ không để chuyện của cháu khiến cô ấy phải bối rồi. Xin chú dì hãy tin tưởng cháu.”

Tư Tần ngồi ở một bên, ngón tay dần siết chặt lại, nhưng trong đáy mắt lại tràn đầy sự ấm áp.

Không phải cô không biết suy nghĩ của Thượng Vân Xuyên, nhưng khi anh nói ra điều này với ba mẹ cô, trong lòng cô vừa cảm thấy ấm áp, lại có chút chua xót.

Tư Giang Hải và Tần Gia nhất thời im lặng không nói gì.

Một lúc sau, Tần Gia mỉm cười, thoải mái chuyển chủ đề: “Vân Xuyên, cháu có bao nhiêu bạn gái rồi?”

Thượng Vân Xuyên không ngờ chủ đề lại thay đổi như vậy, anh sửng sốt một hồi, sau đó thành thật trả lời: “Trước Tần Tần, cháu chưa có bạn gái ạ.”

Lần này đến lượt Tần Gia và Tư Giang Hải ngạc nhiên. Tần Gia kinh ngạc hỏi: “Điều kiện của cháu tốt như vậy, hẳn là có nhiều người theo đuổi cháu chứ? Làm sao có thể chưa từng có bạn gái được?”

Thượng Vân Xuyên liếc nhìn Tư Tần, sau đó ngượng ngùng nói: “Cháu đã thích Tần Tần rất nhiều năm, vẫn luôn thích cô ấy ạ. Nên không có cách nào có thể ở bên cạnh người khác ạ.”

Tần Gia chớp mắt: “Rất nhiều năm sao?”

Thượng Vân Xuyên ngước mắt nhìn thẳng vào bà, ánh mắt kiên định: “Vâng, rất nhiều năm ạ.”

***

Sau đó, Tư Giang Hải và Tần Gia không hỏi bất kỳ câu hỏi nghiêm túc nào nữa, bọn họ vui vẻ xem chương trình giao thừa trong phòng khách.

Tư Tần vốn định để Thượng Vân Xuyên ở lại qua đêm, nào ngờ đến gần 1 giờ đêm, Tư Giang Hải nhanh chóng “hạ lệnh đuổi khách”, còn nói rất đường hoàng.

Ông đứng dậy vỗ vai Thượng Vân Xuyên: “Vân Xuyên, năm mới vui vẻ. Cũng đã muộn rồi, cháu cũng nên về sớm nghỉ ngơi đi.”

Đương nhiên Thượng Vân Xuyên cũng đồng ý, anh mỉm cười nói lời chúc mừng năm mới với Tư Giang Hải và Tần Gia, sau đó chào tạm biệt.

Tư Tần đưa Thượng Vân Xuyên xuống gara, dọc đường không nói lời nào.

Đi đến bên cạnh xe, Thượng Vân Xuyên nắm chặt lấy tay cô, nhẹ nhàng nói: “Tần Tần, năm mới vui vẻ.”

Tư Tần thu lại biểu cảm có phần trầm xuống của mình, mỉm cười nhìn anh: “Đồ ngốc, năm mới vui vẻ.”

Đồ ngốc liền cười, hỏi cô: “Biểu hiện của anh hôm nay không tệ đúng không?”

Tư Tần nhón chân lên ôm cổ anh, anh cũng vô thức hơi cúi người xuống như thường lệ, để mặt cô sát lại gần mặt anh. Anh nghe thấy giọng nói êm tai của cô truyền đến: “Đánh giá một trăm điểm cho biểu hiện của anh, anh cũng có thể kiêu ngạo về điều đó.”

Anh nghiêm túc nhìn cô, vừa định mở miệng nói gì đó thì bất ngờ bị cô hôn.

Tư Tần ấn đầu anh xuống, áp lên đôi môi của anh, trên môi anh chỉ còn lại một nụ hôn sâu.

Anh bình tĩnh để cô hôn.

Qua một phút, Tư Tần mới buông anh ra, nắm lấy vành tai anh: “Được rồi, mau về nhà nghỉ ngơi đi, sáng dậy sớm như vậy chắc là buồn ngủ rồi đúng không? Anh lái xe cẩn thận nhé.”

Thượng Vân Xuyên siết chặt tay cô, gật gật đầu, sau đó chui vào trong xe

Mãi cho đến khi Thượng Vân Xuyên lái xe ra khỏi gara, Tư Tần mới thu lại nụ cười trên môi.

Cô đi về nhà liền nhìn thấy Tư Giang Hải và Tần gia đang ngồi trên sofa nghiên cứu lá trà Thượng Vân Xuyên mang đến.

Thấy cô trở về, Tư Giang Hải có chút xấu hổ mà đặt chiếc hộp trên tay xuống rồi ho nhẹ.

Tư Tần trực tiếp đi tới sofa.

“Ba, ba không nghĩ là mình quá đáng rồi sao?” Cô tức giận: “Con đã bảo ba đừng nhắc đến chuyện ba mẹ anh ấy rồi, sao ba có thể lật lọng thế chứ?”

Tư Giang Hải cũng đã dự đoán mình bị cô chất vấn, tuy có chút chột dạ nhưng ông vẫn tỏ ra rất tự tin. Ông chỉ ngón trỏ về phía bàn trà, giọng điệu vô cùng mạnh mẽ: “Không hỏi sao? Ba không thể hỏi rõ ràng về chuyện này được sao? Chuyện này rất quan trọng.”

Mũi Tư Tần có chút cay cay, cô tự trách mình: “Nhưng rõ ràng ba đã hứa với con rồi mà, hơn nữa con đã nói hết mọi chuyện với ba, nếu ba muốn biết chuyện gì thì hỏi con là được, sao phải hỏi anh ấy?”

“Đó là chuyện riêng của nó, ba đương nhiên phải hỏi nó. Hơn nữa, ai biết nó nói với con có phải thật hay không, chỉ có hỏi tận mặt mới có thể biết được.”

Giọng của Tư Tần mang theo tiếng nức nở rất nhỏ: “Ba mẹ anh ấy đã mất, anh ấy đã phải sống một mình từ năm 13 tuổi, đây đều là sự thật, tại sao cần phải nói dối chứ? Ba hỏi chuyện này trước mặt anh ấy, ba có biết nó làm anh ấy tổn thương như thế nào không?”

Tư Giang Hải có chút tức giận trước lời trách cứ này, ông vừa đứng lên, Tần Gia đã muốn kéo ông lại, nhưng ông lại hất tay bà ra: “Tổn thương? Đây là tổn thương? Chuyện nhỏ như thế này mà nó không thể chịu nổi, thì nó còn nghĩ đến chuyện cưới con gái ba sao? Nó nằm mơ đi!”

“Anh ấy có thể chịu đựng được, nhưng con không chịu đựng nổi, là con không thể chịu đựng được.” Nước mắt của Tư Tần rơi xuống: “Con không muốn mọi người lấy chuyện này ra để đánh giá anh ấy. Anh ấy rất tốt, anh ấy rất tốt bụng, rất ưu tú cho dù ba mẹ anh ấy đã mất. Ba, con không tin ba không cảm nhận được anh ấy thực sự rất tốt. Nhưng ba vẫn hỏi, ba không cảm thấy đây là có thành kiến sao?”

Tư Giang Hải tức giận đến mức nhất thời nghẹn lời “Con, con, con” một hồi, ông đỏ bừng mặt mũi mà bỏ đi, Tư Tần cũng trực tiếp chạy vào phòng ngủ đóng cửa lại.

Hơn nửa giờ sau, 1 giờ hơn, Tần Gia gõ cửa phòng Tư Tần.

Chờ đến khi người bên trong yếu ớt đáp lại, Tần Gia mới chậm rãi mở cửa bước vào, sau đó đóng cửa lại.

Bà bước đến bên giường ngồi xuống, nhìn Tư Tần đang dựa vào đầu giường, cúi gằm mặt.

“Tần Tần, ba con cũng là vì muốn tốt cho con.”

Tư Tần buồn rầu nhìn về phía cửa sổ: “Con biết ba có ý tốt, nhưng rõ ràng là ba đã đồng ý với con rồi. Ba thật sự quá đáng.”

Tần Gia thở dài, bất lực nói: “Ba con cũng biết chính mình sai rồi, không phải mẹ tới xin lỗi con rồi đây sao. Hơn nữa ba con cũng chỉ là muốn tự mình phân xử thôi, mà đứa nhỏ Vân Xuyên kia cũng không nói gì mà.”

“Đương nhiên là anh ấy sẽ không nói gì cả, hai người hỏi cái gì anh ấy cũng đều thành thật trả lời. Anh ấy không có phàn nàn điều gì, nhưng đây có phải là lý do tại sao ba muốn lại hỏi những điều này không?” Tư Tần hít sâu một hơi: “Mẹ, mẹ không cần phải thay ba nói chuyện này. Trong hoàn cảnh tương tự, không phải mẹ cũng sẽ hỏi anh ấy như vậy sao? Chẳng lẽ mẹ ít quan tâm chuyện đó hơn ba sao? Chỉ là ba không có sự đồng cảm thôi ——”

Đột nhiên có một giọng nói giận dữ vang lên ở ngoài cửa: “Ba không có sự đồng cảm! Ba không có sự đồng cảm! Đúng, là ba không có sự đồng cảm, ba không quan tâm cậu ta là ai, ba chỉ để tâm liệu con gái của ba có bị lừa hay không thôi!”

Tư Tần và Tần Gia cùng quay đầu nhìn về phía cửa.

Sau một hồi im lặng, Tư Tần phẫn uất hét lên về phía cửa: “Một số người không chịu đặt mình vào vị trí của người khác để tự hỏi, chỉ thích dùng thành kiến của mình để suy đoán người khác, cũng không quan tâm đến việc mình đã làm tổn thương người khác như thế nào! Còn không chịu thừa nhận sai lầm của mình nữa!”

Sau đó là tiếng bước chân rời đi mạnh bạo của ba cô.

Tư Tần quay đầu lại, ôm gối dựa lưng vào đầu giường, không nói nửa lời.

Tần Gia đưa tay lên chạm vào mặt cô: “Con cũng đừng tức giận với ba con. Nếu ông ấy không có ấn tượng tốt với Vân Xuyên thì con định làm thế nào bây giờ?”

“Con không quan tâm đến ấn tượng của ba.”

Tuy Tư Tần mạnh miệng nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn có chút băn khoăn.

Tần Gia mỉm cười khi thấy cô như thế này: “Con thật sự thích Vân Xuyên sao?”

Tư Tần ngước mắt nhìn Tần Gia, không hiểu tại sao bà lại đột nhiên hỏi câu này.

Tần Gia trầm ngâm: “Lúc trước, khi ba con có thái độ không tốt với Lục Ương cũng không thấy con bảo vệ cậu ta như vậy.”

Tư Tần nghẹn lời, lập tức quay mặt đi: “Bây giờ anh ta không liên quan gì đến con.”

“Được rồi, được rồi.” Tần Gia đứng dậy: “Để mẹ đi nói chuyện với lão già kia. Nếu đã hỏi hết mọi chuyện rồi thì hai người cũng đừng bực bội gì nữa. Nếu con không vui thì tìm Vân Xuyên để tâm sự đi, chắc là thằng bé cũng về đến nhà rồi nhỉ?”

Chờ Tần Gia rời khỏi phòng, Tư Tần suy nghĩ một chút, sau đó thật sự cầm điện thoại lên bấm số của Thượng Vân Xuyên.

Chuông vang lên được hai tiếng thì đầu dây bên kia nhấc máy.

“Tần Tần?” Người ở đầu dây bên kia cười gọi cô.

Tư Tần nói “Vâng”, hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”

Thượng Vân Xuyên liếc nhìn máy tính đặt trên đùi vừa mới được bật lên, sắc mặt không chút thay đổi mà nói: “Không làm gì cả, vừa mới về đến nhà. Còn em?”

Tư Tần có thể đoán được: “Anh lại làm việc sao?”

Thượng Vân Xuyên im lặng, chỉ có thể bất lực mỉm cười: “Dù sao cũng không có việc gì khác, tạm thời cũng không ngủ được.”

“Đang là kỳ nghỉ mà, cũng không cần bận rộn như vậy…” Tư Tần chống cầm lên đầu gối đang được nâng lên, một tay nắm lấy nhành hoa khô được đặt ở trên đầu giường.

“Ừ.” Thượng Vân Xuyên đóng máy tính lại: “Sao lại gọi điện cho anh vào giờ này vậy?”

Tư Tần không trả lời, chỉ nắm chặt nhành hoa.

Sau một hồi nắm chặt cánh hoa, nước mắt của cô trượt dài theo khóe mắt xuống đến cằm.

Cô khịt mũi, âm thanh rất nhẹ, nhưng Thượng Vân Xuyên vẫn có thể nghe được rõ ràng.

“Tần Tần?” Anh nắm chặt điện thoại: “Em sao vậy? Em đang khóc sao?”

Vừa nghe giọng nói của anh, Tư Tần càng thấy tủi thân hơn, sự đau lòng xông thẳng lên mũi và hốc mắt của cô, khiến tầm nhìn của cô trở nên mờ đi.

Trong lòng Thượng Vân Xuyên vô cùng lo lắng, nhưng anh vẫn yên lặng chờ đợi. Một lúc sau, giọng nói nhẹ nhàng của Tư Tần truyền đến: “Em nhớ anh.”

Thượng Vân Xuyên sửng sốt, sau đó, mặt mày cũng trở nên nhu hòa hơn, nhẹ giọng nói: “Anh cũng nhớ em.”

Tư Tần vùi mặt vào đầu gối khẽ khóc một hồi lâu, nghe Thượng Vân Xuyên dỗ dành cô ở đầu dây bên kia, cuối cùng cô cũng cố nén được những giọt nước mắt đang chậm rãi rơi xuống.

Nghe thấy tâm trạng của cô có vẻ ổn định hơn, Thượng Vân Xuyên có chút do dự nói: “Tần Tần, có phải vì chuyện của anh mà chú dì tức giận không?”

“Anh đừng nghĩ lung tung.” Tư Tần nghiêm túc nhíu mày: “Bọn họ rất hài lòng với anh, đặc biệt hài lòng.”

Thượng Vân Xuyên đương nhiên biết những lời này có bao nhiêu sự an ủi ở trong, nhưng anh vẫn mỉm cười: “Được rồi, anh biết rồi.”

Ngừng một chút, Thượng Vân Xuyên lại nói: “Nhưng mà Tần Tần này, nếu là vì chuyện của anh thì em đừng cãi nhau với chú dì, được không?”

Tư Tần không đáp lại, im lặng cầm điện thoại.

Thượng Vân Xuyên nhẹ giọng hơn: “Tần Tần, em tin anh, em không cần phải chứng minh bất cứ điều gì với ba mẹ em cả, anh sẽ làm cho bọn họ chấp nhận anh.”

Tư Tần lau đi giọt nước mắt vừa mới rơi xuống, khịt mũi, một lúc sau mới nhẹ nhàng nói “Vâng”.

***

Ngày đầu tiên của năm mới, Tư Tần thức dậy rất sớm, trợn tròn mắt nằm ở trong phòng hơn một tiếng, sau đó mới rửa mặt rồi đi khỏi phòng.

Tần Gia bưng hoa quả đi ra khỏi phòng bếp, liền nhìn thấy Tư Tần đang ngồi ở trên bàn ăn bánh bao.

“Sao con dậy sớm vậy?”

Tư Tần ngước mắt nhìn bà, uể oải nói: “Con không có tâm trạng để ngủ.”

Tần Gia cười nhạo cô: “Bình thường mỗi khi được nghỉ, không phải con sẽ ngủ đến tận trưa sao? Tâm trạng phải tệ thế nào mới không thể ngủ được chứ?”

Tư Tần thở dài, uể oải khuấy cháo, thuận miệng đáp: “Đều tại ba con, ai bảo ông ấy không thích Thượng Vân Xuyên.”

Tần Gia đặt trái cây xuống rồi ngồi xuống bên cạnh cô, nghe vậy thì kinh ngạc nói: “Ba con khá hài lòng với Vân Xuyên.”

Tư Tần khịt mũi, ngoài miệng mỉm cười nhưng bên trong không thể cười nổi, hiển nhiên là cô không tin những lời này.

Tần Gia chớp mắt, nghiêng người: “Con không nhìn ra sao?”

Tư Tần cảm nhận được sự nghiêm túc bên trong giọng điệu của mẹ cô, động tác tay của cô dừng lại, nheo mắt nhìn bà: “… Thật sao ạ?”

“Đúng vậy. Con không nhìn ra sao?”

Tư Tần xoay người, cũng nghiêng người về phía Tần Gia, tò mò hỏi: “Thấy thế nào ạ?”

Một tay Tần Gia chống cằm, giả bộ khó lường: “Con không cảm thấy thái độ của ba con đối với Vân Xuyên rất khác với Lục Ương sao?”

Tư Tần nhớ lại, có chút không chắc chắn mà nói: “Con cảm thấy hình như tốt hơn một chút. Nhưng cũng không cảm thấy ba thích nhiều hơn ạ.”

“Con muốn ba con thích bao nhiêu chứ.” Tần Gia bật cười: “Trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà ba con không gây ra mâu thuẫn gì đã là rất lợi hại rồi, nên khen ngợi Vân Xuyên.”

“Nhưng hôm qua ba còn hỏi chuyện ba mẹ Vân Xuyên nữa…”

“Không hỏi thì con mới cần phải lo lắng chứ.” Tần Gia lắc đầu, nghiêm túc nói: “Hỏi thằng bé chuyện này nghĩa là muốn tiếp nhận chuyện này, muốn hiểu biết rõ ràng hơn thôi. Cho dù ba con không hỏi thì mẹ cũng muốn hỏi. Ai, con nói con xem, ngày hôm qua còn nóng tính như vậy, ba con cũng buồn lắm đó.”

Tư Tần mở to hai mắt, cảm thấy hình như cũng có lý. Nghĩ đến cảnh ba cô bực tức bỏ đi, cô liền cảm thấy vô cùng tội lỗi.

Đầu óc cô bây giờ quay mòng mòng, cuối cùng cô cũng nửa tin nửa ngờ mà chấp nhận rằng có thể là cô đã hiểu lầm ba cô. Sau đó, cô nhìn Tần Gia bằng ánh mắt mong đợi: “Còn mẹ thì sao?”

“Mẹ á?” Tần Gia mỉm cười, nhún vai: “Dù sao thì mẹ cũng rất hài lòng với Vân Xuyên. Nhìn rất dịu dàng, hiểu chuyện, cũng không che giấu chuyện gì, tự mình đề cập đến chuyện hôn nhân, nhưng cũng rất tôn trọng ý kiến của con. Điều đó cho thấy thằng bé rất coi trọng tình cảm của hai đứa, suy nghĩ rất rõ ràng.”

Tư Tần nghiêm túc bổ sung: “Trước đây con đã từng nói với anh ấy là con tạm thời chưa có ý định kết hôn, anh ấy nói rằng kết hôn hay không đều được.”

Tần Gia gật đầu đồng ý: “Thuận theo tự nhiên thôi. Suy nghĩ bên trong con mới là quan trọng nhất, không cần vì phải kết hôn nên mới kết hôn.”

“Vậy thì, mẹ.” Tư Tần ngập ngừng quan sát biểu hiện của Tần Gia: “Vân Xuyên có vượt qua bài kiểm tra không?”

“Con nói xem?” Tần Gia cười trêu chọc: “Ba con cũng đã đề cập đến chuyện này sáng nay. Giao thừa này nếu Vân Xuyên không phải làm việc gì khác thì có thể đến nhà chúng ta.”

Tư Tần sửng sốt, vui mừng khôn xiết: “Thật ạ?”

“Đúng vậy.”

Tần Gia vừa dứt lời, Tư Tần lập tức đứng dậy chạy về phía phòng.

“Này này này —— Con chạy đi đâu thế?”

“Bây giờ con sẽ nói cho anh ấy biết!”

***

Vào đêm giao thừa, Thượng Vân Xuyên mang theo tâm trạng thấp thỏm bị Tư Tần kéo vào trong nhà.

Ngoài mặt, anh vẫn bình tĩnh chào hỏi Tư Giang Hải và Tần Gia, nhưng tim anh lại đập thình thịch không ngừng.

Đến bây giờ anh vẫn chưa thể tin rằng ba mẹ Tư Tần thực sự cho phép anh đến đây ăn tết.

Nhưng sự thật là, gia đình Tư Tần đã chấp nhận anh.

Tần Đường đã biết chuyện này từ năm trước, cậu ta so với hai người bọn họ còn vui mừng hơn, còn nói rằng mình cũng có công lớn đóng góp vào chuyện này, cũng đã nói không ít lời tốt.

Thượng Vân Xuyên có nói qua năm mới sẽ đưa cho cậu ta phong bao lì xì màu đỏ lớn, nhưng cậu ta lại đến chỗ ba cậu ta trong kỳ nghỉ đông vừa rồi, ăn tết cũng là ở nơi khác. Nhưng đương nhiên, điều này cũng sẽ không ngăn cản niềm tin của cậu ta về phong bao lì xì đỏ, vừa sáng sớm giao thừa đã bắt đầu thúc giục. Thượng Vân Xuyên mỉm cười khi nhìn thấy tin nhắn, sau đó chuyển cho cậu ta một con số không nhỏ.

Khi Tư Giang Hải và Tần Gia chuẩn bị cho bữa cơm tất niên, vốn dĩ Thượng Vân Xuyên cũng xắn tay áo lên muốn giúp đỡ, nhưng lại bị bọn họ ngăn cản.

Giọng điệu của Tư Giang Hải tuy nghiêm khắc nhưng lại có sự thân thiết khác lạ: “Cháu đừng có làm loạn nữa, ra chơi với Tần Tần đi.”

Sau đó, Tư Tần bật cười rồi kéo anh vào phòng mình ngồi.

Vào ngày kết thúc năm, anh chỉ có thể đi lại ở trong tiểu khu, hôm nay lại được ngầm đồng ý có thể vào phòng của Tư Tần, trong lòng anh thấy rất ấm áp và hạnh phúc.

Tư Tần nói: “Em ra ngoài lấy chút đồ ăn, anh vào trước thích xem gì thì xem nhé.”

Anh gật đầu, rồi đi vòng quanh, nhìn nơi mà cô đã ở từ nhỏ đến lớn.

Mấy năm nay Tư Tần đều tự dọn dẹp phòng của mình, cho nên rất nhiều đồ vật đều đã được lau chùi sạch sẽ.

Thượng Vân Xuyên cúi đầu, nhìn thấy ngăn kéo ở một bên tủ đầu giường được kéo ra, trên mặt đất còn có mấy cái hộp. Anh bất lực mỉm cười, cúi người xuống định giúp cô dọn dẹp lại.

Khi nhấc chiếc hộp thứ hai lên, một vật có màu bạc bất ngờ rơi ra.

Anh vươn tay ra nhặt nó lên khỏi mặt đất, là một cái USB. Phong cách không thể bình thường hơn, nhưng sau khi nhìn thấy mặt dây chuyền treo ở trên đó, cả người anh đột nhiên ngẩn ra.

Thượng Vân Xuyên nhìn USB nho nhỏ, không biết suy nghĩ của mình trôi dạt đi tận đâu, ngay cả khi Tư Tần bước vào đều không nhận ra.

Tư Tần tiến lại gần, nhận ra đây là chiếc USB mà cô trân trọng nhất, vội vàng đặt đĩa đựng đồ ăn xuống, sau đó cúi người nắm lấy cổ tay anh rồi giật nó lại: “Cái này phải cất đi, đừng làm mất nó của em.”

Nói xong cô liền ngồi xổm xuống, nhặt hộp đồ lên, đặt chiếc USB lại vào trong đó, sau đó thu dọn lại những thứ trong ngăn kéo mở của tủ đầu giường, chuẩn bị cho nó vào bên trong.

Thượng Vân Xuyên ở phía sau đột nhiên mở miệng: “Đây là của anh.”

Tư Tần nghe vậy liếc nhìn anh một cái, sau đó lại quay lại tiếp tục cất hộp: “Quỷ quái gì vậy, đây là của em.”

“Là của anh.”

Giọng nói của Thượng Vân Xuyên rất bình tĩnh, nhưng giọng điệu lại vô cùng chắc nịch.

Tư Tần cất chiếc hộp xong liền đứng lên đối mặt với anh, khóe miệng cô nhếch lên: “Bây giờ anh muốn làm sao? Đến cái USB cũng muốn chiếm của riêng mình sao?”

Thượng Vân Xuyên tiến lên một bước, ôm lấy eo cô. Tư Tần cũng ôm lấy cổ anh, cười nhìn anh.

Anh cúi đầu lại gần: “Nó thực sự là của anh. Năm đó là anh đã nhét nó vào cặp sách của em.”

Tư Tần vốn đang cười trêu chọc anh đột nhiên sửng sốt, nụ cười trên môi lập tức đông cứng lại, biểu cảm trên mặt cô dần dần thay thế bằng sự nghi ngờ và sững sờ.

Cô nhìn vào mắt Thượng Vân Xuyên, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng do dự hỏi: “… Là anh đưa nó cho em?”

Thượng Vân Xuyên nghiêm túc nhìn cô, mỉm cười rồi gật đầu.

Tư Tần nhíu mày, vẫn khó hiểu: “Sao anh có thể…”

Thượng Vân Xuyên đưa tay lên chạm vào sườn mặt cô, nói: “Ngày đó em gặp La Thư ở trên sân thượng, tình cờ anh cũng ở đó.”

Thấy cô ngẩn người, Thượng Vân Xuyên dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Có lẽ là do chuyện xảy ra trước đây khiến anh phải cảnh giác. Lúc nghe được manh mối anh liền lấy điện thoại ghi âm lại, sau đó cho vào USB, rồi tìm một cơ hội nào đó mà nhét vào cặp sách của em.”

Tư Tần ngẩn người hồi lâu, tuy rằng vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ, nhưng câu hỏi của cô lại vô cùng rõ ràng: “Nhưng anh… Làm thế nào mà nhét nó vào được? Sao anh biết em ở đâu?”

“Vậy mới nói trên đời này có rất nhiều sự trùng hợp.” Anh dịu dàng nói: “Anh vốn không biết nên đưa nó cho em như thế nào, nhưng buổi chiều ngày hôm sau anh đã nhìn thấy em ở Tinh Châu, sau đó không ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại đi theo em trở về trường học, rồi biết được lớp và chỗ ngồi của em.”

Tư Tần sững sờ.

Đúng vậy, cô nhớ rất rõ, chiều hôm sau cô trốn học và đến Tinh Châu, cô đã đi bộ rất lâu trong khuôn viên rộng lớn của Tinh Châu.

Thật lâu sau đó, cô mới lấy lại được tinh thần, nhẹ giọng nói: “Em chạy tới Tinh Châu là vì muốn tiếp thêm động lực cho bản thân. Em không muốn từ bỏ đại học Tinh Châu mà lựa chọn một trường khác.”

Thượng Vân Xuyên nghe xong, đau lòng mà ôm chặt cô, giơ một tay lên chạm vào khuôn mặt của cô.

Tư Tần chui vào trong vòng tay anh, vừa mới đặt cằm lên vai anh, nghĩ đến chuyện gì đó, cô đột nhiên đứng dậy, có chút tức giận: “Sao bây giờ anh mới nói cho em?”

“Anh vẫn luôn nghĩ rằng USB đó đã mất, em không nhận được nó.” Thượng Vân Xuyên giải thích: “Bởi vì anh không nhìn thấy sự thay đổi nào trong danh sách cử đi học của Tinh Châu.”

Tư Tần chu môi, có chút tủi thân lại có chút giận dỗi: “Em có nhận được. Một buổi tối sau khi về nhà, em liền phát hiện ra trong cặp sách có một cái USB, liền cắm vào máy tính xem thử. Em muốn thử xem em có thể biết đó là ai không, hóa ra…”

Cô dừng lại rồi cắn môi, trong giọng điệu mang theo sự không cam lòng: “Nhưng em quá thiếu sự quyết đoán, em chỉ muốn chứng minh rằng em có thể vào trường đại học tốt nhất cho dù em có đi bằng con đường nào đi chăng nữa. Vì vậy em đã không giao cái USB ra.”

Nói xong những lời này, mắt cô đỏ lên, nhào vào vòng tay anh: “Em thật ngốc, Thượng Vân Xuyên, em thật ngốc…”

Thượng Vân Xuyên ôm cô, vỗ nhẹ vào lưng cô: “Thật ra, anh đưa USB cho em cũng là muốn chính em tự lựa chọn. Anh biết sức mạnh của quyền lực rất lớn, nếu anh mù quáng tự tiện giao đồ vật đó, cũng không biết nó sẽ gây ra rắc rối gì cho em và gia đình em. Nghe cuộc trò chuyện của em ngày hôm đó, anh có thể cảm thấy nhận được em tạm thời không thể chống lại được cô ta, cho dù có đoạn ghi âm, cũng không thể đảm bảo được liệu em có bị trả thù sau khi báo cáo không.”

“Hơn nữa.” Thượng Vân Xuyên chạm vào gáy cô, trấn an: “Em cũng đã thực sự chứng minh được rồi, cho dù là con đường nào, em đều xứng đáng có được điều tốt nhất.”

“Nhưng nếu? Nếu em không thi đậu thì sao?” Tầm mắt của Tư Tần mờ đi vì nước mắt: “Em cảm thấy rất sợ hãi khi nghĩ về nó bây giờ…”

“Không có nếu.” Thượng Vân Xuyên đỡ bả vai cô, kéo dãn khoảng cách giữa hai người, sau đó cúi xuống hôn lên môi cô: “Đây đều là kết quả cho sự nỗ lực của em, không ai có thể lấy đi được.”

Nước mắt của Tư Tần bất ngờ rơi xuống, cô ôm cổ Thượng Vân Xuyên, thút thít: “Nhưng nếu em không được nhận vào Tinh Châu, em sẽ không biết anh…”

Thượng Vân Xuyên sửng sốt, một lúc sau, anh lại vỗ vỗ vào tấm lưng đang phập phồng của cô, an ủi cô.

Thật lâu sau, anh nhắm mắt lại, khẽ cười.

“Nhưng anh biết em.” Giọng nói của Thượng Vân Xuyên rất nhẹ nhàng và ấm áp: “Anh đã biết em từ rất lâu rồi.”

Vì vậy, cho dù thế nào, anh cũng đều sẽ tìm được em.

(Hoàn chính văn)