Thứ Tự Đến Trước Và Sau

Chương 7: Đừng nói như thể tôi ép buộc anh như vậy

Editor: YuuThượng Vân Xuyên không biết tại sao mình lại đến đây để tham gia cuộc gặp mặt giao lưu làm gì nữa. Vốn dĩ đã mang tâm lý sẽ tình cờ gặp gỡ, đúng là tình cờ gặp gỡ thật, nhưng lại còn phải nhìn cô thể hiện tình cảm với người khác.

Chói mắt đến nỗi bây giờ huyệt thái dương vẫn còn đau.

Sau buổi gặp mặt giao lưu, Thượng Vân Xuyên bị mấy người bạn học cũ kéo lại đi dạo trong khuôn viên trường học. Lúc lái xe ra khỏi trường thì trời đã tối.

Khác với bãi đỗ xe của công nhân viên chức trong trường nằm ở gần cửa trước, bãi đỗ xe dành cho khách mà Thượng Vân Xuyên để xe lại nằm ở cửa sau, vì vậy anh trực tiếp đi qua cửa sau. Nhưng không ngờ rằng anh mới chỉ đi qua cửa sau được một đoạn, dưới ánh đèn đường tối tăm, anh có thể nhìn thấy Lục Ương đáng lẽ không nên xuất hiện ở đây. Anh vừa định quay đi thì lại nhận ra cô gái bên cạnh anh ta không phải Tư Tần.

Thượng Vân Xuyên chỉ thấy cô gái đó cúi đầu ngồi vào ghế phụ, Lục Ương thì đi vòng qua trước xe rồi ngồi vào ghế lái, sau đó lái xe vào trong màn đêm tối tăm. Thượng Vân Xuyên do dự trong chốc lát, sau đó lái đi theo.

Xe của Lục Ương chạy suốt nửa giờ cho đến khi dừng lại trước một khách sạn ở một khu mới được thành lập. Thượng Vân Xuyên dừng xe cách đó không, nhìn Lục Ương xuống xe ném chìa khóa cho bảo vệ, sau đó bước vào đại sảnh. Lúc này, cô gái kia mới bước xuống từ ghế phụ, đi theo vào bên trong.

Ngón trỏ trái của Thượng Vân Xuyên gõ gõ trên vô lăng, cau mày liếc nhìn về phía cửa khách sạn. Tay phải của anh cầm điện thoại lên mở Wechat ra, nhấp vào ảnh đại diện của Tư Tần. Gõ chữ rồi xóa, xóa xong lại gõ chữ, cuối cùng chỉ gửi đi một câu “Em đang ở đâu.”

Lúc Tư Tần nhận được Wechat thì cô đang sắp xếp lại đống đồ lưu niệm mà cô thu thập được lúc buổi chiều ở ngày mở cửa trường. Khi nhìn thấy tin nhắn Thượng Vân Xuyên gửi tới, cô không biết phải trả lời như thế nào.

Trước đây bọn họ đã thêm Wechat của nhau, nhưng trong nhiều năm qua, cô cũng chỉ nhận được những lời chúc ngắn gọn của Thượng Vân Xuyên vào những dịp lễ hoặc lễ Tết. Sau đó, cô cũng trả lời lại ngắn gọn, về cơ bản hai người bọn họ thuộc loại giao tiếp vô vị không có lợi ích gì. Vì vậy, khi Tư Tần đột nhiên nhận được câu hỏi không có rõ ý tứ như này thì có chút khó hiểu, hơn nữa còn có nguyên nhân là giữa hai người đã xảy ra chuyện không lâu trước đây.

Thật ra, Tư Tần không muốn liên lạc với anh nữa, đặc biệt là sau khi anh nhìn thấy mối quan hệ thực sự không tốt của cô và Lục Ương ngày hôm nay.

Suy nghĩ một lát, Tư Tần trả lời lại: Ở nhà.

Qua mấy phút mà đối phương cũng không trả lời lại, Tư Tần nghĩ chắc anh sẽ không trả lời lại đâu, nên cô tắt màn hình đi sau đó tiếp tục sắp xếp đồ lưu niệm một hồi, rồi đi vào trong phòng tắm tắm rửa.

Đến lúc Tư Tần mặc quần áo ngủ lau tóc đi ra, tiếng chuông điện thoại đã vang lên một hồi lâu. Cô ngồi xuống đầu giường cầm máy lên, là một dãy số lạ.

“Alo?” Tư Tần vừa tiếp tục lau tóc vừa nghe điện thoại.

“Em còn ở nhà không?”

Tư Tần không quá quen thuộc với giọng nói của Thượng Vân Xuyên, nhưng cô lại nhanh chóng nhận ra giọng nói của anh trong trạng thái thì thầm bên tai như thế này. Trong một khoảnh khắc, cô không nói nên lời.

Tư Tần sửng sốt một hồi rồi đáp: “Vâng. Có chuyện gì vậy ạ?”

Một lúc lâu sau, người kia mới nói: “… Em không nhận được tin nhắn à?”

“Tin nhắn gì?”

“Wechat.”

Tư Tần nghe vậy thì hạ điện thoại bên tai xuống, nhấp vào Wechat. Trong hộp thoại với Thượng Vân Xuyên quả nhiên có hai tin nhắn chưa đọc, là hình ảnh.

Tư Tần bấm vào, cô hơi giật mình khi nhìn rõ người trong bức ảnh là ai.

Thượng Vân Xuyên gửi hai bức ảnh được chụp từ trong xe. Tuy bên ngoài xe khá tối, nhưng nhờ ánh đèn sáng nên bóng hai người trong hai bức ảnh tuy nhỏ nhưng lại vô cùng rõ ràng.

Hai bức ảnh được chụp ở cùng một nơi, là lối vào của một khách sạn. Người đầu tiên là một người con trai đang bước nhanh vào bên trong khách sạn, phía sau anh ta là một chiếc ô tô riêng, bức ảnh thứ hai là một cô gái vừa thò người ra khỏi chiếc xe riêng đó. Hai người đó không cùng chung một khung hình, nhưng Tư Tần biết chiếc xe đó.

Dù đã sớm biết hành vi này của tên khốn nạn Lục Ương, nhưng bây giờ, khi nhìn thấy bức ảnh đơn giản mà cũng hấp dẫn như vậy, cảm xúc trong lòng cô vẫn có chút khó tả.

Cuộc gọi vẫn tiếp tục, nhưng Tư Tần lại cầm điện thoại nhìn một lúc lâu, cho đến khi Thượng Vân Xuyên lên tiếng lần nữa.

“Em…”

Không đợi anh nói hết câu, Tư Tần đã đưa điện thoại lên tai, nói: “Anh muốn làm gì?”

Thượng Vân Xuyên không thể phân biệt được cảm xúc trong giọng nói của cô, chỉ vô thức mở miệng nói: “Anh…”

“Anh muốn nghe cái gì? Muốn biết cái gì?” Tư Tần dường như không muốn nghe anh chỉ nói cái này, cái kia, anh anh em em, cô nói thẳng vào vấn đề.

“… Ý em là gì?”

Tư Tần cười: “Anh gửi cái này cho tôi làm gì?”

Thượng Vân Xuyên càng siết chặt điện thoại trong tay hơn, giọng nói không chút gợn sóng: “Anh cảm thấy em nên biết chuyện này.”

“Tôi đã biết rồi.” Tư Tần ném khăn lau tóc lên sofa bên cạnh rồi dựa vào đầu giường, nói: “Thì sao?”

Thượng Vân Xuyên mím chặt môi, im lặng.

Nụ cười trên miệng Tư Tần biến mất: “Thượng Vân Xuyên, đừng xen vào chuyện của người khác.” Nói xong liền cúp điện thoại.

Cầm điện thoại, Tư Tần quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ tối đen như mực.

Lục Ương trộm nɠɵạı ŧìиɧ, cô sẽ dùng phương pháp của riêng mình để dạy anh ta một bài học. Nhưng cô cũng không cần người khác phải nhắc nhở mình, và cô cũng không cần người khác phải bóc mẽ những thứ khiến cô cảm thấy nhục nhã khi nhìn thấy.

Cô không hiểu Thượng Vân Xuyên có mục đích gì khác, và cô cũng không muốn hiểu, cũng không muốn đón nhận. Cô chỉ cần đợi Lục Ương chơi chán, hai người bọn họ gần như kiệt sức rồi, lúc đó cô mới tìm thời cơ, cho anh ta biết cô đã cho anh ta “đội nón xanh”, vậy là được.

Tư Tần chỉ coi “cơn động kinh” vừa rồi của Thượng Vân Xuyên là một tình tiết mà cô không cần để tâm tới. Cô tắt điện thoại đi, ngồi thêm một lúc rồi chuẩn bị đi sấy tóc. Ngay khi máy sấy vừa được cắm vào ổ điện, chuông cửa liền vang lên.

Tư Tần nhíu mày. Bình thường nhà cô không hay có khách, lúc này có thể là ai chứ?

Cô đi tới cửa, nhìn xuyên qua mắt mèo, tức khắc nói không nên lời.

Cái tên Thượng Vân Xuyên này vẫn chưa chịu thua, đúng không?

Người ở bên ngoài cửa đứng thẳng người, thấy trong nhà không có ai đáp lại, cách một lát lại bấm chuông cửa một lần.

Tư Tần dựa vào vách tường, không có ý định mở cửa

Mặc dù Thượng Vân Xuyên không mang đến hơi thở nguy hiểm cho cô, nhưng cô cũng không cho rằng người này tới là để ân cần hỏi han. Vừa mới cúp máy liền đứng ngay ở trước cửa, đừng nói anh vẫn luôn chờ ở bên dưới rồi đi lên nhé. Nếu thật sự như vậy, cô sẽ càng nghi ngờ về ý định của anh.

Tiếng chuông báo của Wechat đột nhiên vang lên, Tư Tần cúi đầu nhìn. Ồ, là người ở bên ngoài gửi tin nhắn.

Thượng Vân Xuyên: Anh đang ở ngoài cửa, anh tìm em có chút chuyện.

Tư Tần: Chuyện gì?

Thượng Vân Xuyên: Anh muốn nói trực tiếp với em.

Tư Tần: Không muốn nghe.

Bên kia im lặng một hồi lâu mới trả lời lại.

Thượng Vân Xuyên: Anh nghĩ giữa chúng ta có sự hiểu lầm.

Sau đó, tiếng chuông điện thoại lại vang lên. Tư Tần trợn trừng mắt, cúp điện thoại, sau đó đứng thẳng dậy, mở cửa ra.

Thượng Vân Xuyên vẫn đang trong tư thế hơi cúi đầu, một tay chống lên tường, như hợp lại cùng với cái chuông cửa. Tay cầm điện thoại buông thõng ở bên cạnh người, nghe thấy tiếng mở cửa, anh bất ngờ ngẩng đầu lên.

Tư Tần dựa vào khung cửa, khoanh tay lại trước ngực, thờ ơ nhìn anh: “Anh muốn nói gì?”

Thượng Vân Xuyên nhét điện thoại lại vào trong túi quần, rũ mắt nói: “Anh không có ý gì khác khi gửi ảnh chụp cho em, chỉ là anh không hy vọng em sẽ chẳng hay biết chuyện gì.”

Nói xong câu này, Thượng Vân Xuyên dừng một chút, giọng nói cũng trầm xuống một ít: “Cũng tại đầu óc anh nóng quá. Hình như em đã biết từ lâu rồi.”

Anh cũng mới cẩn thận suy nghĩ lại tại sao hôm đó Tư Tần lại nói: “Chỉ cần không phải tên khốn nạn Lục Ương là được.” Nhưng khi nhìn thấy Lục Ương đi thuê phòng cùng với người khác, anh hình như cũng không suy nghĩ quá nhiều liền chắc chắn mình phải nói cho Tư Tần biết.

Một mặt vì không muốn cô bị lừa dối, mặt khác… Đúng vậy, anh chính là muốn đấu tranh một chút.

Tư Tần nhìn anh mà đánh giá một lúc, nói: “Ừ.”

Thượng Vân Xuyên nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tư Tần, mím môi: “Nếu em biết…”

“Rốt cuộc nó liên quan gì đến anh vậy?” Tư Tần có chút không vui khi phải nghe những lời thuyết giáo như vậy. Cô đứng thẳng lên, nhíu mày: “Anh tới để cười nhạo tôi sao?”

Thượng Vân Xuyên sững sờ: “Đương nhiên không phải rồi, tại sao anh phải cười nhạo em chứ?”

Tư Tần gật đầu, không mặn không nhạt mà mở miệng: “Được, tôi hiểu rồi.”

Hai người đột nhiên im lặng. Tư Tần bày ra bộ dạng muốn đóng cửa lại.

Trong lòng Thượng Vân Xuyên thấy vô cùng ảo não, anh cảm thấy cái miệng mình đúng thật sự là ngu ngốc mà. Bình thường cũng không nhìn ra manh mối nào, giờ muốn giải thích cũng không giải thích rõ ràng được.

Tư Tần bày ra bộ dạng kính cẩn tiễn khách, chờ Thượng Vân Xuyên tự rời đi.

“Tư Tần.” Thượng Vân Xuyên bất giác siết chặt bàn tay lại, trên mặt không lộ ra bất cứ cảm xúc nào: “Em còn muốn ở bên cạnh cậu ta sao?”

Có thể là do giọng điệu của Thượng Vân Xuyên quá nhẹ nhàng nên cô mới không cảm thấy hình như anh nghe không hiểu tiếng người. Nếu đổi lại là người khác hết lần này đến lần khác xen vào chuyện riêng của cô, cô nhất định sẽ dùng chổi đuổi anh ta ra ngoài.

Nhưng để cô giải thích 800 kế sách tự làm tổn hại đến mình với Thượng Vân Xuyên không quen biết cũng không thân thuộc cũng khá miễn cưỡng. Cô muốn tự mình giải quyết, không cần người khác ở bên khoa chân múa tay giúp.

Tư Tần gật đầu, dứt khoát nói: “Đúng vậy.”

“Tại sao?”

“Không có tại sao.”

Tư Tần không muốn đôi co với anh nữa, thậm chí cũng không muốn tỏ ra khách sáo, thấy anh đứng đó không nói lời nào liền muốn đóng cửa lại, nào ngờ vừa đóng được một nửa thì Thượng Vân Xuyên lại vươn tay ra chặn lại.

Tư Tần dùng sức cố gắng đóng cửa lại, nhưng vô ích. Cô hoàn toàn mất kiên nhẫn rồi. Cô tăng âm lượng lên, tức giận nói: “Anh bị bệnh à?”

Thượng Vân Xuyên chống cửa cúi đầu nhìn Tư Tần thấp hơn anh một cái đầu, trong giọng nói mang theo sự uất ức không dễ phát hiện ra: “Vậy đêm hôm đó, em có ý tứ gì?”

Tư Tần sững sờ.

Thượng Vân Xuyên tiếp tục nói: “Tại sao lại muốn ngủ với anh?”

Tư Tần bị câu chất vấn thẳng thừng của anh làm cho nghẹn họng, hai mắt cô kinh ngạc mà mở to, nhất thời quên mất phải phản ứng như thế nào.

Không thể không thừa nhận rằng, lời nói này phát ra từ miệng Thượng Vân Xuyên mang tới một sự xâm phạm không thể giải thích được, còn… Làm tê liệt nửa người trên của Tư Tần nữa.

Nhìn thấy vẻ hoảng sợ ngắn ngủi nhưng rõ ràng của Tư Tần, lông mi Thượng Vân Xuyên khẽ run rẩy, chờ câu trả lời của cô.

Chuyện này thì Tư Tần biết phải trả lời như thế nào? Bản thân cô cũng không biết tại sao lại thành ra như thế. Nếu cô biết người lăn giường cùng cô chính là Thượng Vân Xuyên, chắc chắn cô sẽ có chút do dự.

Cô thà lựa chọn một người xa lạ, ngủ xong liền không liên quan đến nhau nữa, còn hơn là để lại những di chứng khó lường. Vốn dĩ cho rằng Thượng Vân Xuyên tuy có quen biết với Lục Ương, nhưng sau khi phủi mông rời đi ngày hôm đó, cô tưởng sẽ không còn chuyện gì xảy ra nữa, nào ngờ đó lại là một ý tưởng không dễ để lừa gạt.

Đầu óc Tư Tần quay mòng mòng, cuối cùng còn cảm thấy mình khá buồn cười, tại sao cô phải đưa ra lý do chính đáng chứ?

Nghĩ đến đây, cô liền dứt khoát thuận theo ý trời thôi. Cô hơi nghiêng đầu, chớp chớp mắt: “Chẳng lẽ tôi ép bức anh sao? Đừng nói như thể tôi ép buộc anh như vậy.”

Thượng Vân Xuyên nhìn cô chằm chằm, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng hỏi: “Vậy em không định cho anh một lời giải thích sao?”

Tư Tần thật sự bất lực.

Giải thích? Không phải cô không có tinh thần chịu trách nhiệm, mà là hai người bọn họ chỉ ngủ một lần thôi, nói ra cũng không dễ chịu gì, dù sao cũng chỉ là một phát súng thôi, anh còn muốn giải thích cái gì nữa chứ? Anh không cảm thấy mệt mỏi sao?

“Thượng Vân Xuyên, anh đang nghiêm túc hỏi sao?” Trên mặt Tư Tần lộ ra một sự mê hoặc chân thật.

Yết hầu của Thượng Vân Xuyên cuộn lên xuống, cụp mắt xuống để che giấu cảm xúc trong mắt, sau đó lại nhẹ nhàng nâng mắt lên, nhìn Tư Tần bằng đôi mắt sắc bén rồi gật đầu.

Mặc dù Tư Tần không phải người có kinh nghiệm trong chuyện “phòng the”, nhưng đối với mấy chuyện như tình một đêm này thì cũng không đạt đến đẳng cấp cao nào cả. Đối mặt với sự truy cứu trách nhiệm nghiêm túc này của Thượng Vân Xuyên, cô cảm thấy hình như mình đã chọc phải một thứ phiền toái rồi.