Mèo Và Báo

Chương 136: Dưới bàn phòng họp

"Cô, cô có hẹn hả?"

Nhậm Nhã Hi trông thấy Thẩm Tấn mặc váy dài màu lam, hơi kinh ngạc một chút " như thế thanh....thanh thuần?"

Miễn cưỡng nghĩ một từ để hình dung, bất quá áo sơ mi trắng phối với váy dài xác thực mang lại cảm giác thanh thuần, đều có cảm giác như nữ sinh dân quốc.

Nhưng ai biết được nàng không có mặc qυầи ɭóŧ, mà lại ẩm ướt hồ hồ.

so sánh qua lại, y phục của Tần Mặc lại giống như cấp trên, Nhậm Nhã Hi gật đầu với nàng, xem như bắt chuyện qua.

Tần Mặc chuyên môn ứng phó với đủ loại người, nhưng đó là mặt ngoài, sau lưng vụиɠ ŧяộʍ nhéo Thẩm Tấn một cái.

Nữ vương đàn violon nhan sắc không hổ danh xưng " tinh hoa mười năm hiếm có của giới giải trí" mà không biết có phải muốn tham gia tiệc tối hay không, nàng mặc lễ phục màu lam khoé cổ chữ V

Bên chân còn xẻ cao, trên cổ đeo dây chuyền kim cương nhỏ nhắn xinh đẹp, phi thường chói mắt, lại vừa vặn rủ xuống ngực.

Cao quý lãnh diễm lại thêm gợi cảm, trên mặt Tần Mặc đều là nụ cười lễ tiết chu đáo, trong lòng lại là mèo con nhảy nhót, không ngừng phản đối: báo lớn, không cho phép nhìn !

Mèo con ghen, liền giống như cả thế giới muốn tới cướp báo lớn của nàng vậy.

Tuỳ ý cười nói, không khí giữa ba người kỳ quái đi vào phòng họp, Nhậm Nhã Hi ngồi gần cửa, Tần Mặc cùng Thẩm Tấn ngồi đối diện.

"Cho nên " Thẩm Tấn chỉ muốn nhanh kết thúc " đến cùng là vì chuyện gì mà muốn đổi kịch bản?"

"Một chi tiết nhỏ thôi"

Nhậm Nhã Hi ngả lưng về phía sau, ngón tay gõ nhè nhẹ lên mặt bàn " tôi cảm thấy tình cảm nữ hai có chút hơi thừa"

"Nữ hai sao?"

Thẩm Tấn ngơ ngác vài giây, bộ phim này chuẩn bị mấy năm, nội dung chính là sự tiếc nuối bỏ lỡ tình yêu, nữ chính là ảnh hậu Đinh Vũ Manh, nữ hai là Lý Tư Ngôn.

Ca hậu đá chéo sân làm diễn viên, không thể diễn chính, phần diễn trước sau cộng lại hơn nửa tiếng một chút.

"Cái này, có vấn đề gì sao?"

"Có" Nhậm Nhã Hi kiên nhẫn đáp " tỉ như đoạn nam chính cùng nữ hai ở trong cơn mưa, tôi nghĩ nói chuyện cũng ổn rồi, hôn môi liền hơi quá, mà lại...."

Nói đến chững chạc đàng hoàng, Thẩm Tấn vẫn đang suy nghĩ: cô có phải nhà tài trợ của nữ hai không, đối với phần diễn của Lý Tư Ngôn làm gì để ý như vậy, ngay cả người đại diện của cô ấy cũng không khẩn trương như vậy.

Kỳ thật nàng kém chút nữa sa vào " trái dưa lớn", lúc này Tần Mặc duỗi tay ra.

Các nàng cách nhau rất gần, bàn phòng họp lại được phủ một chiếc khăn trải bàn lớn, cho nên căn bản không thấy được động tác nhỏ nào

Cho nên Tần Mặc ngoài mặt nghe Nhậm Nhã Hi trình bày kịch bản, thực tế lớn mật xốc lên váy Thẩm Tấn, sờ chỗ kia của nàng.

dù sao muốn điều giáo, không vội mà cắm vào, nàng liến lướt qua cỏ dại ướŧ áŧ, dùng ngón tay vòng quanh thưởng thức.

Mềm mại rậm rạp, Tần Mặc liếc nhìn mặt Thẩm Tấn có chút đỏ lên, liền nhấn phía dưới một cái, ngón trỏ vừa vặn chạm vào viên tiểu châu kia.

Trước đây đã liếʍ nóng, tiểu châu chính là mẫn cảm, Tần Mặc tuỳ tiện tìm tới đỉnh của nó, mài ép đùa giỡn

"...."

Tâm thần Thẩm Tấn nháy mắt bị phân ra một nửa, chỗ tiểu hoa bị Tần Mặc xoa lấy, đâm vào từng đợt tê dại.

Thần kinh tựa hồ cũng bị rung động, tê dại chảy lên xương sống, lại khó chịu lại kỳ dị, lại không dừng được.

Nhưng mà...cũng không thể làm bây giờ được.

Huyệt thịt theo đó khẩn trương co rụt lại, ai ngờ đầu ngón tay Tần Mặc thừa cơ cắm vào!

" Thẩm Tấn"

Nhậm Nhã Hi bỗng nhiên gọi nàng " Cô không thoải mái hả? sắc mặt làm sao....đột nhiên đỏ rồi?"

"...."

Nàng nào biết được Thẩm Tấn đối diện bị làm tiểu huyệt, Tần Mặc chậm rãi đem ngón giữa đẩy vào thịt mềm ướt nính, nghiêng đầu làm bộ hỏi " Đúng vậy a, làm sao bỗng nhiên đỏ mặt ? có phải phát sốt rồi không?"

Thịt mềm phát nóng, trướng phình lên, ngón tay Tần Mặc từng chút từng chút đi vào, ma sát cửa huyệt.

"Không, không có "

Thẩm Tấn âm thần nhịn xuống, hết sức che giấu, thình lình nghe thấy tiếng nước phốc thử.

Âm huyệt một trận ủ ấm, chất lỏng không ngăn được chảy ra.

"Ây..."

Thẩm Tấn đè lại bàn tay Tần Mặc đang làm loạn, huyệt thịt bởi vì khẩn trương, mà đem ngón tay kẹp chặt, càng có cảm giác phun ra nuốt vào.

Mèo con này thật muốn chết.

"Kỳ thật cảnh nữ hai cùng nam chính hôn nhau không tính là nhiều, đến lúc đó sắp xếp lại hoặc dùng phương pháp khác..."

Dù sao cũng phải cho Nhậm Nhã Hi câu trả lời, Tần Mặc ngồi bên cạnh hiển nhiên không có việc gì, ngón tay lại hướng vào huyệt thịt chui vào.

Chậm rãi làm tiểu huyệt Thẩm Tấn, Tần Mặc tim đập nhanh...ở trong phòng họp chỉ có ba người, để báo lớn không mặc qυầи ɭóŧ, vừa nói chuyện vừa bị nàng trừu sáp, thật là mười phần kí©ɧ ŧɧí©ɧ

Còn có vật nhỏ vô dụng ~

đầu ngón tay móc ra nước, Thẩm Tấn có chút lắc một cái, may mắn Nhậm Nhã Hi bỗng nhiên có điện thoại, nàng liếc mắt nhìn, mở miệng nói xin lỗi ra ngoài nhận.

Cửa phòng họp đóng lại, Tần Mặc rút tay ra, quay đầu nâng gương mặt Thẩm Tấn, nhiệt liệt hôn nàng.

Đầu lưỡi cường ngạnh xông vào khuấy động, lung tung hút lấy liếʍ hôn, Thẩm Tấn bị nàng làm cho tìиɧ ɖu͙© lăn lộn, lập tức cũng không đoái hoài nhiều, đói khát đáp lại.

Nuốt lấy nước bọt của nhau, khoé môi chảy ra một tia óng ánh, Tần Mặc đưa tay sờ xuống dưới, cách áo bóp ngực Thẩm Tấn.

"Ngô...Ân~"

Dùng sức liếʍ lấy lưỡi đối phương, dây dưa không ngớt, Thẩm Tấn ôm lấy nàng, Tần Mặc cũng không cam chịu yếu thế ma sát.

Hai lưỡi lại quấn hút lẫn nhau, thanh âm tư tư nhè nhẹ vang lên quanh quẩn, kịch liệt hôn càng tăng thêm du͙© vọиɠ nguyên thuỷ.

Thẩm Tấn cơ hồ muốn đứng lên đè mèo con hôn nàng, bên trong tiểu huyệt ướŧ áŧ vô cùng trống rỗng, nàng cảm thấy mình sắp điên, muốn đến phát điên!

Có tiếng giày cao gót vang trên hành lang, Tần Mặc giật mình, bận bịu buông Thẩm Tấn ra, ngồi xuống trốn dưới bàn.

Thẩm Tấn rốt cuộc lấy lại tinh thần, cuống quýt bôi bờ môi sưng đỏ, vừa vặn Nhậm Nhã Hi đẩy cửa đi vào.

"Chúng ta tiếp tục" nàng ngồi xuống " Tần tổng đi đâu rồi hả?"

"Ây....Ân~"

hết sức không để lộ sơ hở, trên thực tế, váy của nàng đã bị vén lên, Tần Mặc ngồi xổm giữa hai chân nàng, liếʍ âm bộ nàng.

Lưỡi mềm liếʍ lấy nụ hoa lắc lư, đâm vào chồi nhỏ phát ra tê dại rung động, Thẩm Tấn thoải mái muốn rên ra tiếng, lại bởi vì Nhậm Nhã Hi mà không thể không nhịn.

Tâm tư dường như không đặt ở trước mắt, âm huyệt chính là trống rỗng, nàng lặng lẽ đè lại đầu Thẩm Tấn, muốn nàng liếʍ chỗ khác.

Hai chân mở ra, tư thế dâʍ đãиɠ, Tần Mặc dưới bàn khẩu giao cho nàng, một lần lại một lần liếʍ âm thần nộn hồng

thân thể Thẩm Tấn đang phát nóng, tay trái âm thầm bấu lấy mép bàn, chỗ kia không chịu được co vào, âm thần cũng theo đó run run.

Quá dễ chịu....

bên trong huyệt rất căng, nghĩ muốn có cái gì đó cắm vào, Thẩm Tấn cắn răng chịu đựng cỗ du͙© vọиɠ này, cửa huyệt đột nhiên trướng lên, âm thần gạt mở ra hai bên, bị nhét vào trứng rung.

Tần Mặc ngồi xổm ở phía dưới rất giỏi làm loạn, vén ra cỏ dại, đem trứng rung đặt ở cửa huyệt, nhìn âm thần sung huyết chậm rãi nuốt vào, đưa tay đẩy vào, vùi sâu vào tiểu huyệt Thẩm Tấn.

"Ừm~"

Kém chút liền suy sụp, ánh mắt Nhậm Nhã hi tựa hồ phát giác gì nhìn xuống dưới, Thẩm Tấn vội vàng che giấu

"Ây....kia, ý của Lý Tư Ngôn thế nào?"

"Cô ấy hả? đương nhiên cũng không nguyện ý quay, tôi đã hỏi qua..."

Rốt cuộc thành công chuyển hướng chú ý của đối phương, Thẩm Tấn liền thở dài, bên trong huyệt bỗng nhiên chấn động nho nhỏ.

Mật nước làm ướt váy, diễn cảnh sắc tình cũng khiến Tần Mặc ẩm ướt, quần lót dinh dính trên âm bộ

Rất muốn cùng Tấn...Ân ái ~

Giờ phút này tựa hồ cái gì cũng không được muốn, nàng nhấn một nấc, máʏ яυиɠ vùi sâu vào nhục phùng chấn động mãnh liệt.

"A...."

thân thể Thẩm Tấn bỗng nhiên rung lắc một cái, bên trong tiểu huyệt một trận thoải mái chua xót, chỗ sâu bị chấn động đến ngứa ngáy tê dại.

Ngón tay càng bấu chặt mép bàn, nội huyệt một trận mãnh liệt ê ẩm, ngay cả đằng trước cũng bị chấn động đến mắc tiểu.

Thật là muốn chết, nàng cố gắng suy nghĩ đuổi Nhậm Nhã Hi đi, bỗng nhiên nhìn thấy đối phương cầm điện thoại di động.

"Thật có lỗi, tôi phải đi"

Tới nói chuyện là vì Lý Tư Ngôn, Nhậm Nhã Hi nhìn thấy câu tin nhắn nửa đùa nửa thật " nghĩ tới chị liền ướt át" liền muốn ngừng.

thế là cùng Thẩm Tấn dừng ở đây, hai bên mỉm cười lịch sự với nhau, Nhậm Nhã Hi nhanh chóng mở cửa rời khỏi phòng họp.

Rốt cuộc kết thúc.

"A...Ân~"

Kiềm chế rêи ɾỉ dưới tác động của trứng rung rốt cuộc có thể phát ra tiếng, Thẩm Tấn vén lên khăn trải bàn, cúi đầu nhìn dưới bàn.

Mèo con nàng yêu nhất, đang khẩu giao cho nàng.

Cam tâm tình nguyện khẩu giao

Âm đế bị liếʍ nóng lên, lúc muốn cương, Tần Mặc ngẩng đầu, môi đỏ phủ một tầng ướŧ áŧ, xuất ra một tia ngân tuyến.

"Tấn~"

"Mèo con" dùng lòng bàn tay thay nàng lau đi vết óng ánh " Cho tôi cao trào ~"

Tràn ngập du͙© vọиɠ cùng khao khát, Tần Mặc mỉm cười, đứng lên, ôm lấy cổ Thẩm Tấn.

"Ngồi lên bàn đi"