Mèo Và Báo

Chương 116: Dầu nóng bỏng gà

Thật lâu trước đó, Vân Ca từng hỏi Thẩm Tấn, muốn giải phẫu thẩm mỹ không, đem vết sẹo trên mặt xoá đi.

Bà đau lòng cháu ngoại của mình, mặt sẹo một đường dài như thế thường khiến bà cảm thấy trái tim mình như bị dao cắt, mà nói với con gái thì có một vết sẹo trên mặt như thế, thực tế quá gây chú ý cùng dị thường.

Mặt một đường sẹo nghiêng dài như vết rách, đem khuôn mặt hoàn mỹ kinh diễm cắt ra làm đôi, khiến người bóp cổ tay thở dài đồng thời cảm thấy một loại e ngại khó hiểu.

Bùi Cẩm Tịch cùng mấy bạn thân không quan tâm khuyết điểm của nàng, nhưng người khác khó mà không để ý, nếu có cảm thụ trực quan, chính là dù mười phần hỗn loạn cùng quậy phá ở quán bar, nàng cũng rất ít có người tới bắt chuyện, dù là nam hay nữ.

Mặt sẹo khiến cho nàng trở nên hung ác không bình thường, trừ Tần Mặc, không có người trong lòng không khuất mắc mà tiếp cận nàng.

Tần Mặc lần đầu tiên gặp Thẩm Tấn là tình một đêm, sau đó mèo nhỏ tỉnh tỉnh mê mê trong ánh mắt chỉ có một câu hỏi " Đã xảy ra chuyện gì thế này"

Về sau, Tần Mặc nói, em cảm thấy rất đẹp...đây là lần đầu tiên có người khen vết sẹo của nàng đẹp.

Lại lần nữa, Tần Mặc thể hiện một dạng hiếu kỳ khác thường, Thẩm Tấn thường xuyên cảm giác được mèo con trong ngực nàng đưa móng vuốt nhẹ nhàng sờ vết sẹo trên mặt nàng.

Ngẫu nhiên, sẽ còn hôn lên vết sẹo của nàng, liền giống như bây giờ, Tần Mặc theo thói quen hôn lên vết sẹo trên mặt.

Trái tim Thẩm Tấn hoàn toàn mềm mại... Tần Mặc yêu nàng, yêu cả vết sẹo trên mặt nàng, cùng quá khứ lúc trước của nàng.

Nàng bỗng nhiên buông mèo con ra, đứng lên, lúc Tần Mặc không kịp phản ứng đã bồng nàng lên.

"Cha, mẹ, lão sư" đối mặt với bia mộ, Thẩm Tấn trang trọng thông báo " con có vợ rồi"

Tần Mặc kinh ngạc một chút, lúc này mới phát hiện phía sau lưng Thẩm Tấn là ba tấm bia mộ, hai tấm là hợp táng, một tấm ở bên phải, cách một mét, trên bia không có chữ, không viết một chữ nào.

Bản chất mèo con nên có chút hiếu kỳ, nhưng ở trước bia mộ được ôm kiểu công chúa đột nhiên có chút quỷ dị, Tần Mặc vừa thẹn vừa không biết làm sao bây giờ, muốn Thẩm Tấn mau buông mình ra.

Thẩm Tấn cố chấp ôm nàng một lúc lâu mới bỏ xuống, Tần Mặc sửa sang quần áo, đi đến tấm bia mộ phía trước, đặt một bó hoa cúc.

Lúc nàng đối mặt với cha mẹ Thẩm Tấn, nàng cũng không biết nên nói gì, chỉ là cẩn thận từng li từng tí ngồi xuống, cung kính đem bó cúc trắng đặt trước bia mộ hợp táng của họ, mặc niệm.

Mặt trời sắp lặn, ánh nắng ấm áp nhu hoà phủ trên vai, cùng lưng nàng, dịu dàng thắm thiết.

Thẩm Tấn không nghĩ nàng tới còn mang theo đoá hoa cúc trắng, ngơ ngác nhìn, đột nhiên cảm thấy mình may mắn.

Nàng giống như nhìn thấy ánh sáng của mình, một bé mèo con ấm áp của nàng.

"Tấn" Tần Mặc có chút ngượng ngùng đứng lên " em không biết, hẳn là chỉ mua một đoá cúc trắng thôi, thật có lỗi..."

"Không sao" Thẩm Tấn nắm tay nàng " lần sau mang cũng được"

lặng im hai phút, tính đến gặp cha mẹ cùng lão sư xin phép được đưa Tần Mặc đến thăm bia mộ của mọi người.

"Tấn, tấm mộ bia không có chữ là của ai ?"

"Lão sư của tôi, Nguỵ Triều"

Tựa hồ có rất nhiều ẩn tình, bất quá trước mắt không thích hợp hỏi, Tần Mặc cũng lặng im, đi theo Thẩm Tấn ra khỏi chùa.

Bên ngoài, Bùi Cẩm Tịch chờ đến ngáp lên ngáp xuống, Vạn Sĩ Nhã một mặt nghiêm túc, vô hình hay cố ý nhìn chằm chằm Thẩm Tấn

Lên xe, Bùi Cẩm Tịch quay đầu cười cười " Tốt rồi hả?"

Nhìn như lời chào hỏi đơn giản, Thẩm Tấn lại hiểu ý tứ nàng, bởi vì Bùi Cẩm Tịch rõ ràng nhất, nàng lúc nào sẽ đến thăm mộ

Khi trong lòng nàng ngo ngoe sự bạo lực muốn trỗi dậy.

Thẩm Tấn hơi nheo mắt, trong đầu hiện ra tình hình ở Thái Lan lúc đó.

Căn cứ theo lời Hứa Bách, nàng đến tiệm rượu nhỏ bề ngoài dơ bẩn mất vệ sinh tìm thấy Trương Dân Sinh.

Hắn uống say không biết gì, cong vẹo ngồi trên bàn, miệng lẩm bẩm những lời thô tục, cắn hạt dưa cùng đậu phộng.

Thẩm Tấn ném thuốc lá xuống dẫm tắt, thuận tay cầm một chai bia không, đi qua hướng đầu Trương Dân Sinh đập mạnh.

Bịch một tiếng, chai rượu không kịp vỡ, Trương Dân Sinh đã bị hất té xuống đất, cái ót một mảnh đau kịch liệt.

Thẩm Tấn mở đèn pin, chiếu vào mặt hắn, cười đến quỷ dị " Nhìn cho rõ, tao là ai"

Trương Dân Sinh say khướt, đầu óc đương nhiên không nghĩ ra đây là ai, Thẩm Tấn mặc kệ hắn, cầm ly rượu trên bàn, đổ vào đũng quần hắn.

Lấy bật lửa ra đốt một điếu thuốc, tàn thuốc cháy đến đỏ hồng, buông tay để nó rơi xuống.

Đầu thuốc lá còn lửa dính rượu trên đất, đũng quần phồng lên một ngọn lửa, đáng tiếc không đủ lớn.

Hai tên lưu manh tiến tới đè tay chân của hắn, Thẩm Tấn quay đầu liếc mắt nhìn bếp lò giản dị đen sì sau lưng, duỗi tay cầm cái muôi lớn.

Thuận tiện nở nụ cười xinh đẹp doạ lão bản ngơ ngác, nàng từ trong nồi múc ra một muỗng dầu nóng, quay người tưới lên đũng quần Trương Dân Sinh.

Ngọn lửa nháy mắt phụt lên cao, Trương Dân Sinh kêu la thảm thiết đau đớn vang vọng thật lâu trong đêm vắng vẻ.

"Chụt~"

Tần Mặc bỗng nhiên xích lại gần hôn Thẩm Tấn một cái, Thẩm Tấn giật mình hoàn hồn, trông thấy Bùi Cẩm Tịch đang theo dõi nàng.

"Mình ổn"

hết thảy bất quá xuất hiện chốc lát trong não, Thẩm Tấn cười cười, ôm mèo con bên người, sờ sờ đầu nàng.

Bùi Cẩm Tịch thấy thế rốt cuộc yên tâm, quay đầu khởi động xe.

không lâu trở lại trong thành, Bùi Cẩm Tịch đưa các nàng đến dưới lầu.

"Còn định ở trong căn phòng cho thuê hả?"

"Dọn đi cũng cần thời gian, còn chưa kịp sắp xếp" Thẩm Tấn mở cửa xuống xe " Bất quá sẽ không quá lâu"

Bùi Cẩm Tịch gật gật đầu, hai bên nói tạm biệt, Thẩm Tấn liền theo Tần Mặc đi lên lầu.

"Sĩ Nhã?"

Quay đầu nhìn Vạn Sĩ Nhã một đường vẫn còn đang im lặng ngẩn người, Bùi Cẩm Tịch đưa tay quơ quơ trước mặt nàng hỏi " làm sao rồi?"

Vạn Sĩ Nhã không đáp, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tần Mặc đã đi xa, đột nhiên hơi xúc động

Đại khái chỉ có Tần Mặc ngốc phu phu, mới có thể chữa trị được kẻ có tâm lý u ám như Thẩm Tấn.

Thu hồi ánh mắt, Vạn Sĩ Nhã nhéo một bên lỗ tai Bùi Cẩm Tịch " "Đi thôi, chúng ta về nhà...ân ái~"

Bùi Cẩm Tịch nghe xong, con mắt sáng rực, tích cực hơn bất kỳ ai khởi động xe, chạy về nhà.

Ở trong phòng chung cư của Tần Mặc

Thẩm Tấn ở trong phòng ngủ thay quần áo, vừa mới cởi nút áo, Tần Mặc đột nhiên từ ngoài chạy vào ôm đằng sau lưng nàng

Bộ ngực bị một đôi tay ngọc nắm lấy.

bên tai có chút ngứa, Tần Mặc nhón chân cắn vành tai nàng, hơi thở như lan " Lần trước không phải muốn ướt cho em cắm sao?"

Meo con cao hơn tuyệt đối là ưu thế, nhưng giờ phút này Tần Mặc cũng không yếu, nàng ở sau cổ Thẩm Tấn nặng nề hôn một cái, tay phải dọc theo bụng mò đi xuống, trực tiếp luồn vào quần

Vượt qua cả qυầи ɭóŧ mà đi vào, cho đến khi ngón tay sờ được cỏ dại.

cỏ dại đâm đâm, tay nhỏ nhẹ nhàng gãi mấy lần, rời đi, Tần Mặc buông Thẩm Tấn ra " Tấn, quay lại nhìn em"

Bầu không khí trong nháy mắt khô nóng, Thẩm Tấn vài giây sau mới xoay người, nhìn Tần Mặc.

"Mèo to ngoan"

Thẩm Tấn nâng cằm nàng lên, ý cười thật sâu " Đêm nay cho em~"

Âm cuối mập mờ khiến Thẩm Tấn một trận phát khát, không đợi trả lời, Tần Mặc bỗng nhiên đẩy ngã nàng xuống giường

Hai tay bị khống chế, Thẩm Tấn cảm thấy Tần Mặc nằm úp lên người nàng, đỉnh ngực mềm mại cọ cọ.

Nội y đã bị cởi ra, đầu ngực bị cọ tô tô, nàng mới phát hiện Tần Mặc không có mặc áo ngực, dưới lớp áo sơ mi mơ hồ lộ ra hai viên tiểu hồng quả.

Ánh mắt hoàn toàn bị hấp dẫn, tay trái Tần Mặc chống giường, tay phải nâng cằm Thẩm Tấn, cười nói:

"Nhìn cái gì ? còn không mau mở chân ra cho em làm?"