"Mèo con, hiện tại đã khá hơn chút nào chưa?"
"Ngô...Ân~"
sau khi phóng thích cao trào, thân thể lại trở nên mệt mỏi mà thoải mái, Tần Mặc dựa sát vào ngực Thẩm Tấn, cảm thụ nhiệt độ của nàng, rốt cuộc bình tĩnh trở lại.
Vết thương trên cổ nàng không thể dính nước, Thẩm Tấn đem vòi nước lấy xuống, cẩn thận tắm rửa Tần Mặc.
Phòng tắm cùng dòng nước ấm để người cảm thấy thoải mái dễ chịu, Tần Mặc vòng quay Thẩm Tấn. lẳng lặng chui vào cổ nàng.
"Tấn"
trên mặt nàng còn mang nước mắt, mèo con nhẹ nhàng hít cái mũi lo lắng " Tấn, Tấn, Tấn sẽ không phải ngồi tù đúng không?"
Cảm thấy mơ hồ chính là sự phòng vệ chính đáng, nhưng Tần Mặc cũng không rõ tiêu chuẩn cụ thể, cho nên hết sức lo lắng.
"Không có chuyện gì" Thẩm Tấn dùng nước xối lên lưng Tần Mặc, giống như đang vuốt lông cho mèo con " Đồn cảnh sát vẫn đang điều tra, đừng lo lắng quá, lại nói...em an toàn là tốt rồi."
Một câu cuối cùng có chút trầm thấp, có chút phán run sợ hãi, Tần Mặc nghe được, không khỏi trong lòng chua xót.
Nàng ôm chặt Thẩm Tấn " Em biết mình sẽ an toàn, vì đã có Tấn ở đây"
Thẩm Tấn cười cười, hôn tóc Tần Mặc, tắt nước cầm khăn tắm bao lấy thân thể nàng, lau khô.
Cuối cùng phủ thêm áo choàng tắm, đem khăn tắm trùm lên mèo con, ôm ngang nàng rời khỏi phòng tắm ,đặt lên giường
Bởi vì tránh vết thương trên cổ, cho nên tóc cũng không có ướt, Thẩm Tấn kéo chăn mềm che lại Tần Mặc, quay đầu đến tủ quần áo lấy đồ lót bên trong ra.
"Tấn, ngày mai em sẽ đi đồn cảnh sát"
"Tôi biết, tôi sẽ đi với em"
Sờ sờ tóc mèo con, Thẩm Tấn ngồi bên cạnh nàng, ôn nhu nhìn chăm chú nàng " Đêm nay hãy ngủ một giấc thật ngon, sáng mai chúng ta liền đi"
"Ừm~"
mặc đồ lót xong, Tần Mặc chui vào trong chăn, Thẩm Tấn đi phòng tắm nhặt quần áo mà bọn họ ném xuống sàn bỏ vào máy giặt, sau đó tắt đèn.
Trước sau chưa tới mấy phút, khi trở về đã thấy mí mắt Tần Mặc nhắm nghiền, buồn ngủ
Mền lòng nhìn cảnh này, Thẩm Tấn đóng cửa tắt đèn, bò lên giường xốc lên chăn, chui vào ôm lấy Tần Mặc.
"Tấn~"
cảm thấy sau lưng mềm mại, Tần Mặc giãy dụa ủi ủi, giống như co lại để mèo lớn có thể ôm trọn mèo con.
"Tôi đây"
Thẩm Tấn hôn hôn bả vai Tần Mặc, ôm sát nàng, nhắm mắt lại.
Nhưng mà, một đêm không cách nào ngủ ngon.
Buổi sáng chưa tới năm giờ, Tần Mặc đã thức, sờ bên cạnh đã trống rỗng, không khỏi hoảng hốt, lập tức ngồi lên tìm người
"Tấn?"
Mặc áo ngủ vô cùng lo lắng đi ra ngoài, phòng bếp đèn sáng, Thẩm Tấn nghe động tĩnh, vội vàng nhô đầu ra " làm sao rồi?"
Trên người buộc tạp dề, hiển nhiên đang làm điểm tâm, Tần Mặc rốt cuộc an tâm, chạy vào nhà bếp ôm Thẩm Tấn.
Vô luận bên ngoài mạnh mẽ thế nào, lần đầu gặp tập kích, Tần Mặc không dám nói với cha mẹ, sợ bọn họ lo lắng.
Cho nên hiện tại, chỉ có sự ấm áp của Thẩm Tấn cùng hơi thở mới có thể khiến nàng thoáng bình tĩnh, cảm thấy một loại an toàn
"Làm sao thức rồi?"
"Không ngủ được..."
"Không sao đâu" Thẩm Tấn ôn nhu nói, nhẹ nhàng sờ cái cổ Tần Mặc, trấn an mèo con " tôi nấu cháo hoa, chờ một chút ăn rồi chúng ta đi đồn cảnh sát"
"Ừm..."
Cuối cùng là có Thẩm Tấn bồi tiếp. Tần Mặc sau khi rửa mặt ăn nửa bát cháo hoa, đổi thuốc, cùng Thẩm Tấn đi ra ngoài.
Đồn cảnh sát.
Quân Vân Khai vì phải đi kiểm tra hiện trường nên bận bịu một đêm, tuỳ tiện ngủ hai giờ, trông thấy Tần Mặc đến, để một nữ cảnh sát tới lấy lời khai của nàng.
Cuối cùng hắn liếc mắt ra hiệu với Thẩm Tấn
"Hút không?"
Đi tới ban công, Quân Vân Khai lấy ra một bao thuốc, mở hộp đưa tới trước mặt Thẩm Tấn.
" Không cần, cám ơn"
Thẩm Tấn nhã nhặn từ chối, Quân Vân Khai liền rút ra một điếu, để lên miệng ngậm, hít một hơi.
"Tôi xem camera rồi" thở ra một ngụm khói ở bên cạnh, tạm thời đem thuốc đã đốt lửa kẹp ở ngón tay " Đều hiểu rõ, tôi liền hỏi thẳng"
"Sát thủ là ai phái tới?"
"Tối hôm qua cục trưởng gọi cho tôi" Quân Vân Khai lại phà ra một ngụm khói " Bản án trực tiếp chạy từ phân cực đến cục thành phố, người sai người đi gϊếŧ cô gái làm ở công ty tư vấn kia vẫn chưa biết là ai"
Thân phận của Tần Mặc dễ dàng điều tra, bất quá nghề nghiệp là quan hệ công chúng, nói dễ dàng đắc tội với người khác không bằng nói dễ dàng có nhân duyên, dù sao cũng là chuyên " tẩy trắng" cùng "dọn phân"
hiện tại sát thủ còn nằm bệnh viện, tra cứu cũng cần thời gian, nhưng theo trực giác của Vân Quân Khai, liên quan tới Thẩm Tấn có khả năng lớn hơn.
Nói như thế nào đây, hắn tiếp xúc với Thẩm Tấn, cũng biết một chút về án Trần gia năm đó, con gái phú thương mất tích mấy năm đột nhiên trở về, mang đến cho hắn cảm giác u ám.
Lời nói ít, giọt nước không lọt
Vết dao chém trên mặt cũng không che giấu, nhìn ánh mắt luôn là âm trầm không đáy, Quân Vân Khai có một trực giác khó nói nên lời, Thẩm Tấn có khí tức hung hãn cùng nguy hiểm
Ngày hôm qua hắn nhìn băng ghi hình nhiều lần, sát thủ rất nghiệp dư, ngược lại Thẩm Tấn lại chuyên nghiệp lạ thường.
"Chồng cũ của Tần Mặc là Trương Dân Sinh" Thẩm Tấn đột nhiên nói " Tôi nghĩ hắn có hiềm nghi rất lớn"
Quân Vân Khai muốn nói chuyện, đột nhiên có người đến gọi: " Đội trưởng, Nghiêm luật sư đến"
"..."
Những cô gái này không dễ chọc, Quân Vân Khai ở trong lòng oán thầm.
nói chuyện riêng đến đây là kết thúc, hai người trở lại trong phòng, Nghiêm Tịnh Dao cùng QUân Vân Khai thoáng gật đầu, từ trong túi lấy ra hộp kẹo bạch hà đưa cho Thẩm Tấn.
"Ầy, bồ thích ăn đạt ích"
"...Ân"
bên trong thật ra là thuốc an thần, Thẩm Tấn cười cười, như không có việc gì đem kẹp bạc hà cất vào túi quần.
Thẩm vấn cũng chỉ là xác nhận chuyện đã xảy ra, không tốn nhiều thời gian, Nghiêm Tịnh Dao lấy thân phận luật sư ngồi cạnh Thẩm Tấn, Tần Mặc bên kia hơi chậm một chút, sau khi kết thúc, ba người mới chia tay.
Phần lớn câu hỏi đều là điều tra quan hệ nhân mạch, sau khi kết thúc Tần Mặc không còn tâm tình gì, cũng không thấy ngon miệng, liền muốn Thẩm Tấn trực tiếp đưa về nhà.
Vào cửa đổi dép lê, Thẩm Tấn từ sau đỡ eo Tần Mặc, trầm thấp bá đạo nói " Mèo con, vịn tủ giày"
Tần Mặc sững sờ, ý thức được cái gì, Thẩm Tấn đã không nói gì nữa cởi váy bó bao lấy mông nàng, tay phải trực tiếp chui vào giữa chân nàng.
"Tấn?"
Tần Mặc khẽ run lên, Thẩm Tấn lại rất kiên định, cách quần an toàn đè ép hạ bộ của nàng, ngón tay trượt đến đi vòng quanh " Đứng vững, tôi muốn liếʍ em"
Nói xong lập tức kéo quần an toàn của nàng, ngồi xổm xuống, trực tiếp thè lưỡi liếʍ chỗ kín của nàng
"Ngô, Tấn...A~"
đột nhiên tấn công, đầu gối Tần Mặc mềm nhũn, tranh thủ thời gian nắm chặt tủ giày, bờ mông không tự chủ được mà mân mê
Ân...Tấn làm sao bỗng nhiên làm chuyện này~
Tần Mặc có chút không cách nào suy nghĩ, lưỡi Thẩm Tấn đã ở chỗ kín của nàng du tẩu, linh hoạt càn quét, đầu lưỡi có lực gảy cánh hoa.
cả người ngồi xổm dưới thân Tần Mặc, vịn hai chân nàng, từ sau không ngừng liếʍ hoa huyệt, dùng đầu lưỡi ma sát non mềm.
"Tư~
Đột nhiên đổi thành hung hăng tấn công đáy chậu quấn mấy lần, đầu lưỡi nhắm vào tiểu huyệt khẩu, có lực nhanh chóng đâm vào.
giống như cá chạch trơn bóng mà chui loạn ở chỗ mẫn cảm, Tần Mặc a một tiếng kêu ra, bị đâm vào, tiểu huyệt của nàng tiết ra chút ấm áp
Nàng ẩm ướt.
"Ùng ục~"
Thẩm Tấn dùng lưỡi uốn lấy một ít nước này, uống xong, đầu lưỡi lại tiếp tục quét ở tiểu âm thần mà đùa bỡn, lại đâm vào tiểu huyệt khẩu.
"A~ Tấn...Đừng~"
Thẩm Tấn chỉ là tham lam liếʍ láp nhục huyệt, dịch ẩm ướt để nơi đó đùa bỡn càng thêm thông thuận, nàng nhịn không được hai tay nâng mông Tần Mặc, ngón cái đè ép, đẩy ra khe nhỏ của nàng.
"A~"
chỗ kia mát lạnh, Tần Mặc xấu hổ nghẹn ngào, còn chưa kịp phản ứng cảm giác bị đẩy ra, âm thần mẫn cảm đột nhiên nóng lên, lưỡi mềm cường ngạnh chui vào.
Ẩm ướt ủ ấm, Tần Mặc mặt đỏ tim run, huyệt thịt lại vô thức kẹp lại, dường như nghênh hợp xâm lấn
Mặt Thẩm Tấn sát nơi tư mật của nàng, duỗi thẳng đầu lưỡi muốn đâm vào tiểu huyệt, liếʍ loạn mấy lần, sau đó cắm đi vào
"Ô...Tấn, a a~"
huyệt nhục đang mẫn cảm, một đầu lưỡi nóng ướt ma sát vừa đi vừa về, đút vào, Tần Mặc xấu hổ cắn môi, thân thể bị chạm vào đã rung động đến không kìm chế được.
Vậy mà liền bị Tấn dùng lưỡi cắm huyệt, thật xấu hổ a~