Mèo Và Báo

Chương 42: Tự an ủi cho chị nhìn (hơi H)

Đương nhiên là đồ tốt ~

Lâm Yên lắc lắc bộ áo chạy bộ trước mặt Thẩm Tấn, ngồi xổm người xuống, giống như giáo đồ thành kính ngưỡng mộ giáo chủ của mình.

Khe rãnh đầy đặn vô cùng sống động, Lâm Yên chuyển chân, cách vải bóc cọ đầu giày của Thẩm Tấn.

Thẩm Tấn hôm nay mặc rất hưu nhàn, phối chính là thân giày da, đầu giày là Canvas, mặt giày bóng loáng tăng lên đúng độ cong, lại bảo Lâm Yên nhịn không được rêи ɾỉ.

Ả thật muốn a~

Thế nhưng Thẩm Tấn tựa hồ không ảnh hưởng bởi tao tình của nàng, ngược lại cười như không cười nhìn Lâm Yên

"Là đồ tốt gì?"

Nàng cố ý câu chút mũi giày, cọ vào chổ tao của Lâm Yên, để ả tao lãng gọi nhỏ ra.

"A ha ~"

Lâm Yên mị nhãn như tơ, xuân tình gợn sóng, nhũ thịt theo thở hào hển mà run rẩy lên xuống

"Thẩm tổng thật là hư"

Ả cắn một ngón tay, làm biểu lộ dâʍ đãиɠ, nói rõ muốn để Thẩm Tấn thao ả.

Nhưng Thẩm Tấn không có tình thú gì.

Thanh âm không hiểu mang theo lạnh lẽo cứng rắn, Thẩm Tấn hiển nhiên đã không có kiên nhẫn bồi kẻ lẳиɠ ɭơ ngủ mấy vạn người quanh co lòng vòng.

Tựa như ở trong núi sương mù dày đặc lạnh lẽo, đột nhiên hiện ra một cánh đồng xanh mướt, Lâm Yên lúc này cảm giác mình đối mặt là con báo, sát ý bẩm sinh ưu nhã cùng ăn lông ở lỗ, đã mê người lại đáng sợ

Ả không còn dám trêu chọc, thành thành thật thật nói " tôi, tôi biết...mã số tài khoản ngân hàng của cha nuôi"

Nguyên lai đến "bán" cha nuôi, Thẩm Tấn buông tay ra, hướng về sau dựa vào thành ghế, dường như hung ác kia chỉ là ảo giác.

"Cô muốn điều kiện gì?"

Nàng câu môi, đầu ngón tay phải nhẹ nhàng gõ tay vịn, ngược lại không như bàn điều kiện, mà giống như đang khống chế.

Lâm Yên trấn định lại tâm thần, cũng không cò kè mặc cả, một ngụm nói " ta muốn cổ phần của cha"

Hứa Bách ở sòng bạc chiếm mười phần trăm cổ phần, số lượng không tính là nhiều, nhưng trong đám trưởng bối, tuyệt đối là to đầu, hàng năm chia hoa hồng đều nương tay kiếm thêm tiền.

Bất quá lòng người luôn muốn rắn nuốt voi, không biết thỏa mãn, Thẩm Tấn biết Hứa Bách trên tay có chút không sạch sẽ, nếu không quá đáng, nàng còn có thể chú ý tình cũ, một mắt nhắm một mắt mở.

Nhưng hắn càng ngày càng cuồng ngạo, vậy mà dung túng thuộc hạ ở sòng bạc rửa tiền, nhất định phạm vào quy tắc của nàng.

Chồng cũ Tần Mặc là kế toán cho tài khoản đen của Hứa Bách, Thẩm Tấn mặc dù chưa tìm được chổ hắn dấu USB, nhưng nếu như nắm rõ mật khẩu, một khi tìm được USB, mở ra cũng sẽ rất nhanh

Thẩm Tấn rủ mắt xuống nhìn chằm chằm Lâm Yên quỳ gối trước người nàng, hơi cảm thấy có hứng thú

Là cái độc hạt nữ nhân, làm bạn trên giường một thời gian dài, nói bán cha nuôi liền bán, không chút nào nương tay.

Dụng ý khó dò, nhưng giao dịch vẫn có lời.

oOo

Vạn Sĩ Nhã ném di động qua một bên, ngáp một cái, cầm lấy bình dầu bôi trơn mới mua.

Đóng gói màu cam dụ hoặc, bên trên vẽ ký hiệu S gợi cảm, ghi rõ quả vị nhiệt đới.

Vạn Sĩ Nhã chuyển cái bình, tựa hồ đem thứ này xem như Bùi Cẩm Tịch, sau đó hung hăng một cái.

"Hừ, để chị còn muốn một tuần nữa mới về" nàng bất mãn lầm bầm " để chị còn muốn họp !"

Luôn luôn hy vọng người yêu có thể bồi tiếp mình, đáng tiếc người nàng dính vào lại là tổng giám đốc Bùi đại gia nghiệp lớn, heo gà đều muốn gả cho nàng

Kỳ thật Vạn Sĩ Nhã là chủ nhiệm bác sĩ khoa chỉnh hình, cũng bề bộn nhiều việc, nàng cũng không phải thật trách tội Bùi Cẩm Tịch đi công tác, chỉ là bản tính yêu nghiệt a, ngẫu nhiên tăng chút tình thú.

Đem dầu bôi trơn bóp bóp mấy lượt liền ném vào ngăn kéo ở tủ đầu giường, Vạn Sĩ Nhã từ trên giường ngồi dậy, duỗi lưng một cái, chuẩn bị xuống lầu tìm chút đồ ăn vặt.

Tiểu mao bên dưới rõ ràng còn ướt, cái mông lành lạnh nhúc nhích gió thổi, nhưng Vạn Sĩ Nhã không có tình thú gì, mình bất kể thế nào vò cũng không bằng Bùi Cẩm Tịch nhẹ nhàng chạm một cái.

Chính là ướt có chút không thoải mái, lại không hiểu vang lên hình ảnh quá khứ nàng bị tổng giám đốc Bùi đè lên giường run run làʍ t̠ìиɦ, không khỏi huyệt đạo siết chặt.

Vạn Sĩ Nhã trên mặt nổi lên một vòng xuân sắc, muốn nói dùng vật để tìm tình thú, nhưng nói không nhớ tiểu Tịch của nàng, không muốn nàng thao là không có khả năng.

Miên man bất định, nàng vịn lan can xuống lầu, lại nhịn không được thoáng ma sát bắp đùi, hy vọng có thể làm dịu cỗ gãi ngứa kia.

Có lẽ phải uống một ly nước đá...

Móng tay sơn hồng mượt mà, ngón chân nhẹ nhàng rơi vào mặt thảm mềm mại, Vạn Sĩ Nhã để chân trần, đang muốn mở cửa nhà bếp, đột nhiên nghe thanh âm đánh mật mã.

Trong lòng hơi hồi hộp một chút, Vạn Sĩ Nhã nổi da gà, tưởng rằng ai đem cửa nhà nàng mở ra, kim tâm táng đảm nghĩ đến phải báo cảnh, đã bị hương khí quen thuộc bao khỏa.

"yêu tinh ~"

Bùi Cẩm Tịch từ sau ôm lấy Vạn Sĩ Nhã, hai tay vội vàng xoa động khép lại nhũ thịt nàng không có mặc áo ngực, dùng sức nắn bóp.

"ừm ~"

Vạn Sĩ Nhã vốn là xuân tình bạo động quả quyết, ngày nhớ đêm nghĩ khí tức kiềm chế, thân thể mềm oặt dựa vào người đứng phía sau.

"Tiểu Tịch, chị làm sao...Ân ~ trở về rồi ?"

Bùi Cẩm Tịch khẽ cắn vành tai Vạn Sĩ Nhã một cái, thở ra khí khô nóng.

"Lâm thời có biến, chị liền sớm trở về"

Vành tai hương non ngon miệng, Bùi Cẩm Tịch nhịn không được ngậm hút lấy, chỉ khiến Vạn Sĩ Nhã mềm đến lợi hại.

"Tiểu Tịch ~"

"Ừm?"

Bùi Cẩm Tịch miễn cưỡng đáp, lập tức đem yêu tinh mê người bế lên, hướng ghế sofa rộng lớn đi tới.

"Ai, chị cẩn thận một chút"

Vạn Sĩ Nhã lo lắng eo của nàng, Bùi Cẩm Tịch lại đi rất nhanh, thuần thục đem người ẵm tới sa lon, tách ra chân của nàng.

"Nào yêu tinh"

Nàng cười tà tà một tiếng, ngồi bên bàn trà, có hút hướng phía trước, nâng lên đùi, giẫm lên cạnh của salon.

Bùi Cẩm Tịch còn mặc âu phục nữ sĩ thân cao màu trắng, y phục tu eo , chân đẹp, dị thường tiêu sái.

Trên môi còn giữ lại màu son môi sắc bánh đậu, đến mức xóa đi nụ cười tà khí nhiễm lên chút xinh đẹp.

Tầm mắt của nàng trực câu nhìn chằm chằm Vạn Sĩ Nhã, như lang như hổ.

"Tự an ủi cho chị nhìn đi"

"..."

Muốn nàng ở trước mặt nàng tự an ủi sao?

Yêu nghiệt cũng nhịn không được đỏ mặt, Vạn Sĩ Nhã lúng túng vẩy tóc màu nâu đỏ, trong lòng oán thầm.

Muốn nhìn nàng tự an ủi, cái này là đam mê gì đây!

Muốn chạy, lại bị Bùi Cẩm Tịch một phát bắt được cổ chân, kéo lên ghế salon.

"yêu tinh, chạy sao ?"

Bá đạo như Bùi tổng, một tay bóp cái cằm Vạn Sĩ Nhã, đầu gối chen giữa hai chân của nàng, dùng sức đâm một cái.

"Vừa mới không phải em câu dẫn chị sao, chị nhìn em tự an ủi bộ dáng cũng rất thoải mái mà."

Vạn Sĩ Nhã im lặng, đó căn bản là vì nghĩ nàng còn ở nước ngoài !

Nhưng bây giờ có nhảy sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch

Yêu tinh đành phải thi triển sắc đẹp dụ hoặc, hàm răng khẽ cắn môi đỏ, ỏn à ỏn ẻn nói : "Tiểu Tịch~ em không muốn cái của em, chỉ muốn ngón tay của chị...cắm vào ~"

Hai con ngươi rưng rưng, điềm đạm đáng yêu, giống như mảnh mai, giống như câu dẫn, Bùi Cẩm Tịch kém chút bị nàng công phá, yết hầu không tự giác giật giật.

Vạn Sĩ Nhã được một tấc lại muốn lấn một thước, chân dài thuận thế khẽ quấn, ôm lấy eo Bùi Cẩm Tịch.

"Tiểu Tịch" nàng đưa tay phủ mặt nàng, đầu ngón tay như có như không đυ.ng vào, phát họa cái cằm mê người của Bùi Cẩm Tịch.

"Chị liền muốn đúng không ?"

Môi đỏ mấp máy, thanh âm ngả ngớn, Vạn Sĩ Nhã mị nhãn như tơ, quấn lấy hai chân Bùi Cẩm Tịch, chậm rãi siết chặt.

Yêu nghiệt đem hết thủ đoạn câu dẫn, bầu không khí mập mờ không ngừng, Bùi Cẩm Tịch nhìn chằm chằm đôi môi không tô son, chậm rãi cúi người.

Vạn Sĩ Nhã cho là đạt được mục đích, chính là mở ra bờ môi muốn nghênh đón Bùi Cẩm Tịch đi vào, đối phương đột nhiên lại dừng lại.

"..."

Khoảng cách bất quá không tới một cm, Bùi Cẩm Tịch mỉm cười, ngẩng đầu, đưa tay phải qua, dùng lòng bàn tay xoa xoa môi nàng

"yêu tinh, tự an ủi cho chị nhìn"

Ngữ khí không thể nghi ngờ, nàng một lần nữa ngồi trên bàn trà, từ bên dưới móc ra một cái hộp.

"Em muốn dùng dầu bôi trơn hay là..."

Ánh mắt lưu manh trượt giữa hai chân Vạn Sĩ Nhã, cười đến ý vị thâm trường " nguyên lai là đã ướt.

"..."

Ánh mắt đối phương trần trục lại cực nóng, Vạn Sĩ Nhã lại có cảm giác bị xem gian.

Một trận khô nóng, thân thể giống như không khỏi sự khống chế của nàng, tay dần dần sờ lên ngực phải, cầm bốc lên nhũ thịt xoa nắn

"ừm~ tiểu Tịch ~"