Nàng Muốn Cùng Ta Ly Hôn

Chương 31: Sẽ không ai muốn giúp đỡ kiệt ngạo này của cô

Vấn đề của mình còn chưa giải quyết được còn muốn làm cố vấn cho người ta? Kỷ Dao Quang không rảnh như vậy, cô nghe câu đùa của Trình Hạc Niên, mím môi không đáp. Mấy chữ Biên Vu Đình cùng Trình Hạc Niên đặt cạnh nhau, chưa chắc đã hợp, nếu thu lại tâm tư trêu đùa, an phận làm người đại diện, có lẽ sẽ là lựa chọn tốt. Khóe mắt nhìn về phía Thường Du đang an tĩnh ngồi một gốc, có lẽ khí tràng người sống chớ gần quá mức mãnh liệt, người xung quanh đều cầm ly rượu chần chờ, ít ai có gan đến gần trêu đùa. Có mấy người lung lay, còn lại là cùng Lý Âu một ly lại một ly trò chuyện vui vẻ. Kỷ Dao Quang quyết đoán bỏ Trình Hạc Niên, đi về phía Thường Du.

Ý cười nơi khóe môi dần thu lại, ngay cả tiếng thở dài cũng tan vào nơi náo nhiệt xa hoa này. Sống lưng dựa quầy, Trình Hạc Niên xoa mắt, đột nhiên nội tâm cảm thấy đau buồn. Nàng cũng biết tính mình, có đôi khi muốn hướng đến những náo nhiệt ồn ào để tìm kiếm ý nghĩ tồn tại bên trong, nhưng lại đột nhiên sinh ra chán ghét, làm nàng kích động không cười nổi trong đám đông. Tiệc này, một phần tìm Kỷ Dao Quang vì một số việc, còn lại là vì chính Lý Âu mời. Dù không vâng theo bản tâm của nàng, vị đạo diễn này vẫn cho nàng một cơ hội, huống chi luôn tìm mọi cách quan tâm trong đoàn phim, bằng không một diễn viên quần chúng nho nhỏ như nàng sao có thể nhận được những đãi ngộ như vậy?

Ngồi trên ghế cách mọi thứ với không gian cô tịch của mình, Trình Hạc Niên đã không còn tâm trạng tham gia vào bữa tiệc phồn hoa náo nhiệt này. Khi thì vui vẻ như ánh mặt trời sáng lạn, nhưng có khi nàng chỉ có thể đủ đem mình bao phủ trong bóng đêm, một góc ánh đèn đặc biệt ảm đạm, màn hình điện thoại chiếu lên gương mặt, nhìn những lời của đám gia hỏa, cảm giác u buồn mới tan biến một chút.

"Trình Hạc Niên." Một giọng lãnh đạm không có bất kỳ cảm giác truyền vào tai, trước mắt tối lại. Trình Hạc Niên bị hoảng sợ, cảm giác như đang mắng người nào đó thì bị chính chủ bắt tại trận. Cả người bao phủ bởi bóng dáng Lục Dư Thanh, Trình Hạc Niên hít sâu một hơi, câu ra tươi cười thường ngày, nói: "Thật khéo." Trong lòng thầm nói, vị đại Phật này không phải nói không đến sao? Tục ngữ nói oan gia ngõ hẹp, đại khái chính là chuyện này? Cảm xúc mâu thuẫn đan xen trong lòng, vừa sợ Lục Dư Thanh sẽ hỏi mình về việc chặn nàng, vừa sợ nàng không để trong lòng, đối đãi vô tình lạnh nhạt như người xa lạ.

"Không khéo, tôi biết cô muốn đến." Lục Dư Thanh ngồi cạnh Trình Hạc Niên, ánh mắt cùng lời nói nàng đều thản nhiên. Trình Hạc Niên bị lời của nàng làm nghẹn có chút chột dạ cười, không biết nên thế nào phát huy thiên phú nói lời châm chọc của mình. Lục Dư Thanh cũng là đại nhân vật, dù có lén lút cũng thu hút không ít lực chú ý của người khác. So với Thường Du luôn lạnh nhạt, nàng có vẻ gần gũi hơn nhiều. Cốt tương đoan chính, có cảm giác đoan trang, ôn nhuận có lễ có thể nắm chắc gần xa, không giống Thường Du, trong lễ phép luôn mang theo cảm giác lạnh lùng xa cách.

Nhân lúc Lục Dư Thanh bị mọi người bắt chuyện, Trình Hạc Niên thoát thân. Nàng vừa thực hiện đã bị Lục Dư Thanh bắt lấy tay mình, trên mặt không biểu tình, làm đám người đang muốn lôi kéo làm quen chùn bước. Giữa khe hở, đưa ánh mắt đừng lộn xộn với Trình Hạc Niên. Trình Hạc Niên có chút hoảng hốt, nàng không nhìn thấy ánh mắt của Lục Dư Thanh, lực chú ý của nàng đang tập trung vào tay bị nắm của mình. Trên trán thấm mồ hôi mỏng, tim đập loạn, đột nhiên nàng cảm nhận được cảm xúc mang tên "khẩn trương". Chờ đến khi đám người kia lui về, Trình Hạc Niên mới rút tay mình về. Nàng nghe được giọng mình có chút run: "Vốn dĩ rất nhiều người không có giao thoa gì, căn bản không có liên hệ tất yếu, dù sao cũng không ai có thể ở lại đủ lâu."

"Sao?" Lục Dư Thanh nhướng mày.

"Không có gì." Tìm được dáng vẻ ngày thường của mình, Trình Hạc Niên giấu đi vẻ xấu hổ, nhướng mày, trên mặt hiện lên loại ngả ngớn, không để tâm. Lùi về sau một bước, nàng tư thế kiệt ngạo làm vũ khí tự vệ, đem trái tim mềm mại gắt gao bọc lấy.

Lục Dư Thanh nhìn thấy phản ứng của Trình Hạc Niên, có thể suy đoán được lòng nàng kháng cự cùng phòng vệ mãnh liệt, không tiếp tục đề tài này, ngược lại lộ ra tư thái tự đắc thoải mái, giống như bạn cũ nhiều năm không gặp. Nàng nói: "Tôi đã nghiêm túc suy nghĩ về đề nghị của cô, cảm thấy tôi có thể gia nhập vào đoàn kịch truyền thanh của cô."

"Cái gì?" Trình Hạc Niên còn nghĩ tai mình có vấn đề, nhảy khỏi ghế, to mắt nhìn Lục Dư Thanh. Vị trước mặt này vẫn là thiên hậu của giới âm nhạc sao? Nàng nói muốn gia nhập đoàn kịch truyền thanh? Lúc trước nàng mời chỉ là đùa, sao có thể tính. Nếu vị đại Phật này gia nhập..... Ai biết sẽ xảy ra tinh phong huyết vũ gì, phải biết nàng là đại nhân vật trong giới âm nhạc.

"Tôi nói tôi sẽ gia nhập vào xã kịch truyền thanh của cô." Lục Dư Thanh lặp lại lần nữa, hơi ngẩng đầu nhìn vẻ mặt đầy khϊếp sợ của Trình Hạc Niên.

"Lúc......lúc trước tôi....." Trình Hạc Niên có chút ấp a ấp úng, nhưng giọng Lục Dư Thanh rõ ràng dụ hoặc nàng, nếu bỏ đi những danh hiệu cùng vinh dự trên người Lục Dư Thanh, nàng cũng nguyện ý ôm chặt đùi người này.

"Cứ quyết định vậy đi." Lục Dư Thanh chăm chú nhìn Trình Hạc, tiếp tục nói, "Lúc này có thể bỏ chặn tôi chưa?"

......Thì ra nói đến nói lui là muốn xử vụ này? Trình Hạc Niên câm lặng, sau một lúc biểu cảm phức tạp đáp: "Có thể, nhưng chị không cần khó xử mình gia nhập vào đoàn của chúng tôi."

"Không phải làm khó." Lục Dư Thanh nhàn nhạt đáp, nàng đã nghe qua kịch truyền thanh của Trình Hạc Niên, đương nhiên lược bỏ những lời kịch ân ân a a, chủ yếu tập trung vào ED. Phần lớn ca khúc đều là tự sáng tác, tiểu xã đoàn của các nàng sợ là không có tài lực hùng hậu để cung cấp thiết bị tốt nhất, vẫn có cách biệt rất lớn với phòng thu chuyên nghiệp. "Tôi có thể cung cấp phòng thu, hậu kỳ chuyên nghiệp, sẽ phát triển kịch truyền thanh thật tốt."

"Nhưng....." Trình Hạc Niên không biết tìm lý do gì cự tuyệt, do dự một lát, không nhịn được đâm Lục Dư Thanh một câu, "Nhưng đây là đam mê của người trẻ tuổi."

Nhiều lần nhắc về chuyện tuổi tác, người tốt tính cũng bị chọc giận. Lục Dư Thanh đứng lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm Trình Hạc Niên: "Cô có tính động vật trong xã hội, cô cho rằng một mình cô có thể sống sao? Đôi khi nói chuyện phải suy nghĩ một chút, nghĩ đến phân lượng của mình rồi lên tiếng. Không có người vì cô tùy hứng mà mua hàng, kiệt ngạo cùng góc cạnh của cô có lẽ trong mắt một số người là ngầu, nhưng cô phải nhớ kỹ, người trưởng thành kết giao chỉ nhìn lợi ích cùng thế lực, không cần những suy nghĩ ngốc nghếch kia của cô, đừng để đến khi chết vẫn không biết vì sao."

Trình Hạc Niên trầm mặc, trong ánh mặt ngày càng lạnh nhạt của Lục Dư Thanh, nàng cúc cung, khinh mạn đáp: "Cảm ơn Lục lão sư dạy dỗ." Trong vẻ khoa trương cùng buồn cười không chút nào thật lòng. Sợ đã không thuốc nào cứu được kiệt ngạo này, có lẽ chờ đến lúc nào đó bị té một cú thật đau mới biết được sai lầm. Lục Dư Thanh dời mắt, quay đầu đi. Trình Hạc Niên nhìn nàng biến mất trong đám đông, thấp giọng nói: "Thật xin lỗi." Nàng có đôi khi cũng rất hận mình nhưng còn biện pháp nào sao?

Lục Dư Thanh bỗng nhiên xuất hiện, tất nhiên sẽ chiếm cứ thời gian của Thường Du, dù sao hai người cũng là bạn bè, nếu cùng xuất hiện trong một bữa tiệc lại không nói chuyện với nhau không phải rất kỳ quái sao? Khi Lục Dư Thanh xuất hiện, Kỷ Dao Quang đã nhìn thấy nàng, chẳng qua không lên tiếng. Lúc này ánh mắt bất mãn nhìn Trình Hạc Niên, âm thầm oán trách sao gia hỏa này không giữ được Lục Dư Thanh. Cô cùng Thường Du đang nói về tương lai hạnh phúc của hai người, nào biết bị đề tài Lục Dư Thanh ngắt ngang.

Ánh mắt nhìn một vòng, ngoài Trình Hạc Niên ra thì những người khác vẫn đang nói chuyện phiếm. Đang định đi về hướng bên đó, thình lình bị một bóng người cản trở. Nếu nói Kỷ Dao Quang là một con mèo, thì lúc này cô nhất định là con mèo xù lông. Tầm mắt bị che bởi vẻ mặt có chút say của Giang Hoài, khắc chế cảm xúc muốn hất ly rượu vào mặt hắn, Kỷ Dao Quang lui về sau một bước, bỏ xuống vẻ tươi cười giả dối. Dù sao cũng đã tàn cuộc, vị này vẫn còn âm hồn không tan như vậy.

"Kỷ sư tỷ." Giọng Giang Hoài khàn hơi xưa một chút.

"Có chuyện gì sao?" Kỷ Dao Quang lãnh đạm hỏi, cô giữ khoảng cách nhất định với Giang Hoài. Gia hỏa này nhất định không có hảo ý, nhiều lần ấp a ấp úng như vậy nhất định trong lòng có quỷ. Kỷ Dao Quang lười che dấu sự không kiên nhẫn của mình, tầm mắt Giang Hoài dán trên người cô, mà cô thì quay đầu nhìn Thường Du.

"Kỷ sư tỷ, tôi có việc muốn nhờ chị." Giọng Giang Hoài mang theo chút khẩn cầu.

"Chuyện gì?" Kỷ Dao Quang âm thầm trợn mắt, sao nhất định phải tìm cô hỗ trợ? Chẳng lẽ lại là tai họa Biên Vu Đình gây ra? Nhưng Giang Hoài là nam, nhìn thế nào cũng không giống sở thích của Biên Vu Đình.

"Tôi muốn giải ước với Thịnh Đường." Nói xong, con ngươi Giang Hoài có chút đỏ lên, thậm chí mang theo chút giận dữ khi nhắc đến hai chữ Thịnh Đường.

"Cái gì?" Việc này không phải nên tìm lão tổng Thịnh Đường Giang Thủ Phương sao? Tìm cô làm gì?

"Sau khi tôi giải ước với Thịnh Đường, chỉ sợ không công ty nào dám nhận. Tôi nghe nói Thường sư tỷ muốn mở phòng làm việc của mình, tôi muốn nhờ chị, có thể cho tôi vào phòng làm việc của chị ấy không?" Giang Hoài hơi sợ khí tràng của Thường Du, nhưng trong lời đồn thì Kỷ Dao Quang càng dễ tiếp xúc hơn. Ôm suy nghĩ này, hắn lần lượt đến gần cô, nhưng rất hiển nhiên hiện tại hắn thất bại.