Biên Vu Đình đã từng nói với cô rằng Trình Hạc Niên là quái nhân, nhớ trước đây nàng còn cực kỳ tức giận. Không biết có bao nhiêu người muốn ôm đùi Biên Vu Đình, vậy mà khi nàng chủ động đưa người ta cành ô liu, người ta không chút do dự cự tuyệt. Chỗ nào là làn nước tinh khiết của giới âm nhạc? Nghe thử những kịch truyền thanh mà nàng hát đi, quả thật là mở mang tầm mắt.
Tin nhắn tự động của Trình Hạc Niên vẫn là bản chất của nàng, cô có chút không hiểu được Thường Du. Do dự chốc lát, cô nhắn: "Cô vẫn còn ở trường quay sao?"
"Vẫn còn, Kỷ lão sư sao cô lại không đến đây? Mệt mỏi vì đêm qua sao? Tôi thấy trên mặt Thường lão sư khi tháo trang sức cũng có chút mệt mỏi." Tốc độ trả lời tin nhắn của Trình Hạc Niên cực nhanh.
"....... Chờ tôi đến trường quay rồi tôi nói với cô."
"Cô mau đến đi, ở đây có một con yêu dã đến thăm ban, còn tìm Thường lão sư nữa."
"Ai?"
"Tôi không nhìn rõ."
Kết thúc cuộc trò chuyện với Trình Hạc Niên, Kỷ Dao Quang không nhìn điện thoại mà như con cá chép lộn mình từ trên giường nhảy xuống, vội vàng đi rửa mặt. Vệt đỏ trên trán cùng mặt đã giảm không ít, trang điểm nhẹ có thể che lấp. "Kỷ Dao Quang, cố lên." Nhìn bản thân trong gương, Kỷ Dao Quang nháy đôi mắt hoa đào của mình, yên lặng tự động viên mình. Đường truy thê dữ dội và lâu dài, nếu chỉ vì một chút chuyện nhỏ đã nhụt chí, vậy mình làm sao có thể khiến Thường Du trở về đây?
Phim trường thiếu Lý Dao Dao vẫn rất bình thường, vì thiếu vai diễn Bình Dương công chúa, Thường Du cũng tương đối nhẹ nhàng rất nhiều, thậm chí nàng còn có thời gian ôn chuyện cùng bạn cũ ở phim trường. Mà Lý Âu sợ tiến độ bị trì hoãn, đã cho quay những phân cảnh không có công chúa trước, phim trường thường sẽ nghe tiếng la của hắn, ngẫu nhiên sẽ nghe được một ít lời khen ngợi.
Thời điểm không cần diễn viên quần chúng, Trình Hạc Niên vẫn ngồi một bên ghế, khi thì đắm chìm vào thế giới của mình, khi thì ngước mắt nhìn gì đó. Có lẽ vì được Lý Âu thông báo, nên đãi ngộ của nàng khác với diễn viên quần chúng, như việc nàng hay đến phòng trang điểm diễn viên, mọi người cũng ai nói gì. Khi Thường Du đi ngang qua nàng, nghĩ đến lời Lý Âu nói, nàng không nhịn được mà nhìn nàng vài lần, nàng không biết nhiều về giới âm nhạc của Hoa Quốc, chỉ nghe nói rất hỗn loạn, chẳng qua trong giới âm nhạc, nàng chỉ thân với Lục Dư Thanh.
Lục Dư Thanh được xem là bạn tốt hiếm có của nàng trong giới này, lúc trước bởi vì các nàng thân nhau, đã truyền đến một ít tin đồn, còn có người ở Weibo kêu la, nói các nàng mới là một đôi, khiến cho Kỷ Dao Quang tức đến mức không ngủ ngon giấc mấy ngày liền. Thường Du không chú ý những tin như vậy nhưng Kỷ Dao Quang thì không chịu được. Đi vào phòng nghỉ, biểu tình của nàng có chút hoảng hốt, từ miệng mọi người biết được, thiên hậu Lục Dư Thanh đang mai danh ẩn tích đột nhiên xuất hiện, Nàng nhìn thấy Thường Du vào cửa, mới duỗi tay kéo tai nghe xuống, chậm rãi cười nói: "Sao vậy, lại nghĩ đến vị kia nhà em?"
"Không có." Thường Du lắc đầu phủ nhận, nàng liếc mắt nhìn Lục Dư Thanh đang thản nhiên ngồi trên sô pha, tiếp tục nói: "Em chỉ không nghĩ đến chị nhanh như vậy đã đến đây." Phải biết rằng sau khi Lục Dư Thanh ở ẩn, nàng hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt công chúng, ngay cả Thường Du người được xem là bạn cũng chỉ có thể thông qua ảnh chụp mỹ thực của nàng mà đoán nơi nàng đến. Sau khi nàng tuyên bố rút lui, có người suy đoán nàng ra nước ngoài gả cho nhà giàu nào đó giúp chồng dạy con, cũng có người suy đoán nàng gặp phải chuyện gì đó khiến cho giọng bị hủy.... cuối cùng cách đây không lâu, nàng bị người khác chụp lén đang ở một ngôi nhà sâu trong ngõ nhỏ ăn lẩu cay. Hình ảnh này cũng biển hiện "Thiên Hậu" từ trước đến nay vô cùng không phù hợp, thật sự làm người ta mở rộng tầm mắt, đương nhiên cũng không thiếu người khen đáng yêu, nói phải dùng mỹ thực để thu lấy tâm của nữ thần nhà mình.
Lục Dư Thanh cười nói: "Mấy ngày trước, chị nghe nói đến mỹ vị ở hẻm ăn vặt vạn năm nên đến đây, không nghĩ lại gần phim trường của tụi em."
"Lý do em tìm chị, chị cũng đoán được mà." Thường Du không vòng vo, nhìn hai mắt ôn nhuận của nàng, chậm rãi nói: "Ca khúc chủ đề của "Nịnh Thần" Lý đạo hy vọng chị sẽ hát, em muốn chị có thể vì mặt mũi của em mà lộ mặt trước công chúng một lần không?"
Ngón tay gõ trên đùi, theo tiết tấu, nhìn khóe môi hơi nhấp của Thường Du, Lục Dư Thanh bật cười. Thường Du rất ít khi xin giúp đỡ từ bạn bè, rất nhiều chuyện đều đặt ở trong lòng, lúc này lên tiếng, không biết gánh nặng trong lòng nàng nặng bao nhiêu? Thật ra trong lòng Lục Dư Thanh đã có đáp án, chỉ là nàng không nhịn được muốn chọc Thường Du, người này tự biến mình thành dây cung, thật sự quá mệt mỏi. Lòng nghĩ vậy, nàng ra vẻ chần chờ, lên tiếng: "Em cũng biết chị tuyên bố ở ẩn, danh tiếng điện ảnh của Lý đạo trước nay không tệ, rất nhiều người hợp tác với ông ấy đều nổi tiếng, chỉ là chị........."
"Em biết chị vì sao ở ẩn." Thường Du nhanh chóng ngắt lời Lục Dư Thanh, nàng khẽ cười, "Chị trực tiếp nói cho em nghe đáp án trong lòng chị, em nghĩ chị đã có đáp án rồi."
Lục Dư Thanh cười nói: "Chậc, đều bị em nhìn thấu." Đến tuổi của nàng, người khác tìm kiếm yên ổn nhưng nàng tìm kiếm tự do ấm áp dễ chịu, lúc trước hơn hai mươi năm bởi vì giữ gìn giọng hát mà nàng đã phải áp chế tính tham ăn của mình, nàng có thể tự chủ nhưng không muốn tự chủ như vậy. Những năm gần đây, nàng ít ra bài hát hơn, yêu cầu với bản thân cũng ít hà khắc hơn. Nàng không thiếu tiền cũng không thiếu danh lợi, một ngày nọ đột nhiên một ý nghĩ xẹt qua.... Vì sao nàng không thể theo đuổi bản thân mình? Ngược lại phải ở vòng này lãng phí thời gian. "Nếu em đã lên tiếng, chị làm sao có thể cự tuyệt em?"
"Ân." Thường Du gật đầu, lúc sâu nói: "Lý đạo nói ca khúc chủ đề là hai người song ca, người còn lại là Trình Hạc Niên, chị có ý kiến không?"Ánh mắt Lục Dư Thanh bỗng chốc trầm xuống, gương mặt bình tĩnh nổi lên chút gợn sóng, nàng lộ ra tươi cười hoàn mỹ nhìn về phía Thường Du, sau đó nói: "Không có ý kiến." Quen biết nhiều năm cuối cùng lời thật vẫn là nói dối, Thường Du liếc mắt một cái cũng nhìn ra được, có lẽ Lục Dư Thanh không chú ý đến việc hợp tác với ai nhưng giữa nàng và Trình Hạc Niên nhất định có gút mắt, ánh mắt dò hỏi của nàng dừng trên mặt Lục Dư Thanh.
"Chị nói này Thường Du, em có thể đừng nhìn chị như vậy không?" Lục Dư Thanh chống cằm thở dài, dùng ngữ khí nói đùa nói. Chờ đến khi Thường Du thu hồi ánh mắt dò xét, nàng nhịn không được nói, "Trình Hạc Niên hẳn em không biết, thật ra chị với cô ấy không có quan hệ, chỉ là thường nghe bạn bè nhắc đến cô ấy. Khi cô ấy vừa vào giới âm nhạc, với tài hoa của cô ấy thì việc được người khác gọi là "Thiên Hậu" tiếp theo cũng là việc đương nhiên. Trong tiệc sinh nhật tuổi 30 của chị, không biết ai mang cô ấy đến, em biết cô ấy nói gì không?" Thanh âm Lục Dư Thanh đột nhiên trở nên u oán.
"Nói gì?" Ngữ khí Thường Du bình đạm trước sau như một, dù có dò hỏi cũng không có chút thay đổi nào.
"Cô ấy cùng người khác nói về chị, nói chị là lão bà, vừa vặn bị chị nghe được!" Lục Dư Thanh sờ mặt mình, có chút cặm giận nói. Từ trước đến nay, năm tháng luôn đối xử dịu dàng với mỹ nhân, mặt nàng rất ít thấy dấu vết do thời gian để lại, dù 31 tuổi nhưng nhìn qua cũng chỉ như mỹ nhân hơn hai mươi tuổi, nhìn không thấy chút già nào.
Mặt Thường Du hiện lên ý cười, nàng lắc đầu nói: "Không già, mặt đầy Collagen."
Vẻ mặt Lục Dư Thanh cảnh giác: "Chị lớn hơn em 6 tuổi, em có cảm thấy chị rất già không?"
----------------------------
Kỷ Dao Quang đến phim trường đã nhìn thấy Trình Hạc Niên nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Già?" Cô nhướng mày.
Trình Hạc Niên lười biếng ngẩng đầu nhìn cô, hỏi: "Cô để tôi chờ ở phim trường là muốn nói chuyện gì? Cô có hứng thú với kịch truyền thanh của tôi? Tôi cảm thấy âm sắc của cô hoàn toàn có thể đảm nhiệm được, muốn gia nhập không?"
Trong đầu Kỷ Dao Quang đột nhiên hiện lên một bức ảnh màu đỏ, nàng vội vàng lắc đầu, đổi chủ đề: "Lý đạo tìm cô rồi sao?"
"Lý đại đạo diễn tìm một diễn viên quần chúng bé nhỏ như tôi làm gì? Ông ấy cũng không để tôi thay Lý Dao Dao." Trình Hạc Niên cong cong môi, nhìn thấy sắc mặt Kỷ Dao Quang thay đổi thất thường, đột nhiên nhớ đến một việc, nói: "Thật ra có người lấy danh nghĩa đoàn phim gửi cho tôi một bưu kiện hỏi tôi có nguyện ý hát ca khúc chủ đề Nịnh Thần không?"
Hai mắt Kỷ Dao Quang sáng ngời, hỏi: "Cô trả lời thế nào?"
Trình Hạc Niên vẫy tay Kỷ Dao Quang, ý bảo cô ngồi cạnh mình. "Dựa theo ý của đoàn phim là mời tôi song ca với Lục Dư Thanh, nhưng nếu có thể mời được vị đại Phật kia, vậy còn cần hạng tép riu như tôi làm gì?"
"Lục Dư Thanh không phải nữ thần của cô sao?" Kỷ Dao Quang chớp mắt tò mò hỏi. Dù sao Weibo Trình Hạc Niên chỉ theo dõi mỗi nàng, không khỏi khiến người khác hiểu lầm. Trong mắt chỉ nhìn thấy chị, tình ý dạt dào như vậy rất dễ khiến người khác suy nghĩ miên man. Bởi vì Thường Du, quan hệ giữa Kỷ Dao Quang cùng Lục Dư Thanh cũng được xem như có giao tình. Nàng cùng Trình Hạc Niên..... suy nghĩ này vừa hiện lên đã bị phủ quyết, cô có khuynh hướng tin tưởng đây là quan hệ tiểu mê muội cùng thần tượng.
"Không phải." Trình Hạc Niên trừng mắt Kỷ Dao Quang, trong mắt hiện lên chút nghi hoặc, tiếp tục nói, "Tôi thần tượng nhất cũng là nữ thần của tôi chính là bản thân tôi."
Kỷ Dao Quang: "..........."
"Chẳng qua tôi thích giọng của Lục Dư Thanh." Lời Trình Hạc Niên đột nhiên thay đổi, "Nếu cô ấy trẻ lại năm tuổi, tôi có thể xem cô ấy như nữ thần. Nhưng hiện tại, vừa nói đến cô ấy, tôi sẽ nghĩ lúc cô ấy vừa bắt đầu tập đọc, thì tôi còn đang chơi cát."
Kỷ Dao Quang theo bản năng phản bác: "Cô có khoa trương quá không? Chỉ cách sáu bảy tuổi, không phải rất bình thường sao?"
Trình Hạc Niên nói: "Không giống, đều nói 30 như lang 40 như hổ, một bước vừa qua 30 đã nhanh chân chạy về phía 40, vừa nghe đã thấy nản."
Cô gặp qua Lục Dư Thanh rồi? Kỷ Dao Quang rất muốn hỏi nàng, chẳng qua cô chưa kịp lên tiếng, khóe mắt đã nhìn thấy bóng người không biết đã đứng bao lâu. Sắc mặt Thường Du vẫn như trước, còn sắc mặt Lục Dư Thanh đã âm trầm như bão lớn sắp đến.