Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn

Chương 45: Cô Dâu Trong Mây (3)

Tiếng bước chân vẫn thoảng hoặc vang lên bên ngoài cánh cửa. Mỗi lần tiếng bước chân ấy dừng lại trước cửa, Utah Tụng Hương đều phải đặt tay lên vật cứng đang trồi lên dưới lớp áo choàng bên hông mình. Đó là một khẩu súng.

Utah Tụng Hương biết, đám người kia là hạng người như thế nào.

Mãi một lúc sau, tiếng bước chân mới thưa dần, ngoài cửa cũng yên tĩnh trở lại.

Còn khoảng năm tiếng nữa trời mới sáng. Lúc này, chiếc bóng đèn chính là nguồn sáng duy nhất trong phòng.

Anh cụp mắt, nhìn về dáng người nhỏ nhắn đang rúc vào một góc giường kia.

Quả thật, đó là một dáng người vô cùng gầy yếu.

Đến tận bây giờ, Utah Tụng Hương vẫn không cách nào liên tưởng được cô gái tên Tang Nhu này với một người cụ thể, một kiểu người hay một cá nhân trong nhóm người nào đó.

Vào giây phút đỡ được cô gái này bên đống lửa trại, anh đã vô cùng hoài nghi, thứ mà mình vừa đỡ là một con người đấy sao? Nghĩ thế nào cũng thấy giống một món đồ hơn.

Thứ rơi vào khuỷu tay anh khi ấy thật sự rất nhẹ, chắc chỉ khoảng chừng hai mươi ký? Cũng không hẳn, có lẽ nặng hơn hai mươi ký một chút.

Thế nhưng, cô gái này thật sự là một con người, một cá thể, là thành viên trong một tổ chức, biết nói chuyện, biết đi lại.

Lúc này, trước mắt anh, Tang Nhu đang nằm co ro trên giường trông lại càng gầy gò hơn so với khi đứng bên đống lửa.

Có lẽ điều này có liên quan đến tư thế ngủ của cô.

Dáng nằm dán chặt lưng vào tường của Tang Nhu, cả người rụt lại thành một khối nho nhỏ không khỏi khiến Utah Tụng Hương nhớ đến chú chó con lang thang mà mình đã từng nhặt được vào một đêm mưa thời thơ ấu.

Đến bây giờ, anh đã không còn nhớ rõ khoảng thời gian xảy ra chuyện ấy là lúc nào, càng không nhớ nổi dáng vẻ của chú chó con ấy ra sao. Anh chỉ nhớ được rằng, lúc đó anh đang ở Tây Ban Nha. Sau khi làm mình làm mẩy một trận ầm ĩ với bà ngoại, anh còn giở trò bỏ nhà trốn đi. Rất không may, hôm ấy trời đổ mưa to, dưới mái hiên không ngừng nhỏ nước. Anh ngồi trong góc tường, bên cạnh còn có chú chó con ướt sũng nước mưa. Khi ấy, anh thật sự rất đói bụng, vừa đói lại vừa lạnh, mà hiển nhiên chú chó con kia cũng thế, may mà cuối cùng bà ngoại cũng tìm được anh.

Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi về nhà, anh quay trở lại, ôm lấy thân thể đang run lẩy bẩy của chú chó con kia cùng bước lên xe.

Đến tận bây giờ, Utah Tụng Hương cũng không thể hiểu nổi vì sao khi ấy mình lại ôm chú chó con ấy đi cùng. Vốn dĩ anh vốn không hề có thiện cảm với mấy con vật nhỏ, thậm chí còn muốn tránh chúng càng xa càng tốt.

Sau khi ôm chú chó con về nhà, anh cho nó ăn rất nhiều thức ăn ngon, còn làm cho nó một cái chuồng vô cùng thoải mái.

Ấy vậy mà, suốt gần một tháng ròng, chú chó con vẫn nhất quyết không chịu ngủ trên chiếc giường mà anh đã cất công chuẩn bị cho nó, chỉ dán lưng vào tường, cuộn mình ngủ say như một con sâu lông. Cho dù sau đó, anh có ôm nó về giường bao nhiêu lần, thì cuối cùng nó cũng nhất định phải tỉnh lại với tư thế nằm trên đất, lưng dán sát mặt tường.

Cứ thế, vào một ngày mưa to, chú chó con biến mất.

Utah Tụng Hương không cho người tìm nó về.

Anh nghĩ nó đã có ý định bỏ đi từ trước.

Đối với những thứ tự mình rời đi, bất kể là người hay vật, anh cũng quyết không tìm về làm gì.

Sau khi chú chó con biến mất, thỉnh thoảng, Utah Tụng Hương nhìn về cái chuồng mà anh đã sắp xếp cho nó. Anh thầm tò mò, nếu như lúc ấy chú chó con không bỏ đi, liệu sau này, nó có thể dần quen với chăn ấm đệm êm mà anh đã làm cho nó hay không?

Đến khi lên đại học, đọc được một cuốn sách tâm lý học, anh mới biết, chú chó con mà anh mang về trong đêm mưa ấy không bao giờ chịu ngủ trên giường êm mà chỉ thích ngủ sát tường là vì nó thiếu cảm giác an toàn.

Nghĩ đến đây, anh lại nhìn về bóng dáng đang cuộn chặt người dựa sát vào bờ tường mà ngủ kia.

Tiếng bước chân lại vang lên ngoài cửa, tay Utah Tụng Hương lại đặt vào vật bên hông.

Mãi đến khi tiếng bước chân xa dần, anh mới thở phào nhẹ nhõm, tay va phải vật cứng đang đeo trên mặt, mới sực nhớ ra mình đã quên tháo mặt nạ xuống.

Ali Người hát tình ca à? Thứ gọi là "Đêm lãng mạn" mà ông anh kia nói quả thật khiến người ta phát ngấy lên được.

Anh ném mặt nạ Zorro sang một bên, trước mắt lại có vật gì đó chợt lóe sáng.

Thứ vừa lóe sáng ấy chính là chiếc nhẫn trên ngón áp út của anh. Đó là một sản phẩm được làm từ chất liệu đồng hỗn hợp vô cùng thô sơ.

Đây lại là một kiệt tác khiến người ta phát ngấy của tên Ali Người hát tình ca kia.

Còn nữa, ai bảo Hạt đậu nhỏ tự tiện đeo loại đồ chơi này lên tay anh chứ hả? Nhớ lại khoảnh khắc chiếc nhẫn kia luồn vào ngón áp út của mình, Utah Tụng Hương lại khó nén cảm giác buồn bực trong lòng.

Vấn đề là, anh càng sốt ruột muốn tháo xuống thì lại càng khó tháo cái nhẫn ra.

Chết tiệt!

Utah Tụng Hương thở dài thườn thượt, lắc lắc ngón tay mấy cái, cuối cùng cũng tháo được cái nhẫn ra khỏi ngón áp út, rồi ném thẳng xuống đất.

Điều trùng hợp là, sau khi lăn mấy vòng, chiếc nhẫn ấy lại va vào chiếc mặt nạ Zorro trên nền đất.

Utah Tụng Hương thừa nhận, giờ phút này, nhìn chiếc nhẫn làm bằng đồng hỗn hợp thô thiển kia có hơi chói mắt. Anh bèn cầm áo choàng trùm đầu màu đen bên mép giường, phủ lên mặt nạ Zorro và chiếc nhẫn.

Sau đó anh mới thở phào nhẹ nhõm, lưng dán tường, ngồi bệt trên đất.

Phải còn một lúc nữa trời mới sáng.

Con đường rời khỏi nơi này đã được chuẩn bị vô cùng chu đáo. Anh chỉ cần tìm ra những ký hiệu đánh dấu đường mà Lý Khánh Châu để lại trong đống đổ nát, sau đó đưa Hạt đậu nhỏ rời khỏi đây.

Cũng như anh đã từng không hiểu vì sao ngày mưa ấy mình lại mang chú chó con kia về. Lúc này đây, chính anh cũng không hiểu lý do mình phải mạo hiểm lớn như thế để làm việc này.

Chỉ vì Tang đã chết trên đường phố Manhattan sao? Chỉ vì một câu "Cậu Utah hoàn toàn khác biệt với ngài Utah" mà Tang để lại trước khi qua đời sao? Hay chỉ là…

Một khoảnh khắc bất chợt động lòng trắc ẩn? Cứ coi như vì lý do này đi.

Nếu như lựa chọn lý do này, anh còn thể được xem là người tốt, có thể đang hoàng đứng trước mặt Tô Thâm Tuyết nói rằng: "Thưa Nữ hoàng, mặc dù chồng em đã từng làm rất nhiều chuyện thất đức, nhưng anh cũng đã làm được một việc tốt, có tố chất của một người lương thiện."

Utah Tụng Hương có tố chất của một người lương thiện ư? Đúng là nực cười.

Nghĩ đến đây, anh cúi đầu, nhìn về phía ngón áp út trống trơn của mình, không hiểu sao trong lòng chợt dâng lên cảm giác chột dạ.

Trong lúc mơ màng, có người khẽ chọc vào người cô, một giọng nói vừa quen thuộc lại vừa xa lạ thúc giục bên tai: "Mau dậy đi."

Bình thường đều do đồng hồ báo thức đánh thức cô, sao lần này lại… Có phải đã có chuyện gì xảy ra rồi không? Ý nghĩ này vừa xuất hiện, cơn buồn ngủ của Tang Nhu đã tan thành mây khói, cô vội vàng mở choàng mắt ra.

Thứ đầu tiên cô nhìn thấy chính là trần nhà trát xi măng, tiếp theo là một đôi mắt lạnh lùng đang quan sát cô từ trên cao, mà chủ nhân của đôi mắt ấy lại đang cầm một ống nhựa gõ gõ lên chân cô.

"A!!" Cô chợt hét lên chói tai.

Tiếng thét này không phải vì Tang Nhu bị gõ đau, mà vì cô đã nhớ rõ những việc đã xảy ra tối qua.

Anh trai đã đến đón cô rồi.

Người đàn ông tạm thời không rõ mặt mũi này đây chính là anh trai của cô.

Khoảnh khắc ấy, trong đầu cô như vang lên bản hòa tấu được hàng vạn người trình diễn. Cô vội bò dậy khỏi giường. Chân vừa chạm đất, tiếng gõ cửa lại vang lên, cô vội cuống quýt đáp rằng mình sẽ xong ngay.

Khi Tang Nhu dùng tốc độ nhanh nhất để đi giày vào, người đàn ông kia đã chờ sẵn sau cánh cửa. Cô sải bước đến bên cạnh người đó, rồi lại chợt nhớ ra điều gì, lại vội vàng chạy về…

Vừa quay đi, cô đã bị người kia kéo giật lại, lạnh nhạt nói: "Cô định làm gì?"

Tang Nhu sờ sờ mặt, rồi lại chỉ lên chăn đệm ngay ngắn trên giường, lắp bắp nói: "Một lúc nữa mấy người họ sẽ đến dọn phòng… Phải tạo ra cảnh tượng… có vẻ kịch liệt một chút, nếu không… Nếu không, có lẽ họ sẽ nghi ngờ…"

Nghe thấy thế, người đàn ông mới thả tay ra.

Tang Nhu vội vàng chạy đến bên giường, xới tung chăn đệm như thể một trận chiến trai gái cuồng nhiệt đã diễn ra trên chiếc giường này đêm qua. Làm xong, cô nhác thấy chiếc áo choàng trùm đầu màu đen đang nằm trên đất, để lộ ra chiếc mặt nạ Zorro bên dưới. Sau một lúc chần chừ, cô vơ lấy áo choàng và mặt nạ, cầm chặt.

Ngay sau đó, ánh mắt cô lại chạm phải chiếc nhẫn làm bằng đồng hỗn hợp không chút thu hút kia. Dù vậy, cô lại không chút do dự nắm chặt chiếc nhẫn, cúi đầu bước đến sau lưng người đàn ông kia.

Cũng không biết vì sao, khi siết chặt chiếc nhẫn trong tay, cô lại chợt cảm thấy vô cùng chột dạ, thậm chí còn không dám ngẩng đầu nhìn người kia.

Cứ thế, Tang Nhu cúi đầu, đi theo người đàn ông kia rời khỏi nơi "động phòng".

Trời còn chưa sáng hẳn, trên hành lang vẫn còn mấy đôi nam nữ, đa số đều trong tình trạng quấn quýt nhau không rời.

Dưới sự hướng dẫn của mấy thành viên trong tổ chức, hai người rời hành lang, đi đến khu vực bãi tập thoáng đãng.

Số lượng thành viên của tổ chức ở nơi này đông hơn hẳn, một tên trong số đó đang nhìn chằm chằm hai người. Sau khi nghĩ ngợi một lúc, Tang Nhu nhẹ nhàng luồn tay mình vào khuỷu tay của người bên cạnh, thầm nghĩ, khoảng cách của cô và anh có hơi xa, như vậy rất dễ khiến người khác nghi ngờ.

Khi người đàn ông muốn kéo tay cô ra khỏi khuỷu tay mình, cô khẽ nói bên tai người nọ: "Tin tôi đi."

Trước ánh mắt mấy gã trong tổ chức, hình ảnh cô nói khẽ vào tai người đàn ông bên cạnh đã trở thành cảnh đôi nam nữ thì thầm tai nhỏ với nhau.

Cứ thế, cô kéo tay anh rời khỏi bãi tập. Lúc này, chiếc xe đưa các chú rể tham gia hôn lễ tập thể hôm qua quay về tiền tuyến hiện đang dừng trước cửa thôn.

Đa số nhà dân ở khu vực này đã bị lửa đạn tàn phá thành từng đống đổ nát, dù có may mắn tránh được thì cũng cảnh nhà cửa tan hoang trống không. Dưới sắc trời còn nhá nhem tối, thôn xóm mấy nghìn hộ dân này không khác gì một ngôi làng hoang.

Thành viên chịu trách nhiệm áp tải ra hiệu cho họ. Hai người lúc thì giẫm lên đống đổ nát, lúc thì đi vào trong ngõ nhỏ.

Hướng đi bên trong ngõ không theo bất kỳ quy tắc nào, còn thường xuyên bị bùn đất và gạch ngói rơi vỡ chặn đường. Người đàn ông kéo Tang Nhu đi vào ngõ. Ngoài hai người, gã kia còn phải chú ý một đôi khác. Sau một đêm gần gũi, hiển nhiên hai người kia đã bước vào giai đoạn tình cảm mặn nồng, suốt đường đi cứ ôm ấp tới lui, trong khi Tang Nhu và người đàn ông bên cạnh lại không thể làm như vậy được. Nhưng nếu cứ thế sẽ khiến người ta nghi ngờ… Ấy vậy mà, khi cô chỉ vừa nghĩ đến đây, người đàn ông bên cạnh đã ôm chặt cô vào lòng.

Trong lúc cô còn đang kinh ngạc không thôi, người kia đã đè cô lên bức tường của một hộ dân.

Người này đang định làm gì, tư thế này, rõ ràng là…

Người đàn ông này muốn hôn cô.

Sao lại thế được? Nhưng tiếng kêu chuẩn bị tràn ra khỏi cổ họng cô đã bàn tay của người kia bịt chặt.

Sau lưng hai người chợt vang lên tiếng chửi rủa. Rõ ràng gã áp tải của tổ chức đã bị hai người họ và đôi nam nữ còn lại làm cho khó chịu, nhưng vào những lúc như thế này lại không tiện phá đám.

Người đàn ông thả lỏng tay ra, môi cô lập tức bị phơi bày trong không khí, cũng hiển hiện dưới ánh mắt anh… Đôi mắt anh khép hờ, quả thật rất giống với khúc dạo đầu trước khi hôn môi trong phim ảnh.

Thấy khuôn mặt của người đàn ông kia càng lúc càng gần, đầu óc Tang Nhu cũng dần trống rỗng.

Thời gian như đông cứng lại, lông mi cô run rẩy. Có nhiều lần, cô còn cảm thấy dường như lông mi mình đã cọ lên làn da của người đàn ông đối diện.

Không có nụ hôn nào rơi xuống như cô nghĩ, chỉ có tiếng bước chân giẫm lên gạch ngói vỡ trên nền đất đi xa dần.

Đúng lúc này, cổ tay Tang Nhu chợt bị tóm chặt, cô bị kéo vào một nhà dân gần đó, dường như cuối cùng cũng đã hiểu ra điều gì.

Cô tập trung tinh thần chạy thật nhanh, không dám ngơi nghỉ phút giây nào, chỉ biết bám sát sau người đàn ông phía trước, bên tai ù ù tiếng gió.

Đó chính là những cơn gió đưa cô đi về phía con đường tự do.

Trong tiếng gió vù vù, trước mắt hai người chợt xuất hiện một cánh cửa đi vào địa đạo, không khác gì điều kỳ diệu trong thế giới phép thuật.

Tang Nhu rất muốn cười khanh khách, nhưng bây giờ không phải lúc cười to.

Hai người xông vào đường hầm, cùng tiến thẳng về con đường phía trước.

Anh không cho cô biết lý do, cô cũng không hề hỏi.

Tại giây phút này, hai người họ như không còn bất cứ liên quan nào với thế giới này nữa.

Điều duy nhất mà họ cần làm lúc này là đi về phía trước, liên tục tiến thẳng về con đường trước mặt.

Cuối cùng, lối ra của đường hầm cũng rọi đến luồng ánh sáng chói chang.

Cuối cùng, đầu ngón tay cô cũng đã có thể chạm vào tia sáng trước mặt, cả gương mặt cũng được đắm chìm trong ánh sáng rực rỡ.

Bầu trời mông mênh rộng lớn, làn gió ùa đến từ phía đối diện khiến vạt áo dính đầy bùn đất của Tang Nhu bay phấp phới, ngay cả hai chân cô cũng lấm lem cát bụi, đôi mắt long lanh nước nhìn về phía không gian rộng mở phía trước.

Đúng lúc này, có người gầm lên với cô: "Còn ngẩn người ra đó làm gì?"

Tang Nhu bừng tỉnh, vắt chân lên cổ mà chạy.

Bức tường loang lổ vết đạn dần tụt lại đằng sau, cuối đường hầm trước mắt chính là sắc trời lờ mờ sáng.

Trong sắc trời nhá nhem, một chiếc xe tải đang đỗ lại, một người đàn ông đang đứng trên thùng xe còn không ngừng vẫy tay về phía hai người.

Cô để mặc nước mắt tuôn rơi trên mặt mình, đôi chân như được gắn thêm mô tơ, chỉ trong chốc lát đã chạy đến bên chiếc xe tải kia, không chút do dự vươn tay mình về phía người đang đứng trên thùng xe. Tuy vậy, cô quá thấp, dù đã kiễng chân hết cỡ vẫn không thể đưa tay mình cho người đàn ông đang đứng phía trên.

Trong lúc đang sốt ruột không biết phải làm sao, cô đã được người khác nhấc lên từ đằng sau.

Không cần quay đầu lại, Tang Nhu cũng biết người vừa nhấc mình lên là ai.

Người đàn ông đang đứng trên thùng xe tải túm được tay cô, vừa kéo vừa nâng mới có thể giúp cô leo được lên xe. Cô mới chỉ vừa dừng lại một lúc thì trước mắt đã có một bóng người lướt qua. Người đàn ông đang đứng bên dưới cũng đã nhảy lên xe.

Xe tải khởi động, hơi tròng trành một lúc rồi bắt đầu tiến về phía trước. Cùng lúc đó, người đã chờ sẵn trên xe ban nãy cũng lần lượt ném quần áo cho hai người.

Nếu Tang Nhu không đoán sai, thứ trong tay cô lúc này chính là quân trang của lực lượng phiến quân.

Cô dùng tốc độ nhanh nhất để mặc quân trang vào, nhét hết tóc của mình vào trong mũ, mà động tác của người đàn ông bên cạnh cô còn nhanh hơn hẳn.

Lúc này họ vẫn còn trong khu vực thuộc phạm vi khống chế của đám người kia. Hay nói cách khác, họ vẫn chưa an toàn thoát hiểm. Sau khi thay quân phục xong, Tang Nhu bắt chước hai người còn lại, ngồi xếp bằng trên thùng xe. Đây cũng là tư thế ngồi tiêu chuẩn của đàn ông Trung Đông.

Mông vừa chạm đất, cô đã đối diện với ánh mắt hài lòng. Đó là người đàn ông vừa kéo cô lên xe, trên người đang mặc quân phục của phiến quân, không thấy rõ mặt.

"Cũng thông minh đấy." Anh ta nói, cũng không biết là đang nói cho cô nghe, hay là đang nói cho người đàn ông kia nghe.

Sao cứ gọi là "người đàn ông kia" mãi cơ chứ, phải là "anh trai" mới phải.

Chỉ là, hiện tại vẫn chưa phải lúc nhận người thân.

Nghĩ đến đây, Tang Nhu lại cụp mắt xuống.

Chỉ chốc lát sau, xe tải đã dừng lại trước một lều trại. Sau đó, mười mấy người đàn ông mặc quân phục của lực lượng phiến quân cũng lục tục leo lên xe. Theo sự ra hiệu của người đàn ông đã kéo mình lên xe, Tang Nhu chuyển sang ngồi giữa anh ta và người đàn ông kia.

Xe tải tiếp tục đi về phía trước. Từ cuộc hội thoại của những người trên xe, cô mới biết, những người này đều là những binh sĩ phiến quân bị bắt nhầm.

Chiếc xe tải này cũng được dùng để đón bọn họ trở về nơi đóng quân.

Khi xe tải dừng lại ở trạm kiểm soát, người trong buồng lái đang trao đổi với thành viên chịu trách nhiệm kiểm tra. Tiếng súng nổ chợt vang lên cách đó không xa. Có lẽ họ đã phát hiện ra có một cô dâu Jihad mất tích rồi, phải bắn súng chỉ thiên để báo động. Trước tình hình này, trái tim Tang Nhu như vọt lên đến cổ họng, cánh tay đang giấu dưới ống tay áo cũng bắt đầu run lẩy bẩy.

Đúng lúc này, một đôi tay chợt đặt lên tay cô.

Cô ngẩng đầu nhìn lên, đôi tay đó không phải của "người đàn ông kia" mà là của người đã kéo cô lên xe.

Tang Nhu thở dài.

May mà người phụ trách kiểm tra xe tải của tổ chức chỉ đếm đầu người những ai có mặt trên thùng xe chứ không kiểm tra cụ thể. Sau khi đếm xong, người đó nhận lấy điếu xì gà từ tài xế rồi ra hiệu cho xe đi tiếp.

Xe tải dần lướt qua phòng tuyến canh gác.

Lẫn trong tiếng ồn phát ra từ xe tải, khu thôn xóm chìm trong tro bụi càng lúc càng trôi xa, càng lúc càng nhỏ dần, cuối cùng khuất bóng hẳn. Chỉ chốc lát sau, xe tải rẽ vào khe núi, thẳng tiến về nơi đóng quân của lực lượng phiến quân.

Ba người không nán lại nơi đóng quân mà đổi sang một chiếc xe địa hình để tiếp tục hành trình.

Tang Nhu và hai người đàn ông ngồi xe địa hình rời khỏi nơi đóng quân của lực lượng phiến quân. Khi tiến vào khu vực thị trấn nhỏ, họ lại đổi sang một chiếc xe địa hình khác. Lần này, người chịu trách nhiệm lái xe là người đàn ông đã kéo cô lên xe, còn cô và "người đàn ông kia"… À không, là anh trai mới phải.

Là "anh trai".

Tang Nhu biết họ đã tới gần ranh giới an toàn. Có nghĩa là, rất nhanh nữa thôi, cô sẽ có thể nhận lại người thân. Còn giờ đây, cô phải chuẩn bị sẵn tinh thần thật tốt.

Lúc này, người đàn ông đã kéo cô lên xe đang lái xe, cô và "anh trai" thì ngồi ở ghế sau. Chiếc xe địa hình màu xám đậm rời khỏi thị trấn nhỏ, di chuyển về phía đường đất có cắm mốc khu vực biên giới giữa Thổ Nhĩ Kỳ và Syria.

Từ đầu đến cuối, "anh trai" cô vẫn nhắm mắt ngồi yên với tư thế vô cùng ngay ngắn.

Có lẽ chuyện này đã khiến anh tốn rất nhiều sức lực đúng không? Dù sao đi nữa, cũng không có mấy người dám giao thiệp với đám người đó. Trên đời này, không có kẻ nào mà bọn chúng không dám gϊếŧ, bất kể là người thường, quan chức, người già, trẻ nhỏ, phóng viên nổi tiếng hay thành viên trong các tổ chức từ thiện… Tất cả đều phải bỏ mạng dưới nòng súng của chúng.

Thật may, thật may mắn quá!

Cũng như mẹ đã từng nói, linh hồn mẹ lúc nào cũng ở bên bảo vệ hai anh em họ.

Đến giữa trưa, chiếc xe đã đến biên giới Thổ Nhĩ Kỳ và Syria.

Cả đoạn đường đều vô cùng thuận lợi. Sau khi dễ dàng vượt qua biên giới Thổ Nhĩ Kỳ – Syria, ba người họ cùng leo lên một chiếc máy bay trực thăng đã chờ sẵn ở trạm dừng chân.

Suốt cả hành trình, từ xe tải đến xe địa hình rồi đến máy bay trực thăng, mãi đến khi ngồi trên máy bay nhìn núi non thôn xóm bên dưới, Tang Nhu vẫn có cảm giác như mình đang nằm mơ.

Đây là một giấc mơ ư?

Cô nhéo mạnh bắp đùi mình.

Đau quá đi mất…

Cô đau đến nhăn mặt, lại nhác thấy một đôi mắt thấp thoáng ý cười.

Lần này, đúng là "anh trai" thật rồi.

Dưới ánh sáng mặt trời ban trưa chói mắt đến vô cùng, cô thoáng nhìn thấy sắc xanh olive nhàn nhạt trong đáy mắt anh.

Nếu vậy, người tối qua đỡ cô bên đống lửa đúng là anh thật rồi. Tang Nhu chợt cảm thấy lòng mình rối bời.

Dường như đọc được suy nghĩ tận sâu bên trong cô, anh cất tiếng: "Không phải đang nằm mơ đâu."

Đúng vậy, không phải cô đang nằm mơ.

Nghĩ đến đây, cô cười ngu ngơ với anh, rồi lại hỏi: "Chúng ta đang đi đâu vậy?"

Người đàn ông đối diện đang nhìn cô, ánh mắt như đang tìm tòi điều gì, sau đó lại nói: "Cười lên trông chẳng ngọt ngào tẹo nào." Giọng anh có vẻ chê bai.

Cười lên trông chẳng ngọt ngào tẹo nào, đây là một địa danh nào đó à?

"Chúng ta chuẩn bị đến một nơi tên là ‘Cười lên trông chẳng ngọt ngào tẹo nào’ đấy ư?" Tang Nhu tò mò.

Câu hỏi này của cô khiến người kia chỉ biết vỗ trán, còn người đàn ông đã kéo cô lên xe thì phì cười.

"Chúng ta không đến ‘Cười lên trông chẳng ngọt ngào tẹo nào.’" Người đàn ông đã kéo cô lên xe cười nói, "Chúng ta sẽ đến Ankara*."

(*) Ankara: Thủ đô của Thổ Nhĩ Kỳ.

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó, chúng ta sẽ đến quốc gia không có mùa đông giá lạnh."

Một đất nước không có mùa đông là một đất nước như thế nào? Tuy vậy, thắc mắc này của cô đã nhanh chóng bị một vấn đề khác thay thế: Đôi mắt người kia có sắc xanh olive.

Theo lý thuyết, hai người họ đang mang dòng máu Đông Phương thuần khiết, vậy thì tại sao trong đôi mắt anh lại có pha màu olive cơ chứ?

Trong lúc vẫn mải mê nghĩ ngợi, Tang Nhu nhìn thấy một thành phố với tường trắng và ngói đỏ rải rác khắp một vùng.

Đã đến Ankara rồi.