Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn

Chương 42: Dành Tất Cả Cho Anh (10)

Xin cậu hãy giúp tôi tìm lại người thân. Đây là mục đích của Tang Tây khi quyết định đến Goran.

"Em à, vận may của em đến rồi, người bảo trợ cho em chính là một quý ngài có năng lực nhất Goran." Giáo viên đã nói với cậu như vậy. Câu nói này đã thúc đẩy Tang cam tâm tình nguyện đến Goran, cam tâm tình nguyện giao tính mạng mình cho "người có năng lực nhất" mà thầy giáo nhắc đến. Người này đã hứa với cậu, sẽ giúp cậu tìm được người thân.

Cậu chỉ còn hai người thân duy nhất: mẹ và em gái.

Tang Tây liền trở thành Daniel Tang.

Vài năm sau Daniel Tang mới biết, vào năm thứ ba sau khi mẹ và em gái tới Thổ Nhĩ Kỳ, thương nhân người Thổ Nhĩ Kỳ kia đã qua đời vì bạo bệnh. Kể từ đó, mẹ và em gái mất đi chỗ dựa. Không lâu sau, họ cũng giống như rất nhiều những người tha hương khác, trở thành những người ăn mày lưu lạc trên đất Istanbul. Chẳng ai biết họ đã đi đâu, hỏi đến hai người này thì hàng xóm đều ậm ờ.

Thêm vài năm nữa, Daniel Tang nhận được tin mẹ mình đã qua đời, nhưng sự tình cụ thể ra sao thì anh không nắm được. Người đưa tin chỉ đưa cho anh địa điểm mà mẹ anh được an táng.

Daniel Tang tìm thấy phần mộ của mẹ mình ở phía Đông Nam Thổ Nhĩ Kỳ.

Hai người thân duy nhất trên đời giờ chỉ còn lại một.

"Thưa ngài, tôi cầu xin ngài, nhất định phải giúp tôi tìm lại được em gái." Anh phủ phục trước nhân vật đã trở thành Thủ tướng Utah Tụng Khinh.

Tình hình hiện tại của em gái anh không mấy lạc quan. Sau khi mẹ qua đời, cô em gái đang ở tuổi vị thành niên của anh được một tổ chức tôn giáo nhận nuôi dưới vỏ bọc từ thiện phúc lợi. Cũng có một số đoàn thể Hoa kiều cố gắng đưa cô bé ra khỏi tổ chức này nhưng đều vô ích.

Chỉ sau vài tháng, cái tên Tang Nhu biến mất không dấu vết khỏi danh sách của tổ chức này.

"Có thể hiện giờ cô bé có tên là Emer, hoặc là Emera, hay Emere gì đó. Bất kể cô ấy có tên Emer hay Emere thì cũng chẳng có kết cục gì tốt đẹp." Một người dân sống ở phía Đông Thổ Nhĩ Kỳ lén tiết lộ cho Daniel Tang.

Suốt khoảng thời gian dài sau đó, những tin đồn về việc giáo phái đã đưa Tang Nhu đi có qua lại với các tổ chức buôn người cứ thế ập đến.

Cơ chế hoạt động của tổ chức giáo phái này vô cùng tinh vi, chính quyền địa phương cũng không thể làm gì.

Cuối cùng, có một người Hoa nói với Daniel Tang: "Hoặc là anh hãy tìm ra em gái mình thật nhanh, nếu như anh có nguồn lực tài chính mạnh ngang Bill Gates. Còn nếu không, anh chỉ có thể cầu trời khấn phật rằng em gái anh là người may mắn."

Trước sự cầu khẩn của Daniel Tang, lời hứa của Utah Tụng Khinh nhẹ như lông hồng, cứ như thể đây lần đầu tiên anh cầu xin ông ta.

Lúc này, cậu thanh niên luôn mặc đồ màu xám đã tròn hai mươi tuổi, đang học tại một trường đại học nổi tiếng của Mỹ. Anh là một trong những nhân tài được công ty sản xuất vũ khí Lockheed Martin tuyển chọn đào tạo.

Sau khi rời Goran, Daniel Tang không đến Washington như kế hoạch ban đầu mà đổi vé bay tới London.

Tại London, Daniel tìm Utah Tụng Hương. Lúc này, Utah Tụng Hương cũng vừa kết thúc năm học hai. Hai người hàn huyên suốt một đêm.

Vào khoảnh khắc gục ngã trên con phố Manhattan giữa màn mưa, Daniel Tang vẫn chưa tìm được em gái mình.

Trong thư có một vài lời khá giống với tâm niệm của Utah Tụng Hương năm hai mươi tuổi, cũng là mong mỏi của Daniel Tang: Cậu Utah không giống ngài Utah. Tôi tin cậu nhất định sẽ giúp tôi tìm được Tiểu Nhu.

Vẫn là chiếc bóng xám mờ nhạt của cậu thiếu niên luôn mong mỏi cậu Utah giúp mình tìm em gái Tiểu Nhu về.

Em gái tôi tên là Tang Nhu, tôi thường gọi con bé là Tiểu Nhu.

Lúc chia tay, Tiểu Nhu vẫn còn là một cô bé đang bập bẹ học nói. Cô bé biết gọi mẹ, gọi anh, nhưng lại không gọi được cha. Không biết liệu đây có phải là nguyên nhân khiến người cha bỏ cô lại hay không.

Vốn dĩ, cặp vợ chồng nhà họ Tang muốn dùng đứa bé mới sinh làm cầu nối hàn gắn mối quan hệ. Ai ngờ con bé lại mang đến nhiều phiền toái hơn. Cô bé hay ốm đau khóc mếu, thể chất yếu ớt cần bồi bổ nhiều. Vốn dĩ trong nhà đã chẳng có nhiều tiền, mức sống ở Manhattan lại cao, người cha nhiếc móc người mẹ, người mẹ cũng không chịu kém lời, cuối cùng chỉ có anh trai là thương em gái nhất.

Cậu thường bế em gái ra công viên chơi, hát cho em, kể chuyện cho em nghe. Em gái mỗi ngày một lớn, trở thành hạt đậu nhỏ của anh trai.

Một ngày nọ, Hạt đậu nhỏ cất tiếng gọi "anh."

"Tiểu Nhu biết gọi anh rồi." Anh trai cõng hạt đậu nhỏ vui mừng reo lên, đẩy cửa vào nhà. Ba mẹ đang đánh nhau.

Lúc ba đưa cậu đi, cậu cứ tưởng rằng chỉ đi một lát rồi về. Ngày hôm đó, sắc trời Manhattan ảm đạm, Hạt đậu nhỏ gào khóc đến xé lòng.

Ký ức của anh trai về Hạt đậu nhỏ chỉ có vậy thôi.

Nụ cười ngọt ngào của Hạt đậu nhỏ là hình ảnh ấm áp nhất luôn được cậu thiếu niên mặc áo xám ấy cất giữ trong ký ức. Cậu ấy lấy hết dũng khí để nói với chàng thiếu niên anh tuấn rằng: "Tôi còn có một đứa em gái, em gái nhỏ hơn tôi rất nhiều, em gái có nụ cười rất ngọt ngào." Cậu ấy tin rằng chàng thiếu niên kia sẽ nghe thấy.

Mãi cho đến khi ra đi, nụ cười ngọt ngào của Hạt đậu nhỏ mới được chàng thiếu niên ấy để tâm tới.

Giờ đây, người kể chuyện về Hạt đậu nhỏ đã mãi yên nghỉ dưới tán cây, người nghe chuyện về Hạt đậu nhỏ đã trở thành Thủ tướng, nắm trong tay quyền lực tối cao.

"Tôi còn có một đứa em gái, em gái nhỏ hơn tôi rất nhiều, em gái có nụ cười vô cùng ngọt ngào." Utah Tụng Hương nhớ lại những lời Tang đã nói.

Liệu có thể đón được Hạt đậu nhỏ có nụ cười ngọt ngào ấy về không?

Sẽ được.

Tô Thâm Tuyết và Utah Tụng Hương đứng cạnh nhau, bóng hai người in dài trên đất, bị những tia sáng xuyên qua vòm cây chiếu lốm đốm.

"Tìm thấy cô ấy rồi chứ?" Cô hỏi.

"Ừ." Anh hờ hững đáp.

Vậy thì tốt, như vậy thì tốt quá rồi.

"Nhất định phải đưa được cô ấy về nước." Cô dặn dò anh.

"Anh sẽ đích thân đón Hạt đậu nhỏ về nước." Anh đáp lời cô.

Đi được một đoạn dọc sườn đồi thoai thoải xanh mướt, Tô Thâm Tuyết ngoái đầu nhìn lại tấm bia trắng nằm im lìm giữa ngọn đồi.

Tô Thâm Tuyết tin rằng, rất nhanh thôi, Hạt đậu nhỏ có nụ cười ngọt ngào ấy sẽ đến ngọn đồi xanh mướt này. Lúc đó, tiếng gọi "anh" của cô ấy sẽ chan chứa tình thân và nặng trĩu nước mắt.

Tô Thâm Tuyết cũng hy vọng, và tin tưởng rằng, Hạt đậu nhỏ có nụ cười ngọt ngào ấy sẽ được Chúa che chở, chờ đến ngày có một đôi tay mạnh mẽ cường tráng đưa cô ấy quay về nước.

Utah Tụng Hương đã nói sẽ đích thân đón Hạt đậu nhỏ về nước.

Mặt trời lặn dần về phía Tây, chiếc xe quay về số Một đường Jose.

Chỉ còn vài tiếng nữa, Utah Tụng Hương sẽ rời khỏi Goran. Từ lúc lên xe, anh vẫn luôn đắm chìm trong sự trầm mặc. Mấy lần Tô Thâm Tuyết muốn bắt chuyện, nhưng cuối cùng cô lại không lên tiếng.

Thôi vậy, im lặng cũng là một cách bầu bạn.

Còn vài chục mét nữa là tới số Một đường Jose. Tô Thâm Tuyết nhìn thấy một thanh niên trẻ đang cầm biểu ngữ đứng trước cổng lớn.

Xe tiến đến gần hơn, biểu ngữ mà chàng thanh niên đang cầm cũng hiện rõ. Đây chắc hẳn là anh trai của cậu bé đã ném phô mai vào Thủ tướng mà báo chí nhắc đến trên tin tức.

Người anh thay mặt đứa em trai nông nổi đến xin lỗi Thủ tướng, lời xin lỗi viết trên tấm bảng thật sự rất chân thành.

Chàng thanh niên ấy vẫy tấm bảng với bất cứ chiếc xe nào đi ngang qua trong vô vọng. Báo chí đưa tin cậu ta đã đứng đó từ sáu giờ sáng.

Khi xe đi ngang qua chàng thanh niên đó, Utah Tụng Hương còn không thèm nhìn cậu ta lấy một cái.

Tô Thâm Tuyết thầm thở dài.

Xe của Hà Tinh Tinh đã đợi sẵn ở bãi đỗ xe. Theo kế hoạch, cô sẽ ngồi xe Hà Tinh Tinh trở về cung điện. Nghĩ ngợi một lát, Tô Thâm Thuyết lấy cớ quay lại lấy đồ rồi bước vào thang máy với Utah Tụng Hương.

Nhìn sắc mặt của Utah Tụng Hương có vẻ không được vui vẻ, đành đợi lúc khác nói vậy.

Nhưng đợi mãi cũng không đợi được cơ hội để nói, đồ cần lấy đã nằm gọn trong tay Tô Thâm Tuyết, trên mặt Utah Tụng Hương viết rõ chữ tiễn khách.

Được thôi.

"Tha cho cậu bé đó đi. Anh cũng hiểu rõ hơn ai hết, cậu ta chỉ là một quân cờ bị lợi dụng mà thôi." Tô Thâm Tuyết bạo gan mở lời.

"Tô Thâm Tuyết, em nên về đi." Utah Tụng Hương lạnh lùng nói.

"Em biết rằng anh đã có cách giải quyết gọn ghẽ. Em cũng biết anh sẽ giải quyết chuyện này theo cách của Utah Tụng Hương. Nhưng lí trí và kinh nghiệm mách bảo em rằng còn có cách giải quyết khác ổn thỏa hơn mà lại lấy được lòng người, còn có thể khiến cho những kẻ sắp đặt kế hoạch đó cháy nhà ra mặt chuột. Nhưng cách này sẽ hơi khác với con người của Utah Tụng Hương." Tô Thâm Thuyết kiên định nhìn Utah Tụng Hương.

Cô nhận ra biểu cảm trên khuôn mặt anh đã chuyển từ thiếu kiên nhẫn sang lạnh như băng.

Tiếng gọi "Nữ hoàng bệ hạ!" khiến Tô Thâm Tuyết lạnh cả sống lưng.

"Kể từ khi con gái lớn nhà họ Tô trở thành Nữ hoàng, chắc em chưa từng nếm thử mùi vị bị trục xuất nhỉ." Utah Tụng Hương bấm chiếc chuông khẩn cấp của Thủ tướng: "Allen, tôi cần anh có mặt ngay lập tức. Ở đây có một vị khách không được chào đón."

Thật khiến người ta mất mặt. Anh coi cô là vị khách không được chào đón ư? Đặc vụ người Anh chắc chắn sẽ vô cùng kinh ngạc cho xem. Trong phòng sách này chỉ có hai người, vậy thì vị khách không được chào đón chắc chắn không thể là Thủ tướng được.

Nhân lúc đặc vụ người Anh kia còn chưa xuất hiện, Tô Thâm Tuyết chỉ còn cách bạo dạn nói tiếp.

Cô đã được tham gia khóa học đào tạo Nữ hoàng, cô cũng biết cách làm ra vẻ.

Đáp lại thái độ đuổi khách của Utah Tụng Hương, cô dõng dạc nói: "Nhân danh Nữ Hoàng của đất nước này, em có nghĩa vụ phải nhắc nhở ngài Thủ tướng, lúc này anh đang đứng trên địa phận của số Một đường Jose, chứ không phải là nhà riêng nhà Utah. Anh bây giờ là chủ nhân của tòa nhà số Một đường Jose, chứ không phải là con trai trưởng là Utah. Anh đang được đón nhận sự ủng hộ của người dân Goran, trong đó có cả chàng thanh niên đang cầm biểu ngữ đứng ngoài kia."

"Nhân danh Nữ hoàng của đất nước này, em cũng cần có nghĩa vụ nhắc nhở ngài Thủ tướng rằng, sự ủng hộ của nhân dân dành cho Thủ tướng trước giờ chẳng liên quan gì đến danh phận con trai trưởng nhà Utah hết."

Cánh cửa bật mở.

Đặc vụ thoáng ngẩn ngơ, đương nhiên, là vì sắc mặt của chủ nhân nơi này.

"Tụng Hương," Tô Thâm Tuyết dợm cất bước, cô muốn đưa tay chạm vào anh, mong rằng những gì cô muốn nói sẽ được truyền tải qua cái chạm này, "Cao hơn cả danh phận Utah Tụng Hương, anh là Thủ tướng Goran."

Cho nên, anh tạm buông bỏ cái tôi của mình của mình đi có được không?

Cô nhìn anh.

Trong một thoáng, anh khẽ mỉm cười, giễu cợt nhìn bàn tay cô vẫn đang lơ lửng giữa không trung, ánh mắt đầy khinh miệt, giọng nói coi thường: "Nữ hoàng Goran? Tô Thâm Tuyết, chiếc vương miện nạm đầy kim cương đã khiến em bị hoang tưởng rồi sao? Em tưởng rằng mình thật sự là Nữ hoàng Thâm Tuyết? Thôi bớt lại đi, em chỉ là một linh vật mang lại may mắn mà thôi."

Mặc dù cô đã đoán trước rằng anh sẽ nói những lời rất phũ phàng, thế nhưng… sự thật thật sự khó chấp nhận hơn trong tưởng tượng của cô rất nhiều. Mãi cho đến khi những đầu ngón tay vẫn lơ lửng trong không khí trở nên lạnh buốt, cô vẫn muốn được chạm vào anh.

Không sao, không sao hết, tất cả đều là do cô cam tâm tình nguyện. Cô những tưởng mình có thể khiến anh vui vẻ lên một chút, nhẹ nhõm đi một chút, thanh thản hơn một chút, thoải mái hơn một chút.

Cứ mãi kiêu ngạo thì rồi cũng sẽ thấy mỏi mệt.

Một người luôn kiêu ngạo như vậy, muốn anh buông bỏ lòng tự tôn cũng rất khó. Cho nên, anh cần một cú huých nhẹ.

Cô tình nguyện làm cú huých nhẹ đấy của anh.

Cô làm như không nhìn thấy đặc vụ người Anh đứng bên cạnh, cố gắng đưa tay với về phía anh lần thứ hai, cương không được thì nhu vậy. Cô nhỏ nhẹ cất lời: "Tụng Hương, nghe em một lần, được không."

Utah Tụng Hương đưa tay lên gạt tay cô đi.

"Tô Thâm Tuyết, để có thể trở thành linh vật may mắn cao quý, em và tôi đã cùng nhau ký một thỏa thuận tiền hôn nhân. Không được tham gia vào chuyện của tôi là một điều khoản trong thỏa thuận tiền hôn nhân đó."

Đây mới đúng là Utah Tụng Hương, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến bản thân mình. Thỏa thuận tiền hôn nhân cũng nói rõ anh không thể can thiệp vào các vấn đề của cung điện, nhưng nhìn xem anh đã can dự bao nhiêu lần. Đối với những sai lầm của bản thân, lúc nào anh cũng lơ đi được.

Đúng rồi, hôm nay là sinh nhật của cô, cô có thể bám vào cái cớ này.

Cô nhoẻn cười lần nữa, "Thưa ngài Thủ tướng, hôm nay là sinh nhật của em, liệu anh có thể…"

Một giọng nói lạnh tanh cắt lời cô "Allen, tiễn khách!" Utah Tụng Hương chẳng thèm quay đầu lại nhìn.

Đặc vụ người Anh nhìn cô đầy khó xử.

Không chịu bỏ cuộc, Tô Thâm Tuyết ngoái lại nhìn Utah Tụng Hương lần nữa. Anh quay lưng lại với cô, bước đi không chút do dự. Khốn kiếp, xem ra lần chia tay này không vui vẻ được rồi.

Phải nửa tháng nữa họ mới gặp lại nhau, cho nên tên khốn kiếp này căn bản không để tâm đến việc cãi cọ ầm ĩ ngay trước chuyến công tác.

"Nữ hoàng bệ hạ, mời Người đi lối này." Đặc vụ người Anh làm điệu bộ tiễn khách.

Đi thì đi.

Ngồi trên xe, Tô Thâm Tuyết ỉu xìu như quả bóng bị xì hơi.

Cô giáo ơi, sau này những việc tốn công vô ích này em sẽ không làm nữa thì hơn. Thật khó chịu quá đi.

Về đến cung điện, Tô Thâm Tuyết cảm thấy buồn ngủ. Đoạn đường trở về phòng mình trở nên dài hơn bao giờ hết. Cô nặng nề lê bước đi. Những lính gác ở trên đường hành lễ với cô, cô cũng chẳng buồn để tâm, cứ bước mãi bước mãi, cho đến khi sau lưng vang lên tiếng gọi "Nữ hoàng bệ hạ."

Cô quay lại nhìn Hà Tinh Tinh, hờ hững hỏi: "Có chuyện gì thế?"

"Phòng của Người ở bên này." Hà Tinh Tinh chỉ vào cánh cửa phòng ngủ của cô đã bị bỏ lại phía sau.

Đến cả phòng của mình cũng đi nhầm, cô phiền muộn gõ trán.

Tô Thâm Tuyết nằm trong bồn tắm, ngước mắt nhìn qua cửa sổ. Cảnh vật tựa như bức tranh sơn dầu vẽ cảnh hoàng hôn trên biển, nhưng chỉ rất nhanh, chỉ trong một chớp mắt, ráng chiều nhuộm kín bầu trời dần bị bóng tối nuốt chửng.

Màn đêm bao phủ.

Cô liếc nhìn đồng hồ treo tường. Giờ này, chắc Utah Tụng Hương đang trên đường ra sân bay.

Tại sao lại chọc giận Utah Tụng Hương làm gì cơ chứ?

Mấy cánh hoa hồng dính trên cổ tay Tô Thâm Tuyết có màu đỏ rực như lửa. Hoa hồng đỏ thắm, làn da cô trắng nõn, những mạch máu ẩn hiện dưới da xanh tím, ba màu sắc đứng cạnh nhau tạo nên sự tương phản đối lập mạnh mẽ.

Chỉ cần cầm một con dao, rạch một đường nơi đó. Chỉ cần chút sức lực, màu đỏ như cánh hoa sẽ chảy liên tục không ngừng, toàn bộ bồn tắm sẽ được nhuộm đỏ thắm, người ta sẽ không phân biệt được màu đỏ ấy là màu máu hay màu của những cánh hoa.

Nếu như đúng lúc này, con trai trưởng nhà Utah đẩy cửa phòng tắm bước vào…

Thưa ngài Thủ tướng, đây là bữa tối mà Nữ hoàng chuẩn bị cho Ngài, thật tuyệt phải không?

Nghĩ đến đây, Tô Thâm Tuyết phá lên cười.

Nụ cười của cô phản chiếu trong gương có phần hơi đáng sợ, giống như nụ cười của mụ phù thủy vậy. Đương nhiên, cô chỉ nhe nanh múa vuốt với mỗi con trai trưởng nhà Utah thôi.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Tô Thâm Tuyết giật mình, chắc không phải là Utah Tụng Hương chứ. Nụ cười đóng băng nơi khóe miệng, cô đưa mắt nhìn chằm chằm về phía tiếng động bên ngoài cửa.

Sau khi nhìn rõ bóng người in trên tấm vách, Tô Thâm Tuyết thầm thở phào.

Sao Utah Tụng Hương có thể xuất hiện ở đây vào lúc này cơ chứ.

Người đứng bên ngoài là Hà Tinh Tinh.

Thật vô vị.

"Mời vào." Cô uể oải cất lời.

Hà Tinh Tinh tới chuyển lời, "Thủ tướng mở một cuộc họp báo đột xuất tại sân bay. Bây giờ các đơn vị truyền thông của thành phố Goose đang đổ dồn về đó. Còn khoảng mười phút nữa là cuộc họp báo bắt đầu."

Nguyên thủ quốc gia mở một cuộc họp báo ở sân bay thì có gì là lạ đâu, Tô Thâm Tuyết chẳng buồn ngước mắt lên.

"Nữ hoàng bệ hạ, người có cần tôi bật tivi lên không?" Hà Tinh Tinh hỏi.

Tô Thâm Tuyết vẫn đang mải mê với suy nghĩ về bữa tối mà cô sẽ chuẩn bị dành tặng cho Utah Tụng Hương, một lúc lâu sau mới phát hiện Hà Tinh Tinh vẫn đang đứng ở đó.

Đúng rồi, Hà Tinh Tinh vẫn đang đợi câu trả lời của cô về việc "có cần mở tivi để xem lời phát biểu của Thủ tướng trong cuộc họp báo đột xuất này không."

"Bật lên đi." Tô Thâm Tuyết đáp.

Tivi bật lên vừa đúng lúc, Utah Tụng Hương đã xuất hiện trên màn ảnh nhỏ. Lần này, hội chị em bạn dì Goran lại được ngắm nhìn vẻ ngoài được đánh giá cao của ngài Thủ tướng nước họ rồi.

Nội dung phát biểu trong cuộc họp báo đã khiến Tô Thâm Tuyết bất ngờ. Cô cứ tưởng rằng đây chỉ là một cuộc họp báo để công bố các tin tức chính trị thông thường trước chuyến công tác của anh, nhưng không phải.

Trong cuộc họp báo lần này, Utah Tụng Hương đã lên tiếng làm rõ về những ý kiến chỉ trích anh với chủ đề "Thủ tướng là một kẻ dối trá" được đăng trên mạng trong thời gian gần đây.

Liên quan đến những bất động sản anh sở hữu ở nước ngoài, anh cho hay mình đã sử dụng khoản thừa kế từ mẹ để mua. Anh chỉ giao một số tài liệu cho các bạn bè trong ngành xử lý giúp. Báo cáo cụ thể sẽ được nhóm công tác của anh công bố sau.

Còn khoản chi phí thuê vệ sĩ của anh hàng năm vượt ngân sách hàng chục triệu đô là do bà ngoại anh hiện đang sống tại Tây Ban Nha đã chi trả. Nguyên nhân là do bà lo lắng cho sự an toàn của cháu trai. Văn phòng Thủ tướng Chính phủ vẫn luôn giữ chữ ký xác nhận của người phụ trách dịch vụ an ninh.

Nội dung phát biểu trong cuộc họp báo khiến trái tim Tô Thâm Tuyết đập rộn ràng, cảm giác mong chờ len lỏi dâng lên trong lòng.

Cô bảo Hà Tinh Tinh chỉnh âm lượng to lên.