"Này hoa nhỏ, bao giờ Quỳnh Dao mới về?" - Tôi dùng tay lay lay bông hoa, nhỏ vài giọt máu của mình lên nó. Hành động của tôi khiến cho những cánh hoa chuyển sang màu đỏ, thân hoa đu đưa, run rẩy kịch liệt.
"Ha ha, trông mi thật đáng yêu, có lẽ tu luyện vài ngàn năm nữa mi sẽ biến thành một hoa yêu xinh đẹp đấy." - Tôi lại vuốt vuốt mấy cánh hoa.
Bông hoa giống như hiểu được lời tôi nói, không ngừng rụi rụi vào tay tôi làm nũng.
"Cho mi này." - Tôi liền lấy ra bó lớn linh thạch quăng cho nó, nhưng bông hoa không ăn mà dùng mấy cành lá đẩy đống linh thạch ra.
"À, ta quên mất, mi là ma hoa, chắc chỉ ăn được ma thạch thôi đúng không?"
Tôi đem linh thạch cất đi, lấy ra một ít ma thạch cho nó. Lần này cây hoa vui vẻ tóm lấy những viên ma thạch, cắm rễ cây vào, hút ma khí bên trong.
Quỳnh Dao khi trở về thấy cảnh này thì trợn tròn hai mắt. Mấy con Quỷ Hồn nàng nuôi bình thường vô cùng hung dữ, gặp người liền nhào tới cắn đang trốn ở một góc xa xa, dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Tà Huyết.
Còn cây Hoa Quỳnh nàng trồng là ma hoa danh tiếng lẫy lừng, chuyên dùng phấn hương và độc dịch dẫn dụ rồi gây tê liệt con mồi, sau đó dùng rễ cây rút sạch máu thịt của con mồi, nhưng bây giờ trông nó chỉ như một cây hoa nhỏ đang làm nũng với Tà Huyết.
Quỳnh Dao đi lại gần, cởi bỏ bộ áo choàng vu sư xấu xí, cất vào túi trữ vật, nàng lại biến thành một thiếu nữ xinh đẹp, quỷ khí âm u xung quanh nàng cũng tan biến.
"Nàng về rồi sao?" - Tôi vui vẻ vẫy tay với Quỳnh Dao.
"Huynh làm sao mà hoa Quỳnh không tấn công huynh vậy?" - Quỳnh Dao đi lại gần, nàng tò mò lên tiếng hỏi.
"Ta cũng không biết nữa, có lẽ là do nó thích ta đó." - Tôi vuốt ve mấy cánh hoa, cho bông hoa thêm vài viên ma thạch.
"Vậy còn mấy tên kia thì sao? Trông chúng có vẻ rất sợ huynh, quỷ sợ kẻ hung ác, bộ trong lúc muội đi huynh trút giận lên chúng hả." - Quỳnh Dao cười quỷ dị nhìn tôi.
"Tuyệt đối không có, sao ta dám bắt nạt thú cưng của nàng chứ. Có lẽ do chúng thấy ta quá mạnh nên mới sợ ta thôi." - Tôi liền chối bay chối biến, quả thật là lúc nãy khi tôi đi ra ngoài thì bị lũ Quỷ Hồn nhào tới tấn công, nên tôi liền tẩn chúng một trận cho hả giận, khiến chúng thương tích đầy mình lủi ra xa trốn tránh.
Lũ Quỷ Hồn thấy chủ nhân về thì không còn sợ hãi nữa, chúng xúm xít lại gần Quỳnh Dao, giương nanh múa vuốt chỉ chỉ trỏ trỏ tôi.
Sau đó một con cười khặc khặc tóm lấy một con khác, mô tả giống như đang liên tục đánh vào mặt nó, con bị đánh thì tự bóp méo mó cơ thể, khiến nó trở nên dị dạng, trông vừa buồn cười lại vừa tội nghiệp.
"Chi...chi..."
"Khẹc...khẹc...khẹc..."
"Chít...chít...chít..."
Mấy con Quỷ Hồn thay phiên nhau kể khổ với Quỳnh Dao, chúng lẻo mép đổ hết tội cho tôi, giống như chúng là những con cừu tội nghiệp còn tôi là chó sói hung ác.
Tôi liền trừng mắt nhìn chúng, khiến lũ Quỷ Hồn sợ hãi bỏ chạy tán loạn.
"Huynh thật là, sao huynh lại nỡ đánh chúng như vậy chứ? Muội bỏ rất nhiều công sức mới bắt được bọn chúng về trông nhà đó." - Quỳnh Dao giận dỗi trách móc.
"Là do chúng tấn công ta trước, ta vừa đi ra liền bị tên kia nhào tới cắn vào vai, nên ta mới ra tay giáo huấn nó." - Tôi cũng bắt chước lũ Quỷ Hồn, dùng giọng nói tội nghiệp mè nheo với Quỳnh Dao, khuôn mặt trở nên đáng thương.
Quỳnh Dao thấy vậy thì hạn hán lời.
"Không hiểu làm sao hắn có thể tu luyện tới Độ Kiếp kỳ đỉnh phong được nữa."
Đến bây giờ Quỳnh Dao vẫn không đoán được Tà Huyết là vị Ma Tổ của tộc Cổ Ma nào.
"Có lẽ hắn là một vị đại năng Độ Kiếp thất bại, nên mới trở nên dở dở ương ương như vậy." - Cuối cùng nàng đưa ra kết luận.
"Được rồi, huynh đừng làm bộ mặt đó nữa, gớm chết đi được, muội sẽ không phạt huynh..."
"Ô...ô...buông muội ra, huynh làm gì vậy?"
Quỳnh Dao đang nói chuyện thì Tà Huyết đột ngột ôm chặt lấy nàng, dùng đôi môi của hắn khóa chặt chiếc miệng nhỏ nhắn xinh xắn của Quỳnh Dao.
Nàng cố gắng chống cự, dùng tay véo mạnh vào eo hắn, ép hắn thả nàng ra. Nhưng đôi môi của nàng bị hắn ngậm chặt, chiếc lưỡi của hắn nhẹ nhàng lướt trên môi nàng.
Nhẹ nhàng mơn trớn bờ môi ngọt ngào, nhấm nháp như thưởng thức một nụ hoa thơm ngát.
"Huynh buông muội ra đi, huynh hứa sẽ không làm việc gì quá đáng rồi mà." - Quỳnh Dao run rẩy, yếu ớt dùng thần thức truyền âm.
Tà Huyết nhẹ nhàng rời khỏi cặp môi chín mọng của Quỳnh Dao, ghé sát miệng vào tai nàng thì thầm.
"Nàng quá xinh đẹp, ta không thể kiềm chế được cảm xúc của mình."
"Huynh chỉ giỏi nịnh hót." - Quỳnh Dao gò má ửng hồng, không hiểu sao mỗi lần Tà Huyết khen thì nàng đều cảm thấy rất vui vẻ.
"Á, đừng làm như vậy, nhột lắm..." - Quỳnh Dao nhẹ giọng nỉ non, Tà Huyết vừa liếʍ nhẹ lên vành tai của nàng, khiến nàng cảm thấy cơ thể trở nên yếu ớt vô lực, như có dòng điện đang chạy trong người nàng.
Sự chống cự của Quỳnh Dao dần trở nên yếu ớt, tay nàng không còn cấu véo Tà Huyết nữa mà trở thành ôm chặt lấy hắn để giữ cho nàng có thể đứng vững.
Tà Huyết tiếp tục liếʍ láp vành tai của Quỳnh Dao, nhẹ nhàng hỏi.
"Nàng có yêu ta không?"
Quỳnh Dao run rẩy lắc lắc đầu.
"Huynh thả muội ra được không? Muội biết sai rồi, lần sau sẽ không chọc huynh nữa." - Nàng nhẹ giọng van xin, Quỳnh Dao nghĩ Tà Huyết đang sử dụng một loại thuật pháp nào đó lên người nàng.
"Nếu nàng nói yêu ta thì ta sẽ thả nàng ra." - Tà Huyết nói nhỏ vào tai Quỳnh Dao, rồi ngậm lấy vành tai của nàng mυ'ŧ nhè nhẹ.
"Hu hu, muội yêu huynh, muội yêu huynh, làm ơn thả muội ra đi." - Quỳnh Dao nghẹn ngào nức nở, toàn thân nàng trở nên vô lực, phải dựa vào người Tà Huyết mới có thể đứng vững.
"Nàng thật ngốc, nếu nàng đã yêu ta thì đâu có lý do gì để ta thả nàng ra cơ chứ. Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ đối xử tốt với nàng."
Tà Huyết liền bế thân thể mềm mại vô lực của Quỳnh Dao lên tay, chậm rãi đi vào trong nhà.
"Phòng nàng ở đâu vậy?" - Tà Huyết nhẹ nhàng hỏi.
Quỳnh Dao mơ mơ màng màng, toàn thân vô lực nằm trong vòng tay của hắn.
"Ở bên kia." - Nàng nhẹ giọng nỉ non, đôi mắt vẫn nhắm nghiền.
Tà Huyết liền bế nàng đi vào phòng, bên trong căn phòng được bài trí trang nhã, vật dụng được làm từ một loại ngọc màu tím.
Hắn nhẹ nhàng đặt Quỳnh Dao lên giường, bắt đầu cởi chiếc dây lưng màu tím quấn quanh eo của nàng.
"A, huynh làm gì vậy?" - Quỳnh Dao giật mình tỉnh lại, dùng tay giữ chặt tay Tà Huyết.
Tà Huyết không trả lời, hắn nằm áp lên người Quỳnh Dao, một lần nữa xâm chiếm đôi môi ngọt ngào của nàng.
Từ miệng Tà Huyết từng dòng năng lượng chậm chạp chảy sang miệng Quỳnh Dao, khiến nàng cảm thấy ấm áp dễ chịu, nàng liền hé miệng hút dòng năng lượng đó vào người.
Tà Huyết hai mắt lóe lên tia gian xảo, hắn liền nhân cơ hội luồn chiếc lưỡi vào trong miệng nàng.
"Ưʍ...ưʍ..." - Quỳnh Dao không nói lên lời, chỉ có thể nhẹ giọng rêи ɾỉ.
Chiếc lưỡi của Tà Huyết vô cùng linh hoạt tìm kiếm lưỡi của Quỳnh Dao, nhẹ nhàng quấn chặt.
Quỳnh Dao cũng đáp lại nụ hôn của hắn, cùng lưỡi của hắn đẩy đưa quấn quýt. Nàng từng dùng mỹ nhân kế mê hoặc rất nhiều tên háo sắc. Nhưng mỗi lần hôn chúng nàng đều cảm thấy cực kỳ ghê tởm, chỉ muốn chúng nhanh nhanh ngấm độc hoa Quỳnh rồi tử vong. Nhưng khi bị Tà Huyết hôn thì nàng không hề cảm thấy chán ghét, mà lại còn rất thích hơi thở nóng bỏng của hắn. Miệng lưỡi của hắn chăm sóc nàng ân cần tỉ mỉ, khiến nàng cảm thấy ấm áp hạnh phúc.
"Lẽ nào mình thực sự thích hắn rồi sao?..." - Quỳnh Dao tự hỏi.
"Xoạt...xoạt..." - Âm thanh tiếng vải bị xé rách vang lên.
"Đừng mà! Muội xin huynh đó, đừng như vậy." - Quỳnh Dao yếu ớt van xin, cơ thể của nàng lại bị Tà Huyết làm tê liệt, nàng chỉ có thể năn nỉ hắn dừng lại, nhưng bây giờ hắn đã bị du͙© vọиɠ khống chế, sẽ không thể nào tha cho nàng được.
Quần áo của nàng bị Tà Huyết xé rách, để lộ làn da mềm mại và đôi gò bồng đảo ra ngoài.
Hắn áp tay lên bầu vυ' no tròn, nhẹ nhàng nắn bóp, thi triển Thiên Ma Thủ truyền từng tia năng lượng sống vào bên trong người nàng.
Da thịt Quỳnh Dao trở nên nóng rực, đỏ bừng, nàng cảm thấy vừa khó chịu lại vừa thoải mái. Như có dòng điện yếu ớt đang lan truyền khắp cơ thể của nàng.
"Muội thấy khó chịu quá, huynh làm ơn dừng lại đi..." - Quỳnh Dao rêи ɾỉ.
"Được, ta sẽ dừng lại." - Tà Huyết nở nụ cười xảo quyệt, hắn thực sự ngừng lại, chỉ nhìn Quỳnh Dao mỉm cười.
"Cám ơn..." - Quỳnh Dao yếu ớt nói.
Nhưng chỉ vài giây sau nàng cảm thấy toàn thân nóng ran, khó chịu vô cùng, khiến cho nàng cảm thấy muốn bốc cháy.
Nàng tự dùng tay xoa nắn ngực, hai chân dính sát vào nhau.
Sau một lúc Quỳnh Dao không chịu nổi nữa, chủ động ôm lấy Tà Huyết, kéo hắn nằm đè lên người nàng.
Chỉ khi ôm chặt hắn nàng mới thấy dễ chịu hơn đôi chút.
"Không phải nàng nói ta dừng lại sao? Sao lại chủ động ôm ta rồi?" - Tà Huyết liền trêu chọc nàng.
"Ô...huynh thật đáng ghét..."
"Huynh đã hạ độc dược gì lên người muội? Mau cho muội uống thuốc giải đi, nếu không muội sẽ hận huynh cả đời." - Quỳnh Dao cố gắng nói, nhưng giọng nàng run rẩy, toàn thân bị dục hỏa thiêu đốt.
"Nàng nghĩ ta lại phải dùng đến mấy loại xuân dược vớ vẩn đó sao?" - Tà Huyết vừa liếʍ láp vành tai của Quỳnh Dao trả lời nàng.
Quỳnh Dao thử vận dụng thần hồn dò xét cơ thể, nhưng không tìm được bất kỳ tung tích gì của dược vật.
"Vậy huynh đã dùng thuật pháp gì? Mau mau giải cho muội đi." - Quỳnh Dao hai tay ghì chặt lấy Tà Huyết, thở hổn hển nói, nàng đã không thể chịu đựng nổi nữa.
"Thật xin lỗi, ta chỉ kí©ɧ ŧɧí©ɧ cơ thể của nàng nổi lên du͙© vọиɠ mà thôi, bây giờ nàng cố chịu đựng hoặc để ta ăn nàng thì sẽ hết." - Tà Huyết dùng tay vuốt ve ngực của Quỳnh Dao, khiến cho rêи ɾỉ liên tục.
"Không, huynh mau thả muội ra..."
"Là nàng đang ôm ta đó chứ, được rồi, ta sẽ không trêu chọc nàng nữa."
"Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ đối xử tốt với nàng." - Tà Huyết hôn lên môi của Quỳnh Dao, không cho nàng nói chuyện nữa.
Sau đó hắn nhẹ nhàng hôn xuống cổ nàng, hôn dần xuống bên dưới. Cắn nhẹ lên quả đào thơm ngọt.
"Ưʍ...ưʍ...nhột quá..." - Quỳnh Dao hai mắt mê ly, cái miệng nhỏ rêи ɾỉ không ngừng.
Toàn thân nàng ngứa ngáy khó chịu, nhưng Tà Huyết chạm vào chỗ nào thì khiến nàng cảm thấy vô cùng thư sướиɠ thoải mái chỗ đó.
"Nàng thấy thoải mái sao?" - Tà Huyết dùng giọng nói ân cần hỏi han.
"Thoải mái..." - Quỳnh Dao lí nhí trả lời, gương mặt nàng ngượng ngùng đỏ bừng.
"Nàng nói gì cơ? Ta nghe không rõ." - Tà Huyết vừa nói vừa không ngừng vuốt ve khắp thân thể Quỳnh Dao, truyền năng lượng kí©ɧ ŧɧí©ɧ từng tế bào một trên người nàng.
Quỳnh Dao cắn chặt hai hàm răng, cố gắng kiềm chế bản thân, không trả lời Tà Huyết.
Tà Huyết liền gia tăng thêm vài phần công lực, hai bàn tay hắn phát ra ánh sáng đỏ nhạt, truyền từng dòng năng lượng màu đỏ vào bên trong thân thể Quỳnh Dao, khiến thân thể ngà ngọc của nàng cũng phát sáng.
"A...thoải mái..." - Cuối cùng Quỳnh Dao cũng không nhịn được nữa, phát ra tiếng kêu mê người.
"Nàng muốn sướиɠ hơn nữa không?"
Quỳnh Dao vô thức gật gật đầu.
Tà Huyết liền cởi những mảnh vải cuối cùng trên người Quỳnh Dao, nhẹ nhàng tách hai chân của nàng ra.
Bên dưới nàng đã một mảnh ướŧ áŧ, những sợi lông tơ mềm mại có màu tím nhạt.
"A...huynh làm gì vậy? Đừng!" - Quỳnh Dao giãy nảy ngăn cản.
Nhưng Tà Huyết không quan tâm, hắn nhẹ nhàng dùng tay tách hai cánh hoa bên dưới, vuốt ve một cách nhẹ nhàng.
"Ô..." - Quỳnh Dao cảm thấy giống như có một tia sét vừa chạy qua người nàng, tay chân bủn rủn.
Tà Huyết cúi xuống, hôn lên hai mép thịt non mềm ấm áp, hưởng thụ mùi vị thanh tân của thiếu nữ. Hắn thỏa thích liếʍ láp, khiến cho Quỳnh Dao co rúm người lại.
Tà Huyết hôn lên đôi môi bên dưới một cách say sưa, lâu lâu dùng lưỡi khẽ chạm vào hạt đậu nho nhỏ của Quỳnh Dao.
Thiếu Nữ Hoa Quỳnh lần đầu cùng nam nhân có tiếp xúc thân mật nên nàng không chịu nổi sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ của Tà Huyết.
Chỉ chưa đến năm phút Quỳnh Dao run rẩy kịch liệt, từ trong khe suối nhỏ, một dòng nước ấm áp chảy ra, phun cả lên mặt Tà Huyết.
"A...muội sướиɠ quá... Sướиɠ chết mất..." - Quỳnh Dao thở hổn hển rêи ɾỉ, không còn kiềm chế được bản thân nữa.
"Hắc hắc, nhưng bây giờ mới là món chính đây, ta không dễ dàng tha cho nàng đâu."
Tà Huyết bây giờ mới bắt đầu cởϊ qυầи áo trên người hắn, đem thứ hung khí to lớn kề sát khe suối nhỏ của Quỳnh Dao, dùng dòng nước suối ấm áp nàng vừa tiết ra để bôi trơn.
Quỳnh Dao sau khi tiết thân thì mềm yếu vô lực, hai mắt nhắm nghiền.
"Nóng quá, thứ gì vậy?" - Nàng cảm thấy bên dưới nóng bỏng, có thứ gì đó đang liên tục chà sát lên người nàng.
Quỳnh Dao hé mở đôi mắt nhìn xuống, liền thấy một con quái vật to lớn nóng bỏng, sắp sửa xé toạc thân thể nàng.
"A...không được... Huynh mau dừng lại đi!" - Quỳnh Dao hoảng sợ hét lớn, bây giờ nàng đã tiết thân nên không còn mê muội như hồi nãy nữa. Nàng giãy giụa xô Tà Huyết ra, sau đó vớ lấy tấm chăn trùm lên người.
Tà Huyết sửng sờ, trước giờ hắn đã ngủ với rất nhiều cô gái, sau khi được hắn tận tình chăm sóc thì các nàng đều vô cùng ngoan ngoãn, để hắn thưởng thức cơ thể của các nàng, đây là lần đầu tiên có người xô hắn ra như vậy.
"Nàng không yêu ta sao? Ta không khiến nàng cảm thấy hạnh phúc sao?" - Tà Huyết nét mặt sa sầm, lòng tự tin của hắn như vừa bị giáng mạnh một búa.
"Ô...không phải, nhưng muội tu luyện Thiên Quỷ Luyện Hồn Đại Pháp, nếu mất đi nguyên âm thì sẽ không còn là thân thể thuần âm, sẽ không thể đột phá Độ Kiếp kỳ được."
"Huynh có thể đợi muội tu luyện đến Độ Kiếp kỳ, công pháp viên mãn được không? Lúc đó muội sẽ cùng huynh song tu." - Quỳnh Dao lắc đầu giải thích.
"Công pháp chết tiệt!" - Tà Huyết lầm bầm chửi rủa trong đầu.
"Ta hiểu rồi, từ nay ta sẽ không làm phiền nàng tu luyện nữa."
Tà Huyết thở dài, mỹ vị đến tận miệng rồi mà không ăn được khiến cho hắn vô cùng khó chịu. Nhưng hắn lại không đủ ích kỷ để chặt đứt con đường tu luyện của Quỳnh Dao. Nên cũng chỉ có thể từ bỏ, cố gắng kìm hãm du͙© vọиɠ trong lòng.
Quỳnh Dao nhìn Tà Huyết, nàng cảm thấy ánh mắt của hắn thay đổi, giống như không cần nàng nữa, dường như muốn ruồng bỏ nàng.
"Huynh đừng đi..." - Quỳnh Dao sợ hãi nhào tới ôm Tà Huyết, muốn giữ hắn ở lại.
"Không được, du͙© vọиɠ trong lòng ta đang dâng trào, nếu ở lại đây thì nhất định sẽ cưỡиɠ ɧϊếp nàng."
"Muội sẽ giúp huynh giải tỏa du͙© vọиɠ, ở lại với muội đi..." - Lần này nàng chủ động hôn Tà Huyết, dùng lưỡi quấn lấy lưỡi của hắn.
Quỳnh Dao lấy hết dũng khí dùng bàn tay mềm mại nắm lấy cổ con cự long hung ác, nhẹ nhàng vuốt ve di chuyển, muốn làm cho nó mềm xuống.
Nhưng nàng càng vuốt ve thì nó càng trở nên cứng rắn, tỏa ra khí tức nóng bỏng.
"Huynh nằm xuống đi...không được nhìn muội đó..." - Quỳnh Dao gương mặt đỏ bừng, nàng đẩy Tà Huyết nằm xuống giường, sau đó dùng một tấm khăn che mắt hắn lại.
Quỳnh Dao hai mắt chăm chú nhìn con cự long của Tà Huyết.
"Sao lại lớn như vậy chứ, bị thứ này đâm liệu có chết không nhỉ?"
Miệng Quỳnh Dao bao trọn lấy cây gậy thịt của hắn, nàng dùng lưỡi đảo qua đảo lại quanh phần đầu nhạy cảm, khiến cho thứ đó của Tà Huyết không tránh khỏi co giật nhẹ. Sau đó nàng bắt đầu động đậy thân thể, từ từ nuốt sâu hơn dươиɠ ѵậŧ của Tà Huyết vào miệng, nhưng do nó quá lớn nên cố lắm cũng chỉ có thể nuốt được gần một nửa.
"Thật nóng..."
Dáng người xinh đẹp của nàng không ngừng đung đưa theo từng cử động môi, hết lên rồi lại xuống, xuống rồi lại lên.
"Thoải mái! Nàng đang làm gì vậy?" - Tà Huyết được Quỳnh Dao hầu hạ, lớn tiếng rêи ɾỉ.
Nhưng tất nhiên Quỳnh Dao không thể trả lời được, nàng tiếp tục lay động cơ thể, người đẹp say sưa thổi tiêu, giúp Tà Huyết tận hưởng khoái lạc.
Sau một hồi lâu thì con cự long cũng bị Quỳnh Dao khuất phục, toàn thân nó bắt đầu run rẩy.
"Ta sắp ra rồi." - Tà Huyết gọi lớn.
Quỳnh Dao càng ra sức lay động cái đầu nhỏ, hai tay nàng liên tục chà sát dươиɠ ѵậŧ của hắn.
Rồi bỗng một cơn co giật kéo tới, từ bên trong con cự long phun ra một dòng nước đỏ nhạt vào miệng Quỳnh Dao, khiến nàng không kịp phòng bị, nên đành nuốt luôn thứ nước đó của hắn.
Nhưng do quá nhiều nên nàng không thể nuốt hết, dòng nước màu đỏ chảy ra khóe miệng nàng.
Tà Huyết sau khi được Quỳnh Dao hầu hạ, nét mặt tràn ngập sự vui vẻ thỏa mãn, hắn liền kéo tấm khăn trên mặt ra, ôm chặt lấy Quỳnh Dao.
"Đáng ghét! Buông muội ra!" - Quỳnh Dao giãy nảy tránh thoát khỏi cái ôm của Tà Huyết, đi vào bên trong phòng tắm.