--- "... Chỉ cần một câu nói của ngươi, ta lập tức sẽ giúp ngươi làm Trần gia sụp đổ, ngươi cân nhắc thử xem?" ---
Trần Tuệ không kê sẵn giấy vẫn nói được cả tràng diễn văn, Lý Hữu Đắc ngẩn người, có chút kinh ngạc tài năng ứng đối, cùng tư duy kín đáo của nàng.
Nhớ lại trước kia, bộ dạng nàng hâm hâm dở dở, nhìn chỉ muốn đánh cho một trận, hắn chợt minh bạch nàng chẳng qua là ngụy trang. Hồi tưởng cái bản mặt gian trá cười nịnh hệt như Trần Bình Chí, Lý Hữu Đắc bĩu môi, mặc nàng ở đó tiếp tục phân giải.
Quan sát thêm một lúc, hắn còn có chút kinh nghi bất định, thầm nghĩ không ngờ đứa con gái thương hộ này lại cũng tàn nhẫn thế, nói chuyện gϊếŧ người mà ngữ khí nhẹ tênh.
Lý Hữu Đắc tâm tình phức tạp. Thứ nhất, hắn coi như mở rộng tầm mắt, Trần Tuệ nương thật sự khôn ngoan hơn hắn tưởng nhiều lắm. Một loại cảm xúc khác, có lẽ là thở phào nhẹ nhõm đi. Dù cho hắn ngứa mắt nàng, nhưng nếu nữ nhân trong viện thật sự lén xằng bậy với người khác, hắn nhất định sẽ rất khó xử. Gϊếŧ đi hình như không ổn, mà giữ lại nhìn cũng phiền lòng, chỉ sợ phải để nàng tự mình kết liễu.
Trong một mớ cảm xúc quay cuồng đan xen, cuối cùng hắn vẫn nổi giận với Từ bà tử trước.
"Giỏi lắm, dám ở trước mặt ta bày trò lường gạt! A Đại, làm bà ta ngậm miệng, ta không muốn lại nghe thêm chữ nào từ phía bà ta."
"Lão gia, lão gia --"
Thanh âm Từ bà tử xin tha bị A Đại ngăn chặn, bà ta ô ô hai tiếng, lại bị A Đại hung hăng tẩn vài quyền. Một con mắt Từ bà tử sưng lên, ngậm tăm như hến, còn không hé răng được, nước mắt chảy ra ròng ròng
Trần Tuệ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng tẩy sạch nghi vấn nàng nɠɵạı ŧìиɧ rồi --
"Công công!" Gã tiểu tư lúc trước bị sai đi đào thư tất tả chạy về, hai tay còn dính đầy bùn đất, quỳ gối run giọng.
"Công công, tiểu nhân, tiểu nhân vô năng, không tìm được thư..."
Lý Hữu Đắc định tiếp tục truyền A Đại hành hình, thậm chí muốn nghe theo Trần Tuệ đánh Từ bà tử năm mươi gậy, nghe vậy hơi sững lại, hai mắt lập tức trừng lên, nhấc chân đá thêm phát nữa.
"Công công!" Chọn đúng lúc này gọi hắn, cũng chỉ có mình Trần Tuệ.
Lý Hữu Đắc vừa nhìn qua, Trần Tuệ nở nụ cười chột dạ.
"... Công công ngài đừng trách hắn, hắn có xới ba tấc đất cũng không tìm được."
Lý Hữu Đắc nheo mắt, thanh âm ngọt nhạt(*) mà âm trầm: "Ngươi có ý gì?"
"Thư thật sự bị ta đốt thành tro..." Trần Tuệ thành thực nhận sai, "Trước đó để lừa Từ bà bà, Tuệ Nương đành phải nói thế, còn sự thật là thư đã bị đốt rồi."
Trong nhất thời, cặp mắt hí của Từ bà tử đột ngột bắn qua, quang mang ngập tràn oán hận.
"Cũng đâu phải "chuyện không thể nói cho người khác biết"? Hửm?" Nhớ lại lời lẽ ban nãy của Trần Tuệ, Lý Hữu Đắc trầm mặt, thậm chí đứng dậy từ trên ghế, mắt lạnh trừng nàng, "Đến tột cùng trong thư viết cái gì?"
Vừa rồi Từ bà tử đã thừa nhận chưa hề đọc thư, nhưng chỉ vậy thì vẫn chưa đủ chứng minh người gửi bức thư không phải tình lang của Trần Tuệ. Nếu thật sự là thư nhà thôi, nàng việc gì phải đốt nó?
Trần Tuệ khẽ thối lui một bước. Bộ dạng Lý Hữu Đắc thật cứ như bắt quả tang nàng nɠɵạı ŧìиɧ không bằng. Hắn rõ ràng là một tên thái giám, chiếm W.C không thèm dùng, lại còn cấm người khác dùng sao... Ai không đúng, sao nàng lại so sánh chính mình với W.C...
Cân nhắc một chút, Trần Tuệ dĩ nhiên không kể ra toàn bộ nội dung thư. Nàng thẳng thắn nhìn vào mắt hắn, không tránh né, chỉ hơi miễn cưỡng trả lời.
"Thư do cha ta gửi tới, nói trong nhà xảy ra chuyện, nhờ ta hỗ trợ."
Nàng không định giúp đỡ Trần gia, càng chẳng thích hé răng nói ra chuyện này. Nhưng để đối phó với tên thái giám chết tiệt, nàng bắt buộc ăn ngay nói thật, bằng không cũng chẳng viện ra lý do gì giải thích chuyện mình đốt thư.
Lý Hữu Đắc châm chọc: "Chỉ là một bức thư nhà thôi, cớ sao phải đốt?"
Trần Tuệ nhìn hắn một cái, ánh mắt lóe lên cảm xúc phức tạp.
Lý Hữu Đắc mới nhíu mày, đã nghe nàng thấp giọng kể: "Cha ta nói, lễ vật đã nhận rồi, nhưng việc làm ăn ngược lại càng lúc trắc trở, cũng không biết chuyện gì xảy ra, muốn nhờ ta dò hỏi."
Lý Hữu Đắc hơi sững sờ, lúc này mới nhớ ra mình quả thực từng sai người đến phá hoại lợi nhuận Trần gia. Trước đây bị Trần Tuệ nương chọc cho phát cáu, hắn bèn thuận miệng phân phó một câu, rất nhanh sau đó đã quên béng mất.
Chẳng ngờ Trần gia thật sự không biết điều như vậy, lấy loại sự tình này tới phiền hắn.
Hiện tại hắn bắt đầu hơi tin tưởng lý do Trần Tuệ nương phải đốt thư rồi.
Lý Hữu Đắc ngồi lại, ngữ điệu từ tốn có thể coi như dịu dàng mà nói.
"Tuệ Nương, ngươi có cần ta ra tay giúp đỡ cha ngươi không?"
Trần Tuệ ngẩn người, không dám ngờ hắn thế mà hỏi nàng chuyện này. Câu đáp "Không cần" lên đến cuống họng lại bị nuốt xuống, nàng làm bộ thận trọng, liếc mắt nhìn hắn một cái, thấp giọng chần chừ.
"Tuệ Nương... Tuệ Nương đều nghe lời công công, công công nói giúp thì giúp, công công không muốn giúp, thì không giúp."
Lý Hữu Đắc cười nhạo: "Nghe nói nữ nhi tính hướng ngoại, mà Tuệ Nương đây ngay cả nhà mẹ đẻ cũng không cần luôn."
Trần Tuệ cúi đầu im lặng, dù sao nàng mới không thích để tên thái giám chết bầm này giúp Trần gia, hắn muốn nói sao thì nói.
Lý Hữu Đắc lại cười lên âm u.
"Tuệ Nương, Trần Bình Chí đem ngươi tới đây, chắc ngươi hận hắn muốn chết đi? Chỉ cần một câu nói của ngươi, ta lập tức sẽ giúp ngươi làm Trần gia sụp đổ, ngươi cân nhắc thử xem?"
Trần Tuệ kinh ngạc nhìn Lý Hữu Đắc. Ánh sáng l*иg đèn quá yếu ớt, biểu cảm trên mặt hắn nàng không thấy rõ được, cũng không biết rốt cục là hắn nói chơi, hay thật sự sẽ giúp đỡ nàng.
Bất quá, Trần Tuệ không mảy may nghĩ vậy. Trần gia có lỗi với Trần Tuệ nương, nhưng ngược lại đối với nguyên chủ, Trần gia cũng là nơi nàng ấy sinh ra rồi lớn lên, cất chứa bao ký ức tuổi thơ. Huống gì đâu phải toàn bộ Trần gia đều có lỗi với Trần Tuệ nương. Tên thái giám chết bầm này phán xanh rờn "làm Trần gia sụp đổ" gì, chỉ e kết cục chính là nhà tan cửa nát. Nàng thật sự không dám đề cao nhân phẩm tên này.
"Tuệ Nương không hận Trần gia." Trần Tuệ cúi đầu nhỏ giọng, thanh âm tựa hồ có điểm ngượng ngùng.
"Nếu Trần gia không đem Tuệ Nương tới đây, làm sao Tuệ Nương gặp được công công."
Lời thoại hết sức phổ thông, nhưng hàm chứa đầy ý tán thưởng, Trần Tuệ tự nói tự nghe cũng buồn nôn, nhịn không được phỉ nhổ chính mình. Nàng cảm thấy bản thân hẳn là dạng người tùy tiện ham mê tài phú kia đi...
Đằng nào liêm sỉ cũng rớt sạch, chẳng bằng nàng đế thêm một câu.
"-- công công còn là nhân vật anh minh thần võ, oai phong lẫm liệt như vậy."
Trong viện lặng ngắt như tờ, Lý Hữu Đắc tự nhận chai lì cũng phải đỏ cái mặt già. Nhất là khi đối phương khen tặng tựa hồ rất thực tâm, dù hắn còn khuya mới tin, cũng không nhịn được mấy phần vui sướиɠ.
Giống như muốn che đi sự thất thố, Lý Hữu Đắc không tiếp tục chất vấn Trần Tuệ, quay sang dạy dỗ A Đại.
"A Đại! Ngươi còn chần chừ gì? Đợi ta kiệu tám người khiêng mời ngươi?"
Trần Tuệ còn chưa phun tào ngụ ý "kiệu tám người khiêng(*)" của Lý Hữu Đắc, đã thấy A Đại run lên, cuống quít hạ lệnh cho hai tiểu tư trong sân tiếp tục động thủ. Đòn roi gậy gộc nện xuống, còn có nhạc nền là tiếng kêu gào của Từ bà tử, thảm thiết như đâm thủng màng nhĩ.
(*) Kiệu cần tám người khiêng là kiệu hoa rước dâu.
A Đại hỏi: "Công công, vẫn đánh hai mươi gậy chứ?"
Lý Hữu Đắc liếc nhìn Trần Tuệ một cái, tủm tỉm cười: "Nghe theo Tuệ Nương, năm mươi gậy đánh chết hết chuyện."
Ngoài Từ bà tử tuyệt vọng rít lên, còn có thanh âm kinh hãi của Trần Tuệ.
"Công công, đừng..."
Nghe bên tai tiếng nện thình thịch, sắc mặt Trần Tuệ thoắt trắng bợt, cuống quít can ngăn.
"Công công, mấy lời lúc trước chẳng qua Tuệ Nương dọa bà ta chút thôi. Bà ta tội không đáng chết, cầu công công tha bà ta một mạng!"
Gương mặt Lý Hữu Đắc hiện lên nụ cười trào phúng, ý vị thâm trường nhìn Trần Tuệ.
"Tuệ Nương ngươi có thiện tâm, nhưng mụ già này vốn cực kỳ hung ác, nếu không phải ngươi lừa mụ ấy nói ra, chưa biết chừng kẻ phải chết lúc này chính là ngươi đấy."
Trần Tuệ gắt gao bóp chặt hai nắm tay. Chút ăn mừng thắng lợi ban đầu đã tan thành hư ảnh. Bên tai chỉ có tiếng đòn roi đánh vào da thịt, toàn thân nàng khẽ run, không dám đưa mắt nhìn Từ bà tử bên kia.
Nàng đè nén sợ hãi trong lòng, gấp rút nói ra: "Công công, Tuệ Nương không trách bà ta, cầu công công tha bà ta một mạng!"
Tuy kết cục của Từ bà tử là gieo gió gặt bão, nhưng Trần Tuệ vẫn không thể giương mắt nhìn người khác bị đập chết vì chút chuyện nhỏ này được.
Hoặc là nói, từ ngày xuyên qua tới nay, nàng chưa từng trải qua thời khắc nào kinh hãi đến vậy. Trước đây sao nàng lại không biết suy tính cẩn thận, cả gan ầm ĩ náo loạn, mà không mảy may nghĩ tới, mình cũng có nguy cơ bị đánh chết như thế.
Mùi máu tươi nồng nặc xông vào mũi, dù là che mắt bịt tai, cũng không phủ nhận được sự thật Từ bà tử sắp bị đẩy vào cửa tử, nỗi sợ hãi vốn luôn bị phong bế lập tức vỡ tung.
Trước đây thái giám chết bầm thật có phần hơi dễ dàng thỏa hiệp với nàng. Mặc dù nàng sống chết đòi thịt hắn không cho, nhưng ít nhất không thẳng tay trừng phạt nàng làm ầm ĩ. Cách cư xử của hắn khiến nàng gần như mất đi cảnh giác, thật sự xem hắn thành một người bình thường dễ thuyết phục.
Mà bây giờ thì sao, Từ bà bà chỉ truyền cho nàng một bức thư, hắn đã muốn lôi bà ta ra đánh chết!
Nàng từng nghe Tiểu Điều kể lại, những kẻ nào dám to gan nói xấu sau lưng Tưởng cô nương, toàn bộ đều đã trở thành oan hồn dưới gậy gộc, càng không ngờ bản thân nàng cũng có ngày rơi xuống tình cảnh tàn nhẫn này.
Từ bà tử đã bị đánh hơn mười roi, Trần Tuệ càng như kiến bò chảo nóng. Lý Hữu Đắc lại thong dong tĩnh tại tựa như suy ngẫm điều gì, một lúc lâu sau mới phất tay áo.
A Đại nhận lệnh vội truyền hai người dừng lại. Từ bà tử ăn gần hai mươi gậy trên lưng, máu thịt lẫn lộn, muốn rên cũng không còn sức mà rên.
A Đại kiểm tra một lượt, sau hồi báo Lý Hữu Đắc: "Bẩm công công, bà ta còn sống."
Lý Hữu Đắc tựa hồ có chút tiếc nuối.
"Vẫn chưa chết sao... Vậy để người nhà bà ta cáng về đi."
"Vâng, công công!" A Đại theo sau liền phân phó người thông báo cho gia đình Từ bà tử.
Lý Hữu Đắc từ trên ghế đứng dậy, như thể thư giãn gân cốt lướt đến bên người Trần Tuệ, bất thiện cười một câu: "Tuệ Nương, thế này ngươi đã vừa lòng chưa?"
Trần Tuệ cúi gằm, thân mình khẽ run lên, thực giống bộ dáng trước đây của Tiểu Điều.
Lý Hữu Đắc khẽ nhíu mày, trào phúng đưa tay nâng cằm Trần Tuệ.
"Mới thế đã sợ rồi? Ban nãy ngươi to gan lắm mà!"
Dám năm lần bảy lượt gây sự với hắn, vậy mà hôm nay còn bị trận đòn roi nho nhỏ kia dọa sợ, nàng thật xem thường hắn quá thể!
Lý Hữu Đắc nhướng mày, tức giận trong lòng cũng khuây khỏa, tràn ngập ác ý xoay mặt Trần Tuệ lại, để Từ bà tử nằm hấp hối bên kia lọt vào tầm mắt nàng, hắn cười khùng khục.
"Tuệ Nương, cẩn thận nhìn cho kỹ, nếu như ngươi không an phận chút, bà ta sẽ là kết cục của ngươi đấy!"
Trần Tuệ không hề chuẩn bị tâm lý, tầm nhìn đã bị chuyển qua, che mắt cũng chẳng kịp. Thoáng trông một đống máu thịt mơ hồ đằng đó, dạ dày nàng tức khắc quặn lên, bạt tay Lý Hữu Đắc, lao vào trong góc tường nôn khan một trận.
Trần Tuệ hạ thủ không hề nhẹ, Lý Hữu Đắc cúi đầu xem, mu bàn tay hắn đã bắt đầu đỏ lên, sắc mặt tức khắc trầm xuống.
Chỉ là khi hắn phừng phừng lửa giận nhìn sang Trần Tuệ, nàng nôn khan mãi mà chẳmg phun ra được gì, toàn thân lập cập yếu ớt thoạt nhìn có chút mong manh. Lửa giận tràn ngập theo đó cũng tắt phụt, Lý Hữu Đắc chỉ hầm hừ ném một câu.
"A Đại, đưa Trần cô nương về Mai viện!"
------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Chào các vị đại gia, giới thiệu với các vị một chút, đây là nam chính vật hy sinh của chúng ta. Nam chính này có bộ mặt đá kê chân, vào tiểu thuyết khác sống không nổi ba chương, thật sự, không tin mấy người cứ chờ sau này xem, bao nhiêu lần phải nhờ vào vòng sáng của nữ chính cứu giúp, hắn mới toàn mạng đến khi toàn văn hoàn→ →
===================
Editor lảm nhảm: Xin lỗi orz, bỏ bê quá lâu rồi.