Edit: Giang Triệt chiếm lấy em đi (Kai’Sa Team)
Sở dĩ Hứa Vũ Linh không tin nổi vì tầm hiểu biết của cô ta về Thời Yến có hạn, cảm giác anh mang lại cho cô ta không quá phù hợp với cảnh tượng trước mắt này.
Lần đó cô ta đi phỏng vấn không suy nghĩ kỹ càng, thật ra cũng thấy hồi hộp trong lòng, tim đập loạn xạ.
Ai ngờ Thời Yến căn bản không quan tâm người bên tạp chí phái đến là ai.
Nhưng anh không chỉ không quan tâm mỗi điểm này.
Trong suốt quá trình phỏng vấn, nhìn thì có vẻ thuận lợi nhưng Hứa Vũ Linh luôn có cảm giác một áp lực vô hình quẩn quanh cô ta.
Cô ta có thể đoán được vị này không mấy hài lòng với năng lực nghiệp vụ của mình.
Nhưng sự không hài lòng của anh cũng chỉ thể hiện bằng thái độ lạnh nhạt, không hơn.
Ví dụ như trong quá trình, cô ta phát hiện ra mình hỏi sai một câu, sợ hãi nhìn trộm anh, cho là anh sẽ thể hiện ra vẻ mặt cực kỳ không vui.
Nào ngờ anh hoàn toàn không đề cập đến, chỉ bỏ qua luôn.
Hứa Vũ Linh là một người nhìn nét mặt nói chuyện, cô ta biết rõ thái độ Thời Yến đối với mình không phải tha thứ, chỉ là một kiểu thờ ơ gần như lạnh lùng.
Thế nhưng vừa rồi ở tầng một, Hứa Vũ Linh nhìn thấy Thời Yến lôi kéo Trịnh Thư Ý rời đi.
Cô ta thấy ánh mắt Thời Yến thay đổi nhiều lần, không hề giống anh trong trí nhớ.
Hứa Vũ Linh lại liên tưởng đến câu nói kia của Trịnh Thư Ý, đột nhiên cảm thấy sau lưng lành lạnh.
——
“Hắt xì!”
Trong xe mở điều hòa, Trịnh Thư Ý đột nhiên hắt hơi một cái.
Cô đưa tay lên che miệng, lẩm bẩm: “Ai nói xấu mình thế nhỉ.”
Trong xe không có ai đáp lại, Trịnh Thư Ý như đang độc thoại.
Tự cô hóa giải sự xấu hổ, trong lúc không làm gì nên giác quan trở nên nhạy bén hơn.
Trong không gian khép kín, mùi bánh tart trứng thơm ngọt ở ghế sau như có như không tỏa ra.
Trịnh Thư Ý chậm rãi quay đầu nhìn thoáng qua, lại tỉnh bơ thu hồi ánh mắt.
Cô vừa quay đầu lại đã thấy Thời Yến đang nhìn mình.
Hai người nhìn nhau, không ai mở miệng nói chuyện.
Một lúc sau, Thời Yến quay đầu, nhìn ngã tư đường phía trước, hỏi: “Muốn ăn gì?”
Trịnh Thư Ý cười, xoa khăn quàng cổ, ngón tay nhẹ nhàng chỉ: “Phía trước rẽ phải.”
——
“Chín vị” là một tiệm mì tư nhân mở cửa 24 giờ.
Tiệm mì sửa chữa lại từ một căn nhà cũ nằm sâu trong hẻm, điều kiện giản dị nhưng sạch sẽ thanh nhã.
Món mì tôm tươi đặc trưng cực kỳ thơm ngon, ăn một miếng mỹ vị ngập tràn trong miệng, để lại dư vị vô tận.
Mùi vị kia thường xuyên vô duyên vô cớ xuất hiện trong đầu Trịnh Thư Ý vào đêm hôm, khiến cô nằm mơ cũng thèm ăn.
Thế nhưng lúc này đã gần 11 giờ đêm vẫn còn bảy, tám người đang xếp hàng.
Sau khi hai người ngồi xuống chờ một lúc, một bát mì nóng hổi đã được bưng lên.
Trịnh Thư Ý khuấy tô mì hai lần, ngẩng đầu hỏi: “Anh không ăn thật à?”
Thời Yến ngồi đối diện cô, ánh mắt khẽ đảo qua mặt cô, nhìn thoáng qua đồ ăn trong bát.
“Không ăn.”
“Được thôi, mì tiệm này ăn ngon lắm đấy, anh không ăn thì chịu.”
Dường như Trịnh Thư Ý vẫn hơi tiếc nuối, vừa rắc hạt tiêu vừa nghĩ lung tung, “Đáng tiếc họ chỉ có hai đầu bếp, buôn bán đông khách nên không nhận giao hàng, muốn ăn chỉ có thể tự đến tiệm, nếu không ngày ba bữa em đều gọi nhà này ship rồi.”
Trịnh Thư Ý nói xong, đang định vùi đầu ăn thì khóe mắt nhìn thoáng thấy gì đó, đột nhiên sửng sốt.
Chỗ ngồi của cô đối diện cửa, tầm nhìn rất tốt, nhìn được rõ mọi người đi vào.
Tay cầm đũa của cô khựng lại, không cần nhìn nhiều đã có thể khẳng định, trong số ba bốn người đi vào, có một người là Nhạc Tinh Châu.
Trịnh Thư Ý lại liếc Thời Yến quay lưng về phía cửa một cái, đột nhiên căng thẳng.
Cô còn không biết Thời Yến và Nhạc Tinh Châu có quen nhau không, nhưng dù sao nếu bây giờ chạm mặt, tình hình sẽ không hay ho gì.
Vì thế Trịnh Thư Ý nhanh chóng nhìn ra ngoài, nhỏ giọng nói: “Em hơi khó chịu, vào phòng vệ sinh một chuyến đã.”
Cô nói xong không cho Thời Yến thời gian phản ứng, đặt đũa xuống đi vào phòng vệ sinh trong tiệm.
Thời Yến nhìn thoáng qua bóng lưng cô, dáng vẻ có vài phần tìm tòi nghiên cứu.
Ngay sau đó, ba, bốn người đàn ông đến bên cạnh bàn, đứng vào đội ngũ xếp hàng.
Thời Yến cảm giác được bước chân, không buồn ngẩng lên, chỉ cúi đầu xem điện thoại.
Hàng người xếp hàng rất dài, bọn Nhạc Tinh Châu vừa vặn đứng cách chỗ Thời Yến không xa.
Trong tiệm không ít người nhưng vì đã muộn, phần lớn là người tan làm đến ăn khuya, vừa mệt vừa đuối, tổng thể rất yên tĩnh.
Nhạc Tinh Châu không phải mới tan làm, đêm nay có bạn thời đại học đến đây công tác, anh ta bèn gọi mấy bạn học khác làm việc ở Giang Thành ra làm bữa liên hoan.
Sau bữa ăn mọi người đi làm vài chén rượu, nhậu xong bụng toàn là rượu lại thấy đói, liền tới đây mua mang về khách sạn ăn khuya.
Mấy người chuyện trò câu được câu chăng, không biết thế nào mà chủ đề lại chuyển sang Trịnh Thư Ý.
Có người đàn ông ôm bả vai Nhạc Tinh Châu, hỏi: “Nhạc Tinh Châu, chúng ta học cùng nhau mấy năm trời, cậu nói thật đi, tại sao lại đột nhiên chia tay Trịnh Thư Ý?”
Thời Yến nghe được ba chữ ‘Trịnh Thư Ý’, mi tâm đột nhiên nhảy lên.
Ánh mắt tạm thời rời khỏi điện thoại.
Anh liếc qua mấy người kia rồi lại tiếp tục nhìn màn hình điện thoại.
Nhạc Tinh Châu im lặng một lúc, nói: “Tính cách không hợp.”
“Tính cách không hợp? Đâu phải.” Người kia nói, “Tôi thấy vẫn ổn mà, tính tình cậu tốt như vậy, tại sao tự dưng lại tính cách không hợp?”
“Đúng thế.” Có người nói xen vào, “Trước kia tôi cảm thấy hai người rất hợp nhau, rõ ràng đợt trước còn thấy hai cậu cùng ăn cơm, lúc ấy bạn gái tôi còn nói nhìn hai người rất xứng đôi.”
Đầu ngón tay Thời Yến dừng trên màn hình, khẽ nhíu mày, khóe môi chậm rãi nhếch lên.
“Thật đấy.” Nhạc Tinh Châu không muốn nói đề tài này nữa, đã hơi hơi mất kiên nhẫn, “Thì là tính cách không hợp thôi.”
Đáng tiếc mấy người bạn đều say rượu, đầu óc hơi mơ màng, không nhận thấy tâm trạng anh ta thay đổi.
“Vậy ai trong hai cậu nói lời chia tay thế?”
Nhạc Tinh Châu há hốc miệng, đôi mắt đảo một vòng, nhìn xuống đất nói: “Cô ấy.”
Đám người ăn ý im lặng.
Một lúc sau, một người cười ha ha hai tiếng, giọng nói mang vẻ khinh thường.
“Không lạ không lạ, dù sao bây giờ cô ta tiếp xúc với tầng lớp khác mà, tầm ngắm cao hơn cũng là chuyện bình thường. Gặp nhiều CEO, CFO, sao có thể vừa mắt nhân viên ngân hàng quèn nữa.”
Anh ta vừa nói lời này, sắc mặt Nhạc Tinh Châu lập tức thay đổi.
Mọi người nghĩ là câu này chọc trúng chỗ đau của Nhạc Tinh Châu, nhanh chóng hòa giải: “Bye bye thì bye bye, người sau sẽ tốt hơn, cái cũ không đi thì cái mới sao tới được.”
“Đúng đấy, cậu đẹp trai thế cơ mà, thiếu gì bạn gái, tôi thấy bạn gái hiện giờ của cậu rất tốt.”
“Đúng thế, mặc dù ngoại hình không đẹp bằng Trịnh Thư Ý nhưng ở cùng nhau quan trọng nhất là tri kỷ và hiểu nhau.”
“Ừ, nghĩ thoáng lên, xinh đẹp không lâu dài được đâu. Trịnh Thư Ý chính là kiểu công chúa nhỏ yếu đuối, nhất thời có thể chiều theo cô ta nhưng sao mà hầu hạ cả đời được?”
“Chủ tiệm, cho bốn phần mì tôm tươi mang đi.”
——
Trịnh Thư Ý đứng trong phòng vệ sinh một lúc lâu.
Môi trường ở đây không tệ, thật sự không thối nhưng huân hương quá nồng, cô suýt thì bị hun đến ngất đi.
Cô thật sự không chịu nổi, lẳng lặng mở cửa ra nhìn thoáng bên ngoài.
Nơi xếp hàng không còn ai, hình như sảnh lớn cũng không còn bóng dáng Nhạc Tinh Châu nữa.
Trịnh Thư Ý thở hắt ra nhẹ nhõm, đang định mở cửa thì điện thoại chợt vang lên.
Thời Yến: Cô yêu nhà vệ sinh à?
Trịnh Thư Ý ở trong góc trừng mắt liếc anh một cái mới chậm rãi đi ra ngoài.
“Em hơi khó chịu, để anh đợi lâu rồi.”
Cô ra vẻ thoải mái ngồi xuống, trong lòng vẫn không yên, hai mắt nhìn ngó bốn phía xung quanh.
Thời Yến vừa ngước mắt đã thấy cô lén lút, anh giật giật khóe miệng, cười nhạt không ra tiếng.
Trịnh Thư Ý xác nhận Nhạc Tinh Châu đã không còn ở đây mới hoàn toàn yên lòng.
Thế nhưng khi cô cầm đũa lên lại phát hiện mì trong bát đã nhão mất rồi.
“Chậc.” Bởi vì Nhạc Tinh Châu xuất hiện, tâm trạng Trịnh Thư Ý uể oải hơn nhiều, bây giờ mì lại nhão, cô dùng đũa quấy một chút, hết muốn ăn nữa.
Thời Yến đặt điện thoại xuống, không thúc giục cô.
Trịnh Thư Ý ăn hai miếng rồi không động đũa nữa, nhưng cũng không nói chuyện.
Bầu không khí vô thức trầm xuống.
Một lúc sau, Thời Yến đột nhiên mở miệng nói: “Trịnh Thư Ý, ngẩng đầu.”
Trịnh Thư Ý nghe theo ngẩng lên nhìn anh, hơi khó hiểu.
“Sao vậy?”
Thời Yến nhìn cô chằm chằm, ánh mắt không hề che đậy nhưng không mở miệng nói chuyện.
Trịnh Thư Ý bị anh nhìn hơi lúng túng, đưa tay sờ mặt.
“Trên mặt em có gì à?”
Đa số ánh đèn nhà hàng đều là màu vàng ấm để thực khách thèm ăn, cũng khiến người ta cảm thấy không gian nhã nhặn.
Nhưng ánh mắt Thời Yến làm Trịnh Thư Ý cảm thấy chột dạ một lúc.
Thấy Thời Yến vẫn nhìn mình chằm chằm, Trịnh Thư Ý lấy hộp phấn trong túi mở ra, soi vào gương.
Ừm, sạch sẽ, vẫn xinh đẹp như thường.
“Rốt cuộc là sao vậy?”
“Đôi mắt... To như vậy.”
Anh vốn định nói là “Đôi mắt đẹp như vậy” nhưng lời đến miệng rồi lại thấy ánh mắt cảnh giác của cô, kịp thời sửa đổi.
“Mà sao ánh mắt lại kém thế?”
Trịnh Thư Ý: ?
Tại sao đang yên bình lại đột nhiên công kích người ta?
Chẳng lẽ vừa rồi Nhạc Tinh Châu xuất hiện làm anh đoán ra được cái gì?
Trịnh Thư Ý nhìn thẳng anh một lát, nội tâm lo âu, đành phải gượng gạo lái sang chuyện khác.
Cô cười gật đầu, “Phải phải, ánh mắt em trước kia rất tệ, nhưng bây giờ đã cải thiện rồi.”
Thời Yến cụp mắt, không biết đang suy nghĩ gì, một lúc sau khẽ nói: “Vậy bây giờ ánh mắt cô quá cao rồi.”
Trịnh Thư Ý: “...”
Nếu cô không phải người có trách nhiệm nặng nề, nhất định cô sẽ ụp thẳng một bát mì lên đầu Thời Yến.
Nhưng bây giờ cô không thể làm gì hết.
Mì trong bát bị cô quấy ngày càng nát, cô nhìn chằm chằm vào bát, cười ha ha hai tiếng, líu ra líu ríu: “Quả cầu sắt nấu trong bột nhão chính là thế này.”
Đương nhiên Thời Yến không hiểu nghĩa lời cô nói.
"Cô nói gì đấy?”
Trịnh Thư Ý: “Nói anh vô lại.”
“...”
Thời Yến hít vào thở ra một hơi, trầm giọng nói: “Trịnh Thư Ý.”
“Vâng vâng!” Trịnh Thư Ý liên tục gật đầu, “Em sai rồi em sai rồi.”
Nhưng cô vẫn không nhìn Thời Yến, cúi đầu không nhịn được lẩm bẩm: “Anh không phải quả cầu sắt nấu trong bột nhão, anh là quả bóng cao su*.”
(*)
Quả bóng cao su: Loại bóng làm bằng cao su như bóng rổ, bóng bầu dục, ở đây có hai nghĩa. Một là ngoại hình đẹp, sống nội tâm và thực tế. Hai là chỉ người ngu ngốc.
Thời Yến ngước mắt lên, "Cô lại thầm thì gì đấy?”
Trịnh Thư Ý rầu rĩ nói: “Nói anh vô lại mà anh còn tức giận nữa.”
“...”
Bốn phía im lìm như chết.
“Ăn nữa không?”
Lúc sau, Thời Yến không cảm xúc, hỏi.
Trịnh Thư Ý nhìn mì trong bát bị cô nghịch đến khó coi, lắc đầu.
“Thôi, không ăn nữa, không thấy ngon.”
Thời Yến không nói chuyện, cầm điện thoại lên dứt khoát đứng dậy đi ra ngoài.
Trịnh Thư Ý nhìn bóng lưng anh bĩu môi, nói thầm: “Thật sự là vô lại mà còn không biết mình biết ta.”
Cô nói xong mới cầm túi đi theo.
Ra khỏi tiệm đã là đêm khuya.
Sương dày hơn, côn trùng ngủ say, hẻm nhỏ an tĩnh đến lạ.
Trịnh Thư Ý dẫm lên bóng của Thời Yến, đi từng bước theo anh đến chỗ đậu xe.
Dọc đường không nói chuyện.
Dưới ánh đèn neon lập lòe, anh lái xe ra khỏi khu dân cư, đi vào đường cái.
Trịnh Thư Ý không ăn cơm tối, ăn khuya cũng bị phá tâm trạng, cô vừa mệt vừa đói, trong lúc mơ màng chợt liếc nhìn bảng điều khiển trung tâm.
Cô thấy rõ con số, chớp chớp mắt nhìn Thời Yến.
Dưới ánh đèn lờ mờ, gò má anh ẩn trong bóng tối không nhìn rõ, chỉ có kính mắt lóe lên vụn ánh sáng nhỏ.
Trịnh Thư Ý cảm thấy có lẽ tâm trạng anh không tốt lắm.
Nếu không thì lái 80 km/h trong nội thành sẽ không sao chứ?
Dù vậy Trịnh Thư Ý vẫn không chịu nổi cơn buồn ngủ, lại ngủ thϊếp đi trên xe Thời Yến.
——
Không biết qua bao lâu, Trịnh Thư Ý cảm giác mặt bị người ta bóp mới chậm rãi tỉnh lại.
Nhưng khi cô mở mắt ra, Thời Yến dựa vào ghế lái, cánh tay khoác lên vô lăng, sắc mặt bình tĩnh nhìn cô.
“Đến rồi à?”
Trịnh Thư Ý hít sâu một hơi, hoàn hồn lại, cầm túi để xuống xe, “Vậy em vào đây, anh về cẩn thận nhé.”
Thời Yến nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.
Trong tiềm thức của Trịnh Thư Ý cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm nhưng không chỉ ra được.
Cô nhìn vào mắt Thời Yến, cuối cùng vẫn không nói gì, mở cửa xuống xe.
Đèn đường kéo dài bóng cô.
Trịnh Thư Ý đi được mấy bước lại nghe thấy Thời Yến gọi mình.
“Trịnh Thư Ý.”
Trịnh Thư Ý dừng bước lại, quay đầu, “Sao vậy.”
Cửa sổ xe đã sớm hạ xuống, Thời Yến quay sang, không nhìn rõ ánh mắt dưới ánh đèn tối tăm.
Trịnh Thư Ý cứ đứng đó không phản ứng.
Một lúc sau, Thời Yến nói: “Trước khi ngủ ăn chút gì đi.”
——
Về đến nhà, Trịnh Thư Ý vào bếp đầu tiên.
Đồ ăn nhanh trong tủ lạnh chỉ có lẩu tự sôi, nhưng bây giờ cô thật sự không muốn ăn cay, đành phải gọi đồ ăn về.
Sau khi tắm rửa, cô sớm đã bụng đói kêu vang, ngã ra giường ngơ mắt đợi thức thức ăn ngoài đến.
Chỉ chốc lát sau, chuông cửa vang lên.
Đến nhanh hơn cả trong tưởng tượng của cô.
Trịnh Thư Ý lập tức đứng dậy đi mở cửa.
Nhưng người giao hàng không mặc đồng phục đồ ăn ngoài mà là đồng phục của tiệm mì tư nhân ‘Chín vị’.
Người đó đưa hộp thức ăn cho Trịnh Thư Ý: “Chào cô Trịnh, mì tôm tươi của cô đây.”