Trêu Nhầm

Chương 15: Anh phải chịu trách nhiệm với em

Edit: Không cần liêm sỉ chỉ cần Thời Yến (Kai’Sa Team)

Trịnh Thư Ý không ngờ lại hẹn được Thời Yến suôn sẻ như vậy, hư ảo như đang nằm mơ.

Sáng hôm sau, cô vẫn cảm thấy có chút không chân thật, cô mở to mắt nằm trên giường một lúc, sau đó lấy điện thoại ra, bấm vào vòng bạn bè của Thời Yến.

A, kết nối rồi, chỉ hiển thị ba ngày gần nhất.

Nhưng đây cũng giống với phong cách của anh.

Trịnh Thư Ý vui vẻ ngồi dậy, vừa rửa mặt vừa gửi tin nhắn cho anh.

Trịnh Thư Ý: Chào buổi sáng ~

Trịnh Thư Ý: Thả tim.jpg*

(*) Nguyên văn chỗ này là 比心, một cử chỉ phổ biến Internet.Đến mười một giờ, đối phương mới trả lời một tin: Chào buổi sáng…

Hmm, dậy cũng khá muộn.

Trịnh Thư Ý: Đừng quên buổi hòa nhạc tối nay nha.

SY? Lucky: Ừ.

Buổi hòa nhạc bắt đầu vào lúc bảy giờ tối, Trịnh Thư Ý vốn còn muốn gửi tin nhắn hỏi Thời Yến xem có muốn ăn tối cùng nhau không.

Nhưng ngẫm lại, nguyệt doanh tắc khuy*, hăng quá hóa dở, vẫn là nên dừng tay đúng lúc.

(*) Đầy đủ là Nhật trung tắc trắc nguyệt doanh tắc khuyu [日中则昃月盈则亏] : mặt trời lên rồi sẽ ngả về chiều, trăng tròn rồi lại khuyết; ý nói vạn vật đều tuần hoàn theo quy luật của tạo hóa.

Thế là cô bắt đầu trang điểm thật sớm, mất cả buổi trời chọn quần áo, còn đặc biệt mang một đôi giày cao gót mới mua.

Tinh thần sảng khoái bước ra ngoài.

Vừa tới sáu giờ, hoàng hôn còn chưa đến, ánh chiều tà nghiêng nghiêng nơi chân trời, trên mặt đất đầy lá rụng.

Nhưng lối vào sân vận động nơi tổ chức concert đông nghẹt người, cực kỳ sôi động.

Trên quảng trường có rất nhiều chỗ trải thảm bày bán các loại đồ chơi nhỏ, khung cầm tay, bảng đèn LED, que huỳnh quang, còn có các loại băng đô khác nhau.

Trịnh Thư Ý đi dạo một vòng, không mua thêm thứ gì, nhưng cô đặc biệt chú ý đến một cái băng đô hoạt hình.

Theo định luật của các bộ phim thần tượng, những chiếc đăng đô dễ thương sẽ dễ sử dụng nhất.

Nếu như có thể dụ dỗ Thời Yến đeo băng đô giống cô, thì đại nghiệp làm mợ trẻ của cô sẽ chỉ còn trong tầm tay.

Trịnh Thư Ý nghĩ đến cảnh này, vừa muốn cười, vừa chờ mong, cẩn thận lựa chọn hai chiếc băng đô hình chuột Mickey.

Trên quảng trường gió rất lớn, cô quấn khăn quàng cổ, tìm một góc để đứng chờ Thời Yến.

Trong buổi concert, người đến xem đều tụ thành nhóm bạn bè hoặc là cặp đôi, những bóng dáng cô đơn như Trịnh Thư Ý rất ít thấy và cũng rất nổi bật.

Cô đứng đấy, chốc lát lại kiểm tra thời gian, muốn thúc giục Thời Yến nhưng lại nhiều lần nhịn xuống.

Cho đến sáu rưỡi, nhân viên bắt đầu sắp xếp khán giả xếp hàng vào sân, Thời Yến vẫn chưa tới.

Trịnh Thư Ý gửi tin nhắn hối anh, đồng thời bước ra ngoài cổng.

Cô vừa đứng bên đường, một chiếc Porsche chậm rãi dừng lại trước mặt cô.

Trịnh Thư Ý lập tức nở nụ cười, sau khi cửa xe mở ra, một đôi chân thon dài duỗi ra bước xuống.

Trên chân mang bột đôi boot cao cổ.

Trịnh Thư Ý chớp mắt nhìn Tần Thời Nguyệt từ trên xe bước xuống.

Cô ấy cầm túi xách, tháo kính râm, nhìn Trịnh Thư Ý và mỉm cười một cách khó hiểu.

Trịnh Thư Ý không ngờ Tần Thời Nguyệt cũng tới.

Nhưng cũng không có gì kỳ lạ, dù sao Tống Nhạc Lam cũng nổi tiếng.

Trịnh Thư Ý cũng cười với cô ấy: “Thật trùng hợp.”

“Trùng hợp?”

Tần Thời Nguyệt nghi hoặc, “Không phải chị hẹn em tới sao?”

Trịnh Thư Ý: ?

Tôi hẹn cô?

Tôi hẹn cô à?

Rõ ràng là tôi hẹn Thời Yến.

Chờ đã, Thời Yến?

Khoảnh khắc đó, trong đầu Trịnh Thư Ý giống như sao chổi va vào trái đất, linh hồn cô bị quét sạch.

May mắn, cô ổn định lại cảm xúc của mình trong thời gian rất ngắn, nhanh chóng phản ứng lại, trong lúc hỗn loạn mọi thứ đột nhiên lộ ra manh mối.

SY, Thời Yến.

Cũng là Thời Nguyệt.

(*) SY có thể là Shi Yan - Thời Yến hoặc cũng có thể là Shi Yue - Thời Nguyệt ಡ ͜ ʖ ಡ

Hóa ra người tối qua cô hào hứng hẹn gặp, là Tần Thời Nguyệt.

Ha ha, thật là trùng hợp.

Thật đúng là quá con mẹ nó trùng hợp.

Trịnh Thư Ý đỡ trán, miễn cưỡng vui cười nói: “Đúng, đúng, ý chị là chị vừa mới định hối em, em đã đến.”

“Ồ.”

Tần Thời Nguyệt nhận ra Trịnh Thư Ý dường như có gì đó không bình thường, nhưng lại không biết là cái gì, cho nên chỉ có thể cười gượng.

Nói ra thì tối qua cô cũng rất hoang mang.

Tần Thời Nguyệt không phải là một người tự nhiên, sau khi cô hỏi tổng biên tập WeChat của Trịnh Thư Ý, còn đang nghĩ phải bắt chuyện thế nào, đối phương đã nhiệt tình chào hỏi cô như thể đã biết cô là ai.

Sau đó còn chủ động rủ cô đi xem concert.

Mặc dù Tần Thời Nguyệt rất kinh ngạc, nhưng cô chợt nhớ ra mấy ngày trước Trịnh Thư Ý đúng là đã nói về buổi concert này trong văn phòng.

Lúc đó chị ấy còn thừa một vé, hỏi Khổng Nam có muốn đi chung không, ban đầu Khổng Nam đồng ý, nhưng hôm qua tạm thời có nhiệm vụ phỏng vấn.

Trước khi đi còn nói với Trịnh Thư Ý một tiếng, Trịnh Thư Ý khá thất vọng.

Cho nên khi Tần Thời Nguyệt nhận được lời mời của Trịnh Thư Ý, cô đã đồng ý mà không cần suy nghĩ nhiều.

-

Quản lý trật tự nơi tổ chức rất tốt, hai người thuận lợi tiến vào sân.

Cho đến khi buổi hòa nhạc diễn ra được một nửa, hai người cũng không trao đổi gì, yên lặng ngồi, thỉnh thoảng quơ quơ que huỳnh quang trong tay, trong suốt quá trình đều bối rối.

Mặc dù lý do lúng túng không giống nhau, nhưng hai người họ đều không ăn khớp với những khán khả đang hào hứng tại hiện trường.

Lúc này, Trịnh Thư Ý không thể tập trung nghe ca hát, trong đầu toàn nghĩ đến chuyện Thời Yến.

Đã có lúc cô không nhịn được, không cam lòng lấy điện thoại ra xem.

Được, thật sự là Tần Thời Nguyệt, không phải Thời Yến.

A a a a Thời Yến đi chết đi!

Ngay lúc đó, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tống Nhạc Lam đang ngồi trên xích đu treo lơ lửng hát, ánh mắt vẫn không ngừng trôi về phía họ.

Tống Nhạc Lam đang hát một bài hát tiếng Nhật ---- «Tôi nghĩ rằng tôi sẽ chết» Trịnh Thư Ý không hiểu lời bài hát, nhưng vẫn cảm thấy bài hát này quá bi thảm, bài hát này nghe thật sự quá bi thảm.

Nhưng cũng không phải chỉ có mình cô thấy bi thảm.

Bầu không khí trở nên dày đặc, rất nhiều thính giả đã bật khóc.

Tống Nhạc Lam vẫn luôn nhìn về hướng Trịnh Thư Ý, khiến cô cảm giác rằng Tống Nhạc Lam đang hát bài này dành riêng cho cô.

Sau khi đắm chìm trong cảm xúc, Trịnh Thư Ý bất giác cảm thấy chóp mũi cay cay, như thể một giây sau nước mắt sẽ rơi lã chã.

Tần Thời Nguyệt lén quan sát Trịnh Thư Ý mấy lần, luôn cảm thấy cô rất kỳ quái.

Sau khi bài hát kết thúc, Tần Thời Nguyệt rốt cuộc không nhịn được, hỏi: “Chị sao vậy? Tâm trạng không tốt sao?”

Trịnh Thư Ý quay đầu nhìn cô ấy không chớp mắt.

Bầu không khí ngày càng cuồng nghiệt, Trịnh Thư Ý muốn giải tỏa cảm xúc của mình trong tiếng hò hét xung quanh.

Nhưng bên cạnh cô là Tần Thời Nguyệt, cô cũng không biết phải làm thế nào, đối mặt với nhân viên thực tập không quá thân quen này, không hiểu sao cô lại có mong muốn trút bầu tâm sự không thể giải thích được.

“Em biết không, chị vừa mới chia tay không lâu.”

Tần Thời Nguyệt hơi gật đầu, “Em có nghe được một chút.”

Bên trong sân vận động có bật điều hòa, không khí không lưu thông, Trịnh Thư Ý khịt mũi, khi nói chuyện cũng mang theo âm mũi.

“Anh ta theo đuổi chị rất lâu, lúc ấy ai cũng cảm thấy rằng anh ta không phải chị là không được, thế nhưng ở bên nhau không được bao lâu, anh ta đã thay đổi một trăm tám mươi độ lừa dối chị.”

Tần Thời Nguyệt mở to hai mắt, hít vào một hơi.

Thật khó tưởng tượng, Trịnh Thư Ý như vậy mà lại bị xanh*.

(*) Ý chỉ bị cắm sừng.

“Dáng dấp của tiểu tam* kia thật sự cũng không ưa nhìn.”

(*) Người thứ ba.

Tần Thời Nguyệt: “Vậy thì tại sao?”

Trịnh Thư Ý: “Là bởi vì gia đình tiểu tam kia có tiền, còn có một người cậu rất ghê gớm!”

Trịnh Thư Ý còn nói bọn họ rêu rao khắp nơi thế nào, tiểu tam kia hoa sen* ở trước mặt cô ra sao, Tần Thời Nguyệt nghe xong cũng cùng chung mối thù với cô, vỗ đùi liên tục.

(*) Tỏ ra ngây thơ, vô tội nhưng thật ra không tử tế gì

“Trời ạ! Loại người này phải cạo hết lông mày!”

“Đúng đấy đúng đấy!”

Cảm xúc dâng trào, Trịnh Thư Ý thậm chí còn nói ra những bí mật trong lòng mình. “Cho nên chị không nuốt trôi cục tức này, chị không thể để bọn họ sống tốt được. Tình cờ cậu trẻ của cô ta lúc đầu hình như cũng có ý với chị, vậy nên chị sẽ giải quyết anh ta, làm mợ trẻ của họ!”

Tần Thời Nguyệt liên tục gật đầu, giọng điệu kích động.

“Đúng, làm mợ trẻ của cô ta! Làm mợ trẻ của cô ta!”

“Không làm không phải người Trung Quốc!”

“Chị Thư Ý cố lên!”

-

Gần cuối buổi hòa nhạc, có một khách mời bất ngờ, một tiểu thịt tươi đang nổi có rất nhiều fan bạn gái.

Tất cả thính giả đều không ngờ tới, vừa xuất hiện toàn trường quay đã ồ lên, ngay cả Tần Thời Nguyệt cũng nhìn đến ngây người.

Sau khi hát xong hai bài, tiểu thịt tươi xuống sân khấu, Tần Thời Nguyệt vẫn còn xao động bất an.

Cô nhìn xung quanh, ánh mắt lóe lên, cuối cùng nhìn chằm chằm về phía hậu trường mấy giây, sau đó nói: “Chị Thư Ý, bạn của em vừa nhắn tin tìm em có chút việc, em phải đi trước rồi.”

Trịnh Thư Ý đang chìm đắm trong bầu không khí, phất phất tay với cô ấy: “Vậy em đi cẩn thận.”

Tần Thời Nguyệt đeo kính râm, cúi người như mèo bước ra ngoài.

Cho đến cuối buổi hòa nhạc vẫn là Trịnh Thư Ý ngồi nghe một mình.

Đến khi An Khả kết thúc, mọi người ra về đã gần mười hai giờ.

Toàn bộ con đường bên ngoài sân vận động bị phong tỏa, thậm chí ô tô cũng không nhích nổi.

Trịnh Thư Ý đợi một hồi, con đường lớn cuối cùng cũng hơi thông, xe có thể chậm rãi di chuyển.

Vì vậy, cô đi bộ sang bên đường, thuận tiện cho xe lên.

Xung quanh đã yên tĩnh trở lại, Trịnh Thư Ý hà hơi vào lòng bàn tay hai cái, cúi người nhìn ra ngoài.

Lặp đi lặp lại mấy lần, không nhìn thấy chiếc xe mà cô đã hẹn nhưng lại nhìn thấy một chiếc xe thể thao rất bắt mắt.

Ánh mắt Trịnh Thư Ý dần dần cố định, cuối cùng không rời mắt nổi.

Cách kính chắn gió, cô cũng có thể nhận ra người trong xe là Thời Yến.

Dòng xe cộ chậm chạp, Thời Yến chống một tay vào vô lăng, vẻ mặt lạnh nhạt, dường như không quan tâm đến thế giới bên ngoài.

Nhưng ngay khi anh ngước mắt lên, trong tầm mắt xuất hiện một bóng người.

Anh nhìn lướt qua, Trịnh Thư Ý đang bước từng bước về phía anh.

Đột nhiên, Trịnh Thư Ý không cẩn thận lảo đảo một cái.

Đôi giày mới không vừa chân, gót giày lại quá nhỏ, lúc ngồi không để ý, bây giờ đi trên đường mới bắt đầu cảm nhận rõ.

Vừa rồi chỉ vấp nhẹ một cái, nhưng trong khoảnh khắc đó, ánh sáng trong mắt Trịnh Thư Ý lóe lên, nảy sinh ra ý tưởng giả vờ bị vấp.

Thế là cô nhìn thẳng vào người kia, nhón một chân, sau đó đứng yên bất động.

Bởi vì cô biết, Thời Yến đã nhìn thấy cô.

Hơn nữa còn nhìn thẳng vào cô.

Quả nhiên, chiếc xe chậm rãi lái về phía trước, lúc đến bên cạnh cô thì dừng lại.

Cửa sổ xe hạ xuống, Thời Yến cong khuỷu tay, mu bàn tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn Trịnh Thư Ý mà không nói gì.

Hai người cứ nhìn nhau như thế, dường như ai cũng đang chờ người kia mở lời trước.

Vài giây sau, Trịnh Thư Ý bĩu môi, tủi thân nói: “Sếp Thời, em bị trật chân."

Thời Yến vẫn lạnh lùng nhìn cô, chờ đợi những lời phía sau.

Trịnh Thư Ý: “Đều là vì anh.”

Cô lại bước tới, cách xe gần hơn, “Anh phải chịu trách nhiệm với em.”

Thời Yến chậm rãi ngẩng đầu, mu bàn tay đỡ huyệt thái dương, hờ hững liếc nhìn Trịnh Thư Ý.

“Đâu có chuyện gì liên quan đến tôi?”

Trịnh Thư Ý: “Gặp anh là em không còn thấy đường đi nữa.”

“…”

Chiếc xe phía trước đã lái đi, xe phía sau bấm còi inh ỏi.

Thời Yến khẽ khịt mũi, thu hồi ánh mắt, phóng xe đi.

Đây! Có! Còn! Là! Người! Không!

Trịnh Thư Ý giận đến mức đứng thẳng người, giậm chân, khoanh tay, nhất thời không biết phải làm sao.

Đúng lúc tài xế gọi điện thoại tới, nói đậu xe ở bên này không tiện, bảo cô đi bộ ra ngã tư.

Cô đành phải đi tiếp.

Đang đi, chân bỗng nhiên bước hụt.

Trịnh Thư Ý mở to mắt, trước khi cô kịp phản ứng ra chuyện gì, một cơn đau nhói ở mắt cá chân ập tới.

Cô bị ngã đột ngột nhưng rất may có một cô gái đi qua chạy tới đỡ.

“Cô không sao chứ?”

“Không, không sao.”

Con mẹ nó.

Trời xanh báo ứng.

Cô gái tiếp tục băng qua đường, Trịnh Thư Ý vẫn đứng đó, chân run run, cơn đau khiến cô thở gấp.

Nhưng cũng hết cách, tài xế không thể lái xe vào, cô chỉ có thể đi khập khiễng vừa đi về phía trước vừa mắng.

Tại đèn giao thông ở phía trước, Thời Yến nhìn cảnh này trong gương chiếu hậu.

Anh nhìn lên, ngón tay gõ gõ vô lăng rồi quay lại ngã tư.

Con đường này dường như không có điểm cuối, Trịnh Thư Ý mang đôi giày cao gót này, vừa lê chân trên đường, trong miệng vẫn không ngừng mắng Thời Yến.

“Thời Yến là đồ không có trái tim.”

“Con mắt anh bị một ngàn rưỡi độ.”

“Lương tâm mất hết rồi, vô tình vô nghĩa.”

“Tôi không đẹp, tôi không đáng yêu sao?”

“Đôi mắt kia chuyên môn né tránh người đẹp sao? Vứt vào tiệm lẩu rồi?”

“Thật sự là đầu thai mấy kiếp vẫn ngu ----“

Đột nhiên, trán cô nhảy lên, bước chân cũng không khỏi dừng lại.

Bầu không khí xung quanh có vẻ không ổn.

Bị một loại thần thức nào đó dẫn dắt, cô chậm rãi quay đầu.

Ở ven đường cách cô không đến nửa mét.

Thời Yến hạ cửa sổ xe xuống, đang nghiêm nghị nhìn cô.

Trịnh Thư Ý: “…”

Cô nuốt một ngụm nước bọt.

“Em nghĩ em có thể lên xe rồi giải thích trước đã, ngài thấy sao?”