Tiểu Duệ đang mơ mơ màng màng ngủ thì được đặt xuống chiếc nệm mềm êm ái. Hương thơm dìu dịu trong căn phòng. Cả phòng chỉ thắp một cây nến nhỏ ở giữa nên không gian lờ mờ không nhìn rõ. Tiểu Duệ dụi dụi đầu, tìm tư thế thoải mái để ngủ.
Nhưng đôi môi mềm mại của vương gia xấu xa lại chậm rãi dừng lại trên môi nàng, dây dưa không dứt. Tiểu Duệ cố quay đầu trốn tránh nhưng hoàn toàn không thể tránh khỏi. Môi Dương Thiên Vũ nóng rực, từ từ xâm nhập, tách hàm răng Tiểu Duệ ra rồi mặc sức khuấy đảo trong miệng nàng. Hương vị ngọt ngào này đã lâu hắn chưa được nếm, đúng là khiến người ta không nỡ rời ra.
Tiểu Duệ bị hôn đến mức không thở nổi, từ trong mơ màng tỉnh dậy. Nàng mở mắt, nhìn thấy gương mặt tuấn tú, sống mũi thẳng như tạc, hàng mi dày rậm đang gần sát mặt nàng. Hô hấp có chút rối loạn. Nàng dùng tay đẩy người hắn ra, nhưng da thịt Dương Thiên Vũ nóng hổi. Bất giác Tiểu Duệ đỏ bừng mặt. Mặc dù chuyện này đã diễn ra nhiều lần nhưng sau tất cả những chuyện đã xảy ra, nàng vẫn cảm thấy vô cùng bối rối.
Dương Thiên Vũ vẫn miệt mài như muốn vắt hết mật ngọt từ đôi môi của nàng. Hôn đến mức đầu óc Tiểu Duệ choáng váng. Bàn tay hắn siết nhẹ eo nàng, rồi lần đến đai áo. Tiểu Duệ run rẩy giữ tay hắn lại nhưng hắn hoàn toàn không bị phân tán, vẫn rất chuyên tâm môi thì ghì chặt, khuấy đảo miệng nàng, còn bàn tay vô cùng nhanh nhẹn, thuần thục cởi đai lưng áo nàng.
Chiếc áo bằng vải lụa nhẹ nhàng trượt xuống, để hở xương quai xanh yểu điệu. Tiểu Duệ xấu hổ nhắm chặt mắt, để mặc Dương Thiên Vũ hoành hành.
Hắn cuối cùng cũng chịu buông tha cho đôi môi nhỏ bé của nàng. Lúc này môi nàng đã hơi sưng lên, mang sắc hồng rực khiến người ta càng cảm thấy muốn nảy sinh ý nghĩ xấu xa. Dương Thiên Vũ mỉm cười, hôn lên trán nàng, mắt nàng, lông mi, gò má, vành tai. Hắn hôn dịu dàng, tỉ mỉ từng tấc da thịt nàng giống như đang thưởng thức một chiếc bánh thơm ngon.
Nhìn xuống xương quai xanh quyến rũ vừa lộ ra, ánh mắt Dương Thiên Vũ hơi tối lại, hơi thở cũng nặng nề hơn một chút, nhưng động tác vẫn rất dịu dàng. Hắn hôn dọc theo xương quai xanh của nàng, đến giữa hơi dừng, mυ'ŧ mạnh một cái khiến làn da mỏng manh trắng như sứ của nàng ửng đỏ. Tiểu Duệ xấu hổ đập vào vai hắn. Cái đập ấy căn bản không đau, ngược lại càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ chiếm hữu.
Dương Thiên Vũ lập tức ngẩng đầu, ngậm chặt lấy đôi môi hồng rực, mềm mại, ướŧ áŧ của nàng. Tiểu Duệ cũng khẽ run lên trước cái hôn cuồng bạo này. Trái tim nàng như con ngựa hoang đập điên cuồng trong l*иg ngực.
Bàn tay Dương Thiên Vũ cũng không rảnh rỗi, hắn nhanh chóng trút bỏ hết y phục trên người của cả hai. Vùi sâu người trong chăn, Tiểu Duệ cảm nhận rõ làn da săn chắc nóng như lửa của Dương Thiên Vũ đang áp sát cơ thể mình. Tại một nơi sâu thẳm nhất, Tiểu Duệ không ngừng run rẩy, không ngừng điên cuồng.
Dương Thiên Vũ dịch chuyển nụ hôn, lại tỉ mỉ hôn từng tấc da thịt trên người nàng. Bàn tay hắn cũng nhẹ nhàng khám phá từng điểm nhạy cảm trên cơ thể nàng. Tiểu Duệ không ngừng run rẩy dưới đôi môi và bàn tay của hắn. Nàng mím môi, cố không để tiếng rêи ɾỉ thoát ra khỏi cổ họng.
Khi Tiểu Duệ đang mê man như người say lạc lối, một cảm giác như con sóng đột ngột ập vào bờ, hắn đã tiến vào cơ thể nàng. Tiểu Duệ run rẩy ôm chặt lấy tấm lưng rộng lớn, rắn chắc của hắn. Nhịp điệu ban đầu như tiếng sáo đêm Trừ tịch, nhẹ nhàng, dịu dàng, nhưng đột nhiên nơi sâu thẳm trong Tiểu Duệ cảm thấy không đủ, vô cùng không đủ.
Nàng bất giác hơi rướn người, môi cũng chủ động vuốt ve cánh môi ấm nóng của Dương Thiên Vũ. Hắn hơi sững lại trước hành động chủ động của nàng, nhưng rồi đột nhiên hiểu ra, hắn lập tức đẩy nhanh tốc độ. Con sóng vỗ bờ dữ dội, điên cuồng. Trong căn phòng mập mờ ánh sáng, những âm thanh mờ ám vang lên không dứt, triền miên, mê đắm.
Tiểu Duệ không biết đã trải qua bao lâu, chỉ biết rằng khi Dương Thiên Vũ vẫn không ngừng điên cuồng, giữa tiếng thở đứt quãng của nàng, hắn đã nói vào bên vành tai nàng, giọng nói trầm trầm, khàn khàn.
– Tiểu Duệ, sinh con cho ta nhé.
Hình như nàng đã gật đầu, nàng cũng không nhớ nữa, nàng không phân biệt rõ ràng được điều gì. Chỉ biết khi bên ngoài đã tờ mờ sáng Dương Thiên Vũ mới trút ra một hơi thở nặng nề, chầm chậm tì cằm lên xương quai xanh của nàng. Hắn hôn mạnh lên đó rồi mới chậm rãi nằm xuống giường, kéo nàng ôm vào lòng.
Tiểu Duệ toàn thân mệt lả không còn chút sức lực, hai mắt cũng díu chặt vào nhau, nhưng người kia dường như không biết mệt mỏi, vẫn rủ rỉ nói chuyện gì đó bên tai nàng. Tiểu Duệ hoàn toàn không đủ tỉnh táo để suy xét bất cứ điều gì nữa, nàng cứ ậm ừ cho qua mà không biết Dương Thiên Vũ đang âm mưu xấu xa, nói muốn nàng sinh cho hắn thật nhiều, thật nhiều con.
Hắn muốn dù là con gái hay con trai đều thông minh, xinh đẹp, đáng yêu giống như nàng. Hắn nói muốn cùng nàng đi ngao du khắp nơi, mùa xuân ngắm hoa nở, mùa thu ngắm lá vàng, mùa hạ hái sen, mùa đông ngắm tuyết, tự do tự tại. Các con của nàng và hắn cũng sẽ được bình bình an an lớn lên, vui vẻ tận hưởng cuộc sống này.
Hắn nói rằng, có lẽ kiếp trước hắn đã làm rất nhiều việc tốt nên kiếp này mới có thể được gặp nàng, được ở trong trái tim của nàng. Tiểu Duệ đã ngủ say, hơi thở đều đều, đầu nàng gối lên cánh tay hắn, cả cơ thể mảnh mai cũng nằm trọn trong vòng tay vững vàng của hắn.
Dương Thiên Vũ cứ nói mãim nói mãi, hắn nói những điều này chính là đang muốn tự nói với bản thân, được tự do tự tại sống bên nàng là nguyện vọng lớn nhất đời hắn, không phải bạc vàng vinh hoa, không phải quyền khuynh thiên hạ.
Cuộc sống dài như thế, nếu không thể ở bên người mình thực lòng yêu thương thì biết làm cách nào để trải qua đây?
Hắn ôm nàng, hôn lên tóc nàng. Giờ phút này nàng đã biết, đã hiểu toàn bộ những chuyện trước đây. Lúc trước ở bên nàng hắn vẫn canh cánh nỗi lòng sợ một ngày nàng phát hiện ra hắn cũng là một kẻ đầy toan tính, cũng gϊếŧ người không chớp mắt, thậm chí sẵn sàng hại chết cả huynh đệ ruột thịt của mình, lại còn liên quan đến cái chết của Mai gia – dù không phải do hắn làm nhưng trong cuộc chiến ấy, hắn không thể chối bỏ sự liên quan. Hắn sợ nàng sẽ sợ hắn, sẽ ghét hắn.
Nhưng bây giờ thì khác rồi, nàng đã biết, đã chấp nhận tất cả con người hắn, cả mặt tốt lẫn những sự xấu xa. Nàng chấp nhận ở bên hắn, một con người Dương Thiên Vũ trọn vẹn chứ không chỉ là mặt tốt đẹp như trước kia. Gánh nặng trong lòng cuối cùng cũng đã có thể buông xuống. Chính vì vậy đêm nay hắn vui vẻ như vậy, vui tới nỗi không ngủ nổi.
Hắn muốn thức, muốn ôm nàng trong vòng tay mình để cảm nhận trọn vẹn khoảnh khắc này. Trước khi gặp nàng, cuộc sống của hắn là mùa đông băng tuyết lạnh lẽo, không hiểu thế nào là tình thân, tình yêu. Nàng là mùa xuân, là ánh nắng của hắn. Đóa mai trắng thanh khiết Mai Tư Duệ đã khiến trái tim hắn lần đầu tiên hiểu được thế nào là yêu một người đến khắc cốt ghi tâm, yêu một người hơn cả bản thân mình.
Dương Thiên Vũ vùi mặt vào mái tóc đen nhánh mềm mại của nàng, hít thật sâu mùi hương dịu dàng chỉ thuộc về nàng mà thôi. Trải qua bao thăng trầm, sóng gió, cuối cùng hắn cũng đã tìm được bến đỗ bình yên cho mình rồi.
Đêm Trừ tịch tĩnh lặng như nước chầm chậm trôi qua. Ngoài trời bóng tối đã loãng ra, nhường chỗ cho ánh sáng ấm áp, tinh khiết của mùa xuân, của một năm mới lại bắt đầu. Trong rừng mai, những nụ hoa mũm mĩm như cảm ứng sự chuyển giao đất trời cũng vươn mình, nở bung ra những cánh hoa mỏng manh, trắng tinh khôi.
Thực ra trong cuộc đời này, tìm được người khiến trái tim mình rung động đã khó, nhưng để có thể kiên trì nắm tay, cùng người ấy vượt qua muôn vàn giông bão, nguy nan lại càng khó khăn hơn gấp ngàn vạn lần. Tình yêu ấy cũng giống như hoa mai, sống trong khắc nghiệt băng tuyết lạnh lẽo vẫn kiên cường đơm nụ, nở hoa, trắng trong không nhiễm bụi, không tì vết.
Mong rằng đời này bạn tìm được người để có thể mỉm cười nắm tay nhau cùng bước qua cuộc đời dài rộng!