Mai Trắng Trong Tuyết

Quyển 2 - Chương 5: Kinh ngoại sơn trang

Bàn tay thon dài, ngón tay như bạch ngọc vươn ra, đỡ nàng xuống xe. Tiểu Duệ ngoan ngoãn dựa vào bàn tay ấy, nhảy xuống khỏi xe ngựa. Hắn nói ba ngày này sẽ đưa nàng đi bất cứ đâu nàng muốn. Nhưng những nơi nổi tiếng ở kinh thành Tiểu Duệ đã tự mình đi chơi hết cả, cũng đã tiêu không ít tiền của vương phủ vào đó rồi. Vậy nên nàng muốn ba ngày này hai người có thể ở cạnh nhau trọn vẹn một chút, dù sao hắn cũng là vương gia, luôn bận rộn san sẻ công việc cùng hoàng thượng, thật hiếm khi thảnh thơi như thế này. Dương Thiên Vũ đã đưa nàng ra ngoại thành tận hưởng những khoảnh khắc an nhàn hiếm hoi này.

Tiểu Duệ ngước mắt nhìn, trước mặt giống như là một sơn trang, nàng quay qua, nhìn người bên cạnh, hắn hiểu ý, mỉm cười.

– Chúng ta sẽ sống ở đây ba ngày này, nhé!

– Thiên Vũ, ta chưa từng thấy huynh nhắc đến trang viên này.

– Ừm, nếu nàng muốn biết điền sản của chúng ta có gì, vậy khi về ta sẽ bảo Hà quản gia mang sổ sách qua cho nàng xem.

– Nhiều vậy hả?

– Cũng không tính là nhiều, ở kinh thành có một ít để ở thôi, còn đất phong thì ta cử người thân tín quản lý.

– Trang viên này có gì đặc biệt mà huynh dẫn ta tới vậy? – Sống cùng nhau một thời gian, Tiểu Duệ hiểu rằng nếu không phải sơn trang này có điểm đặc biệt, chắc chắn Dương Thiên Vũ không chọn mua.

Hắn kéo chiếc áo choàng che kín cổ cho Tiểu Duệ, ôm nàng vào lòng, hai người chậm rãi tiến vào sơn trang. Mấy người hầu im lặng cúi chào bọn họ.

– Nàng không thích mùa đông lạnh lẽo, nơi này vừa hay có một suối nước nóng rất được, ta đã mua để mùa đông nàng có thể đến đây nghỉ dưỡng, sẽ không sợ bị ốm nữa rồi.

Sống mũi Tiểu Duệ đột nhiên cay cay. Nàng cứ nghĩ nơi đây phong cảnh hữu tình, lại tĩnh mịch an nhiên nên hắn chọn, thật không ngờ lại vì lý do này. Cảm giác có người luôn quan tâm mình… thật tốt!

– Ngốc, nhìn nàng kìa.

Hắn cười trêu nàng khiến Tiểu Duệ đỏ bừng mặt, thò bàn tay nhỏ bé ra khỏi áo choàng, luồn qua vạt áo hắn. Thấy động tĩnh, Dương Thiên Vũ vẫn vờ như không biết. Nàng nhéo một cái, lập tức hắn kêu oai oái.

– Phu nhân tha mạng, ta biết sai rồi!

– Đáng ghét, kêu to như vậy làm gì hả?

Da mặt Tiểu Duệ vẫn mỏng lắm, nàng không muốn bị người khác chú ý mấy chuyện tình cảm thế này.

– Nào, để ta dẫn nàng đi xem một chút.

Sơn trang này không quá lớn, lối vào hai bên trồng trúc và mấy khóm hoa nhỏ, đi qua mấy khúc hành lang, qua khung cửa hình bán nguyệt thì dừng lại. Hắn đẩy cửa phòng, hai người vừa bước vào, Tiểu Duệ đã thấy không khí trong này ấm áp lạ kỳ. Căn phòng rất lớn, được chia làm hai phần, một phần là phòng ngủ của hai người, chiếc giường rộng lớn trang trí màu đỏ sẫm rất bắt mắt. Đi qua tấm rèm châu là phòng tắm. Trong này có một chiếc bồn rất lớn chứa đầy nước nóng. Hệ thống nước nóng được luân chuyển trong bồn này nên hơi nước nóng còn tỏa ra cả phòng ngoài khiến phòng ngủ cũng ấm áp như mùa xuân vậy. Nghĩ đến ít nữa mùa đông lạnh lẽo được ngủ vùi trong căn phòng ấm áp thế này thật tuyệt, Tiểu Duệ không khỏi mỉm cười. Đúng vậy, mùa đông ở kinh thành rất khắc nghiệt, quý tộc hay những gia đình giàu có thực ra cũng không cần sợ mùa đông cho lắm, vì họ có than tốt củi tốt, trời lạnh thì đốt nhiều hơn chút là ấm. Nhưng sưởi ấm bằng nhiệt khiến không khí hanh khô, da dẻ cũng dễ bị nứt nẻ, dù dùng thuốc mỡ bôi cũng khiến da mất đi sự mềm mại tự nhiên. Chính vì thế, cách sưởi ấm bằng nước nóng thế này rất được ưa chuộng. Nhưng không phải ai cũng có điều kiện mua cả một mạch nước nóng để dùng như thế này. Ngay như hoàng cung cũng chỉ có thái hậu, hoàng thượng, hoàng hậu và Hiền phi là tẩm cung có đường dẫn nước nóng đến mà thôi.

Trong kinh thành chỉ có suối nước nóng trong hoàng cung, chính vì vậy những vị đại thần hoặc hoàng tộc lựa chọn tìm mua những ngọn núi có suối nước nóng ở ngoại thành hoặc ở mấy tỉnh lân cận kinh thành, lập sơn trang để mùa đông gia quyến có thể đến đây nghỉ dưỡng.

– Nàng mệt không? Có muốn ngâm nước nóng một chút không?

Tiểu Duệ hào hứng gật đầu. Dương Thiên Vũ lập tức đi gọi người chuẩn bị một chút. Mấy nô tỳ lặng lẽ bước vào, mang theo mấy thùng cánh hoa hồng đỏ thẫm, hương hoa lập tức lan tỏa khắp căn phòng. Tắm bằng nước ngâm cánh hoa hồng sẽ giúp da dẻ trắng trẻo mịn màng, không những thế giống như được tẩm nước hoa, da thịt sẽ lưu hương thơm dìu dịu rất lâu.

Sau khi đặt mấy món đồ ở gần bồn tắm, mấy người hầu lập tức lui ra, lúc này Tiểu Duệ mới nhận thấy có điều không đúng, vì người nào đó đang đứng kia, không những thế còn đang thoải mái cởϊ áσ khoác bên ngoài.

– Huynh… huynh làm gì thế hả?

Tiểu Duệ vô thức giữ chặt áo choàng. Nhìn thấy nàng như vậy, hắn bật cười.

– Ta tắm cùng nàng.

– Cái gì?

Tiểu Duệ kinh hãi chỉ vào hắn.

– Huynh… vô sỉ.

Hai má nàng nóng bừng, chạy thẳng ra phòng ngoài. Dù chuyện đó có xảy ra rồi, nàng cũng không thể quen với việc không mặc gì trước mặt người khác. Trước giờ kể cả Mễ Lan và Xuân Nhi nàng cũng không muốn họ hầu hạ nàng tắm. Nàng ngồi xuống bàn, thấy ấm trà còn nóng thì tự rót cho mình một chén, loại trà này rất thơm, chắc chắn là đồ hảo hạng.

– Ta chỉ cởϊ áσ choàng ra cho khỏi vướng thôi, lại đây, ta hầu hạ nàng.

– Không không.

Tiểu Duệ lập tức giãy khỏi tay người kia như phải bỏng. Hắn cũng không giận, thong dong ngồi xuống trước mặt nàng.

– Vậy nàng tự tắm nhé, ta ở ngoài này đợi.

– Ta không cần nữa. Lát chúng ta đi chơi là được.

– Nhưng phu quân nàng mệt quá. – Hắn làm nũng, cọ cọ khuôn mặt anh tuấn vào ống tay áo Tiểu Duệ.

Nàng bối rối nhìn nam nhân thân cao bảy thước đang làm nũng hệt như con mèo nhỏ dưới tay mình, nhịn không được, phì cười.

– Huynh làm trò gì vậy hả? Nếu mệt thì ngâm nước nóng rồi nghỉ ngơi đi.

– Vậy nàng phụ ta nhé?

Tiểu Duệ liếc nhìn hắn đầy cảnh giác.

– Ôi, nàng không thương phu quân chút nào hết. Được, vậy để bản vương mệt chết đi.

– Huynh!

Tiểu Duệ tức giận nhéo hắn một cái. Từ khi nào nam nhân lúc nào cũng thích bày ra dáng vẻ lạnh lùng như tiên nhân ngoại thế này lại biến thành kẻ mặt dày vậy chứ? Thật đúng là khiến người ta dở khóc dở cười. Bàn tay to lớn của hắn kéo bàn tay nhỏ bé của nàng về phía phòng tắm, tay kia của Tiểu Duệ càng cảnh giác nắm chặt vạt áo choàng.

Hắn thoải mái như chỗ không người, cởi hết lớp quần áo này đến lớp quần áo khác, không để ý đến mặt ai đó đang đỏ bừng như trái cà chua đứng ở một góc. Đến lớp tiết y cuối cùng, Tiểu Duệ xấu hổ nhắm tịt hai mắt, chỉ nghe bên tai vang lên tiếng loạt xoạt, rồi tiếng người bước xuống nước.

– Nàng mở mắt ra đi.

Tiểu Duệ đợi thêm một lát rồi mới yên tâm mở mắt, thấy hắn đã thoải mái nằm trong bồn nước nóng, khói nước bốc lên mờ ảo khiến khuôn mặt anh tuấn nhìn nghiêng càng động lòng. Tiểu Duệ gãi gãi đầu, cởϊ áσ khoác ngoài ra, lò dò tiến về phía ấy. Hắn vỗ vỗ lên phía bậc gỗ cứng cáp bên cạnh bồn tắm.

– Nàng ngồi đây đi.

Nàng ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh hắn. Dương Thiên Vũ nhắm hờ hai mắt, những giọt nước li ti bắt đầu đọng trên sống mũi cao, hàng lông mày sắc như lưỡi kiếm, bờ môi mỏng, nhìn hư ảo như thật như giả khiến Tiểu Duệ muốn giơ tay chạm vào gương mặt ấy.

– Thật là thoải mái quá. Nước ở đây nhiệt độ rất thích hợp, nàng có muốn thử một chút không?

Ngâm nước từ suối nước nóng chắc chắn thoải mái hơn nước nóng bình thường rồi, nhưng Tiểu Duệ vẫn lắc đầu quầy quậy.

– Huynh cứ tắm đi.

Hắn cũng không nói gì thêm, lẳng lặng nằm im tận hưởng những thớ cơ được dòng nước ấm áp chầm chậm xoa bóp, thư giãn. Tiểu Duệ cũng vươn tay định bóp vai cho hắn, nhưng hắn đã ngăn lại.

– Không cần đâu, nàng cũng mệt rồi mà.

Đúng vậy, quả thực Tiểu Duệ cũng thấy hơi mệt. Sáng sớm đã phải vào cung vấn an thái hậu và hoàng thượng, đêm qua thì… nghĩ đến đây vừa thẹn vừa giận. Hắn lừa gạt nàng, khiến nàng mệt mỏi cả đêm, đáng lẽ giờ người thoải mái nghỉ ngơi kia phải là nàng mới đúng chứ? Thật là bất công.

– Huynh tắm nhanh lên, ta cũng muốn thử tắm suối nước nóng.

Hắn nhướng mày, tỏ vẻ khó hiểu.

– Bồn tắm lớn lắm, hay nàng cùng xuống đây đi.

– Không, huynh đừng hòng lừa ta nữa.

Hắn nhìn nàng một chút rồi gật đầu.

– Vậy nàng quay người đi, ta thay quần áo rồi ra ngoài đi kiểm tra tình hình nơi này một chút, nhân tiện bảo người chuẩn bị mấy món, nàng muốn ăn gì nào?

– Nhưng huynh vừa mới tắm thôi mà.

Hắn bật cười.

– Không có gì. Ta nghỉ ngơi đủ rồi.

Vừa nói hắn vừa đứng dậy, Tiểu Duệ giật mình, vội vàng nhắm tịt hai mắt. Một làn hơi thở ấm áp phả tới bên má. Tiểu Duệ kinh ngạc mở mắt, thấy hắn đã lướt qua, đang kéo chiếc khăn lớn che người. Tiểu Duệ vội vã nhắm mắt lại, có lẽ vừa rồi hắn thơm lên má nàng, hay là nàng ảo giác nhỉ?

Chẳng mấy chốc hắn đã mặc xong đồ, vẫn là màu trắng như tuyết, không nhiễm chút bụi trần. Mặc xong, hắn quay người, xoa nhẹ tóc nàng. Tiểu Duệ ngơ ngẩn nhìn theo bóng hắn khuất sau cánh cửa, hắn thực sự đối xử với nàng rất tốt, có phải nàng hơi quá đáng rồi không?

Nhưng… tắm chung vẫn là chuyện nàng không thể nhượng bộ được. Một phần vì nàng xấu hổ, dù sao cũng vừa mới xuất giá thôi mà, một phần vì vết sẹo lớn trên lưng và cánh tay, dù bôi thuốc đã mờ đi nhưng vẫn còn thấy rất rõ, nàng không muốn ai nhìn thấy vết sẹo xấu xí đó, đặc biệt là hắn. Nữ nhân mà, đâu ai muốn người mình yêu nhìn thấy vẻ xấu xí trên cơ thể mình cơ chứ.

Tiểu Duệ đổ cánh hoa hồng vào bồn nước, rồi cởi đồ, nhẹ nhàng bước vào. Nước ấm tự nhiên đúng là khác hoàn toàn nước bình thường đun nóng. Nhiệt độ rất thích hợp, không quá nóng, cũng không quá lạnh, lại luôn giữ ở mức nhiệt vừa phải như vậy, không bị lạnh đi, chưa kể trong thành phần nước có rất nhiều chất tốt cho cơ thể. Tiểu Duệ ngả lưng dựa và thành bồn, thoải mái thư giãn.