Ân Phượng Trạm có một thói quen kì quái, đó chính là không thích người khác chia thức ăn cho hắn. Ngày thường, đừng nói là nha hoàn hầu hạ, ngay cả đám Hàn Lạc Tuyết, Ân Phượng Trạm cũng không cho. Mà chính bởi vì như vậy, ngày thường cho dù Ân Phượng Trạm có ở trong phủ, cũng ít khi cùng đám người Hàn Lạc Tuyết ăn cơm.
Cho nên, lúc này Nhϊếp Cẩn Huyên vừa nói xong, mọi người ở đây đều sửng sốt, Ân Phượng Trạm càng trực tiếp hơn, buông đũa trong tay xuống, sau đó quay đầu nhìn về phía Nhϊếp Cẩn Huyên.
Mà đối với sự kinh ngạc của mọi người, Nhϊếp Cẩn Huyên không nhịn được nhíu mày, sau đó có chút xấu hổ mở miệng hỏi.
"Ách... Làm sao vậy? Có vấn đề gì sao?"
"Không, không phải... Bất quá Vương phi tỷ tỷ, ngài, ngài chẳng lẽ không nhớ rõ....Kỳ thật Vương gia, Vương gia..."
Hàn Lạc Tuyết không biết là đang hảo tâm nhắc nhở hay có ý gì khác. Nhưng nói được một nửa, lại ngừng lại, sau đó ngẩng đầu lặng lẽ nhìn Ân Phượng Trạm.
Trong lúc nhất thời, cả căn phòng to như vậy đều lặng ngắt như tờ. Ba người Hàn Lạc Tuyết, Tần Ngọc Hà cùng với Bạch Mỹ Lan càng không dám nói một chữ, chỉ biết im lặng ngồi một bên xem xét tình hình trước mắt. Mà việc này đã khiến cho Tiểu Tú không dám đem đĩa không mang tới, chỉ dám đứng ở cửa, vào không được ra cũng không xong.
Bất quá, trái ngược với sự run sợ của những người khác, Nhϊếp Cẩn Huyên không thèm để ý. Nghe Hàn Lạc Tuyết không nói thêm gì khác, Nhϊếp Cẩn Huyên trực tiếp kêu Tiểu Tú lại đây.
"Tiểu Tú, ngươi đứng đó làm gì? Còn không mang đĩa đến đây?!"
"Ách... Vâng, vâng..."
Dù sao Nhϊếp Cẩn Huyên cũng là chủ tử chân chính của Tiểu Tú. Cho nên, tuy rằng mắt thấy tình hình trong phòng hình như không đúng cho lắm, nhưng nghe Nhϊếp Cẩn Huyên phân phó, Tiểu Tú tự nhiên không dám cãi lời. Nhưng bên này, Tiểu Tú mới đưa cái đĩa không tới tay Nhϊếp Cẩn Huyên, thì Ân Phượng Trạm nãy giờ ngồi một bên đột nhiên đem đôi đũa trong tay ném thẳng lên bàn.
'bang...'
Nháy mắt, đũa bạc va chạm với mặt bàn tạo nên tiếng vang làm mọi người trong phòng cả kinh, mà bên này vừa ném xuống đôi đũa, Ân Phượng Trạm liền trực tiếp quay đầu nhìn về phía nữ nhân đang ngồi bên cạnh mình, thấp giọng nói.
"Nhϊếp Cẩn Huyên, ngươi nháo đủ chưa?"
Thanh âm Ân Phượng Trạm lộ ra nguy hiểm trùng trùng, nhưng đối mặt với nộ khí của nam nhân trước mắt, Nhϊếp Cẩn Huyên cũng chỉ ngây người trong chốc lát, sau đó sắc mặt nháy mắt liền trầm xuống.
"Ân Phượng Trạm, ngươi có thể bình tĩnh nói chuyện được không? Lại nói, ta nháo cái gì? Còn không phải là chia thức ăn sao? Chỉ như thế mà ngươi phải sinh khí đến nhường này sao?!"
...
Kỳ thật, cũng không thể trách Nhϊếp Cẩn Huyên không biết tật xấu của Ân Phượng Trạm. Rốt cuộc, từ ngày thành thân đó cho đến bây giờ, Ân Phượng Trạm rất ít khi cùng Nhϊếp Cẩn Huyên nói chuyện, càng đừng nói là ngồi ăn cơm chung một bàn. Cho nên, hiện tại những kí ức còn sót lại trong đầu Nhϊếp Cẩn Huyên cũng chỉ có một vài việc đơn giản, căn bản không có việc Ân Phượng Trạm chán ghét người khác phân chia thức ăn cho hắn!
Đương nhiên, cho dù Nhϊếp Cẩn Huyên không có cùng Ân Phượng Trạm ăn cơm chung một bàn, cũng có thể biết được việc này. Nhưng mấu chốt là, trước đây tính tình của Nhϊếp Cẩn Huyên vô cùng táo bạo, nhân duyên cực kém, cho nên cho dù trong phủ có mấy hạ nhân biết được việc này, cũng không tình nguyện đi nói cho nàng biết!
Cho nên, tuy hai người Ân Phượng Trạm và Nhϊếp Cẩn Huyên thành thân đã được hơn nửa năm, nhưng hiểu biết về nhau đều rất ít. Hơn nữa, hiện tại vốn là Nhϊếp Cẩn Huyên có ý tốt muốn giúp đỡ Ân Phượng Trạm, nhưng lại đưa tới kết quả như vậy, đương nhiên Nhϊếp Cẩn Huyên liền lập tức sinh khí.
Nhϊếp Cẩn Huyên không sợ Ân Phượng Trạm, tự nhiên khi nói chuyện cũng không thèm khách khí. Nghe vậy, sắc mặt Ân Phượng Trạm lập tức lạnh xuống.
"Bổn vương không cần!"
"Không cần liền thôi!"
Vừa nói, Nhϊếp Cẩn Huyên cũng không nói thêm câu nào với Ân Phượng Trạm, nàng chỉ giương mắt hung hăng trừng Ân Phượng Trạm một cái, tiếp theo liền trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài.
Mà bên này vừa thấy Nhϊếp Cẩn Huyên rời đi, sắc mặt Ân Phượng Trạm đã lạnh nay còn khó nhìn hơn. Vốn định giơ tay cầm lấy đôi đũa tiếp tục ăn cơm, nhưng bên này vừa cầm được chiếc đũa, Ân Phượng Trạm lại hung hăng đem đôi đũa ném lên bàn lần thứ hai, sau đó cũng đứng thẳng dậy đi ra ngoài. Chỉ lưu lại ba người Hàn Lạc Tuyết đã sớm bị dọa sợ tới mức nói không ra lời, ngồi ngây ngốc, thật lâu cũng không phục hồi lại tinh thần.
...
Nhϊếp Cẩn Huyên cùng Ân Phượng Trạm lại lần nữa tan rã trong không vui. Mà Nhϊếp Cẩn Huyên sau khi rời khỏi Súc Ngọc Hiên liền trực tiếp trở về Tuyết Đan Uyển, còn bên kia Ân Phượng Trạm mang vẻ mặt âm trầm trở về Nhϊếp Nguyệt Cư. Nhưng vừa mới đi tới cửa phòng, Ân Phượng Trạm lại không khỏi đứng lại.
Tiếp theo thẳng đến qua một hồi lâu, Ân Phượng Trạm mới đi đến vị trí bên cạnh ngồi xuống.
"Cố Hồng."
"Có lão nô!"
Bước nhanh đi tới, theo sau Cố Hồng cung kính tiến lên. Mà lúc này nhìn Cố Hồng ở trước mặt, Ân Phượng Trạm ngay sau đó không chút nghĩ ngợi phân phó nói.
"Cố Hồng, bảo phòng bếp làm món cá hầm cải chua đi!"
Mệnh lệnh của Ân Phượng Trạm vẫn như cũ làm người khác không hiểu được. Nghe vậy, Cố Hồng vốn định cung kính đáp lời lại đột nhiên dừng lại.
"Ách.. Vương gia, có thể đổi món khác không?"
"Ân?"
Hiếm khi thấy Cố Hồng đối với quyết định của Ân Phượng Trạm có chút dị nghị, mà nghe vậy, Ân Phượng Trạm không khỏi nhíu mày. Thấy tình hình như vậy, ngay sau đó Cố Hồng liền tiến lên một bước, sau đó thấp giọng giải thích, nói.
"Bẩm Vương gia, hiện tại trên đùi của ngài có thương tích, cho nên tốt nhất thời gian này phải hạn chế ăn những món cay độc, cần ăn thanh đạm một chút, bằng không miệng vết thương sẽ thực khó lành lại."
Lời này Cố Hồng cũng không muốn nói ra, nhưng theo tình hình trước mắt, hắn không thể không nói. Nhưng vừa nghe lời này, bề ngoài tuy Ân Phượng Trạm vẫn bất động như núi, nhưng trong lòng lập tức minh bạch.
Mà nhìn Ân Phượng Trạm đang ngây người, qua một hồi lâu cũng chưa có phản ứng gì, Cố Hồng không khỏi nhíu mày, nhỏ giọng kiến nghị.
"Ách... Vương gia, ngài vẫn nên đổi món khác đi!"
"Ân, không cần, ngươi cứ đi xuống đi."
"... Vâng."
Cố Hồng không rõ đến tột cùng Ân Phượng Trạm đang suy nghĩ cái gì, nhưng cũng không có hỏi nhiều, ngay sau đó Cố Hồng chỉ yên lặng lui xuống.
...
Bên này Ân Phượng Trạm xem như còn bình tĩnh. Mà bên kia, Nhϊếp Cẩn Huyên đang trên đường trở về phòng, lại vô luận kìm nén được sự tức giận của bản thân, cảm thấy ngực nghẹn muốn chết.
Cho nên, theo sau sau khi trở về phòng, Nhϊếp Cẩn Huyên liền đuổi Tiểu Tú vốn đã sợ tới mức cả người phát run ra ngoài, sau đó liền bắt đầu ở trong phòng một mình giận dỗi.
Nhưng sinh khí được hồi lâu, Nhϊếp Cẩn Huyên lại cảm thấy bản thân mình quá ấu trĩ, ngay sau đó mới dần hồi phục lại tâm tình. Tiếp theo thẳng đến qua hồi lâu, tâm tình Nhϊếp Cẩn Huyên mới tốt lên được một chút, sau đó đứng dậy đi đến trước cửa sổ, cũng duỗi tay đẩy cửa sổ ra...
Nhưng vào lúc này, bên này Nhϊếp Cẩn Huyên vừa mới đẩy cửa sổ ra, liền có một hắc ảnh nhanh như tia chớp trực tiếp từ bên ngoài bay vào trong phòng.
Tức khắc, Nhϊếp Cẩn Huyên liền ngây ngẩn cả người. Ngay sau đó theo phản xạ nàng liền quay đầu, đối diện với một gương mặt tươi cười đầy quen thuộc.
"Nha ~, đã lâu không thấy ~!"
Dáng người cao lớn, ánh mắt thâm thúy, gương mặt tuấn dật bất phàm... Người tới không phải ai khác, đúng là nam nhân trẻ tuổi lúc trước vào thời điểm Nhϊếp Cẩn Huyên nghiệm thi thi thể của Vương Phúc, bỗng nhiên xuất hiện, cũng nhanh chóng biến mất.
...
Nam nhân trẻ tuổi bất ngờ xuất hiện, làm Nhϊếp Cẩn Huyên vô cùng kinh ngạc. Đứng ngây ngốc ở cửa sổ, qua một hồi lâu sau, Nhϊếp Cẩn Huyên mới hồi phục lại tinh thần.
".... Sao ngươi lại ở đây?"
Không thể nói là sợ hãi, nhưng đối với nam nhân thần bí vô tung vô ảnh trước mắt, trong lòng Nhϊếp Cẩn Huyên nhiều ít vẫn có chút đề phòng. Mà nghe được câu này, nam nhân trẻ tuổi kia lại trước sau tươi cười như cũ.
"Ha hả ~, lại đây nhìn Vương phi như thế nào? Thần Vương phi không chào đón?"
"Nếu ngươi đến vào ban ngày, hơn nữa còn từ đại môn tiến vào, như vậy ta nhất định sẽ rất hoan nghênh."
Nam, nhân trẻ tuổi kia liếc mắt một cái, theo sau Nhϊếp Cẩn Huyên liền xoay người ngồi xuống chiếc ghế gần mình nhất, sau đó ngẩng đầu, lần nữa đem tầm mắt dừng trên người nam nhân trẻ tuổi kia.
"Được rồi, nói đi lần này ngươi tới vương phủ là vì chuyện gì?! Tới tìm ta sao?"
Nhϊếp Cẩn Huyên không phải là đồ ngốc, tuy rằng nàng không có biết rõ lai lịch chân thật của nam nhân trẻ tuổi trước mắt, nhưng bởi vì lúc trước sau khi nhận biết Vương Phúc là người của Hình Bộ, Nhϊếp Cẩn Huyên liền cảm thấy, nam nhân trẻ tuổi trước mặt, lần trước đến cũng là có mục đích mà đến.
Lúc này đây, lại đột nhiên đến thăm. Cho nên Nhϊếp Cẩn Huyên có thể khẳng định, hắn tất nhiên không có việc gì không đăng tam bảo điện!
Mà lúc này, vừa nghe Nhϊếp Cẩn Huyên nói như vậy, nam nhân kia tức khắc lại cười tươi lần nữa, sau đó trực tiếp tiến lên hai bước đi đến ngồi xuống bên cạnh nàng, đồng thời câu môi cười nói.
"Thần Vương phi quả nhiên thông minh, tại hạ lần này xác thật là tới tìm Vương phi!"
"Chuyện gì?"
"Chỉ muốn thỉnh Vương phi giúp một việc thôi!"
"Hỗ trợ?"
Theo phản xạ lập lại lời nói của nam nhân trẻ tuổi, theo sau đáy mắt Nhϊếp Cẩn Huyên liền chợt lóe.
"Ngươi muốn để ta trợ giúp nghiệm thi?"
"Đúng! Thần Vương phi quả nhiên thông minh, vừa nói đã hiểu! Tại hạ có một bằng hữu, lần này đυ.ng phải một ít vấn đề nan khó, không có biện pháp, cho nên đành để tại hạ lại đây thỉnh Vương phi ra tay hỗ trợ... Ha hả, thế nào? Thần Vương Phi là một người nhiệt tâm, nói vậy hẳn sẽ giúp tại hạ chuyện này đi!"
Nam nhân trẻ tuổi nói cứ như đương nhiên. Mà nghe vậy, Nhϊếp Cẩn Huyên trực tiếp lắc đầu mà không chút nghĩ ngợi.
"Không được!"
"Ách... Vì cái gì?"
Vốn dĩ trên mặt còn mang theo tươi cười, nháy mắt bởi vì bị Nhϊếp Cẩn Huyên cự tuyệt mà kinh ngạc không thôi. Theo sau, nam nhân trẻ tuổi không nhịn được truy vấn, nói. Nhưng lúc này, Nhϊếp Cẩn Huyên lại chỉ lẳng lặng nhìn hắn một cái, sau đó ngữ khí bình thản trả lời.
"Vị công tử này, ta cùng ngươi không hề quen biết, tuy rằng phía trước có gặp qua một lần, nhưng cũng không thể nói là nhận thức. Mà trước mắt xem ra thời gian đã muộn, sắc trời đã tối, công tử lại để ta đi hỗ trợ nghiệm thi...Xin hỏi công tử, người làm ta thế nào đồng ý giúp ngươi?! Chẳng lẽ muốn dẫn ta ra ngoài?! Nếu là vậy, thỉnh công tử đi thông báo cho Vương gia nhà ta, nếu Vương gia đồng ý, ta lập tức đi cùng ngươi!"
"Lại nói, tuy rằng bản thân ta không để ý, nhưng công tử chớ quên, ta đường đường là Thần Vương phi, như thế nào có thể lén lút, vào ban đêm cùng người nam nhân khác rời phủ?! Chẳng lẽ công tử muốn hủy hoại hết thanh danh trong sạch của ta?!"
Nhϊếp Cẩn Huyên không nhanh không chậm mở miệng, mà mỗi câu đều vô cùng có lý khiến nam nhân trước mắt không thể phản bác. Mà nhìn bộ dáng hoảng hốt của hắn, Nhϊếp Cẩn Huyên nhịn không được nhấp môi một cái, sau đó trực tiếp đứng dậy.
"Cho nên đây chính là nguyên nhân ta không thể giúp ngươi. Lại nói, Hình Bộ còn có Mạnh Lão tiên sinh, cũng là đệ nhất Ngỗ Tác của Đông Lăng Đế Quốc, cho nên công tử nên tìm hắn hỗ trợ. Cần gì phải một vừa hai phải bắt buộc một nữ nhân chân yếu tay mềm như ta ra tay hỗ trợ? Cho nên, nếu công tử đã hiểu ý của ta, vậy mời trở về, nếu trong chốc lát bị người khác phát hiện, cũng không có gì tốt!"
Dứt lời, Nhϊếp Cẩn Huyên liền xoay người đi đến bàn trang điểm, mà lúc này, nhìn bóng dáng của nàng, nam nhân trẻ tuổi kia lại không khỏi khó xử, gãi gãi đầu, ngay sau đó ánh mắt chợt lóe.
"Vương phi thật sự không đồng ý giúp ta?"
"Không phải ta không giúp, là ta không có biện pháp để giúp! Hoặc là công tử trực tiếp đi tìm Vương gia, Vương gia đồng ý, ta liền giúp!"
Cũng không quay đầu nhìn phản ứng của nam nhân trẻ tuổi kia, theo sau Nhϊếp Cẩn Huyên liền trực tiếp ngồi xuống bàn trang điểm. Nhưng bên này Nhϊếp Cẩn Huyên vừa mới ngồi xuống, liền nghe thấy nam nhân trẻ tuổi ở phía sau cười lên một tiếng, sau đó giống như lầu bầu, lẩm bẩm.
"Ai, hảo đi, nếu Vương phi không chịu hỗ trợ, kia tại hạ cũng không bắt buộc... Ai, bằng không, tại hạ lại đi hỏi Thần Vương gia một chút? Ít nhất hiện tại tại hạ thật sự không biết nên ở trong cung chờ hắn, hay vẫn ở nơi khác chờ hắn đâu...."
Nam nhân trẻ tuổi giương giọng mở miệng, mà khi nói chuyện, đôi mắt xinh đẹp mang theo ý cười lại không nhịn được nhìn chằm chằm vào lưng Nhϊếp Cẩn Huyên. Mà vừa nghe lời này, vốn dĩ cho rằng hắn phải nhanh chóng rời đi, Nhϊếp Cẩn Huyên lại nháy mắt rùng mình, ngay sau đó quay đầu nhìn về phía nam nhân trẻ tuổi kia.
"Lời này của ngươi có ý tứ gì? Gì mà Hoàng Cung hay không Hoàng Cung, ta như thế nào nghe không hiểu a~?"
"Không hiểu? Ha hả, nếu Vương Phi không hiểu, vậy bỏ đi, dù sao Vương gia minh bạch là được ~!"
Vừa nói, nam nhân trẻ tuổi lại vừa thâm ý câu môi cười với Nhϊếp Cẩn Huyên một cái, sau đó xoay người làm bộ muốn rời đi... Thấy tình hình như vậy, Nhϊếp Cẩn Huyên đột nhiên đứng lên, sau đó tiến lên lập tức ngăn cản nam nhân trẻ tuổi trước mắt.
"Đứng lại, ngươi đến tột cùng muốn biết cái gì?"
Chẳng lẽ là chuyện tối hôm qua, người nam nhân này đều thấy được? Vẫn là nói, chẳng lẽ người nam nhân này luôn theo dõi Ân Phượng Trạm?!