*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Artist: 七次瓜
Beta: Nguyenchau
Kẻ cầm đầu nọ hiển nhiên biết Tiết Dương, nhìn thấy hắn bất thình lình xuất hiện, cả kinh thất sắc kêu lên: "Tiết Dương! Tô tông chủ một mực tìm ngươi thật khổ cực, hóa ra ngươi lại trốn trốn tránh tránh ở Nghĩa thành!"
Tiết Dương cợt nhả đáp: "Thứ nhất, ta không trốn, ta ở Nghĩa thành chỉ vì thích nơi đây. Thứ hai, Tô tông chủ nhà ngươi không phải tìm ta khổ cực, mà là sau khi bị nổ thành cái rổ dưỡng thương khổ cực nha."
Người nọ tức chết đi được, phất tay ra hiệu cho mấy kẻ phía sau, tất cả đồng loạt giương kiếm hướng Tiết Dương bổ tới. Tay Tiết Dương vung lên, Hàng Tai đã sớm triệu hồi, chân khẽ động nhanh nhẹn nhảy lên nóc nhà chạy sang hướng khác, cũng không biết nghĩ cái gì, nhưng nói chung xem ra là hắn không muốn đánh nhau tại chỗ này, nên dẫn bọn chúng ra kia.
Hiểu Tinh Trần nghe thấy âm thanh chợt xa dần, liền muốn đuổi theo, bỗng một giọng nói phía sau lưng vang lại: "Các hạ phải chăng là Hiểu Tinh Trần đạo trưởng?"
Hiểu Tinh Trần dừng bước, y cảm thấy giọng nói này có chút quen tai, nhưng không nhớ nổi đã nghe qua ở nơi nào, càng không rõ người này là ai. Y mất tích nhiều năm, trước giờ chỉ sống ở Nghĩa thành, nhưng người này lại có thể nhận ra y, xem ra trước kia đã từng gặp mặt, chỉ là không quen biết lắm.
Mà người này lại tới cùng với đám người đó, nói không chừng chính là người cầm đầu bọn họ.
Hiểu Tinh Trần nói: "Phải. Không biết các hạ là ai, đến Nghĩa thành là vì chuyện gì?"
Người kia đáp: "Đương nhiên là vì chuyện chính nghĩa. Chỉ là không biết Minh Nguyệt Thanh Phong Hiểu Tinh Trần đạo trưởng, thanh danh chấn động, sao lại cùng Tiết Dương đứng chung một chỗ."
Gã nói rõ ràng như vậy, e là khi nãy Tiết Dương cùng Hiểu Tinh Trần trở về,đã âm thầm quan sát thấy. Bọn họ ở ngoài sáng, mà gã ở trong tối, rất dễ nhìn ra mối quan hệ giữa hai người.
Hiểu Tinh Trần nghĩ, những người này quả nhiên vì Tiết Dương tới, nhưng nghe giọng nói cùng cách hành xử, y cảm thấy không dễ chịu cho lắm, tám phần sẽ không đường đường chính chính như trong miệng gã nói ra.
Hiểu Tinh Trần nói: "Dù là chuyện chính nghĩa, cũng không nên quấy nhiễu thanh tịnh trăm họ."
Người kia trả lời: "Xem ra Hiểu Tinh Trần đạo trưởng không tin tại hạ, chắc là ở cùng Tiết Dương quá lâu thành ra như vậy, gần mực mực thì đen. Nếu thế, đừng trách ta động thủ!"
Lời còn chưa dứt, hai dây đàn bỗng từ trong tay áo bay ra, đồng loạt đánh tới Hiểu Tinh Trần!
Gã biết rõ Hiểu Tinh Trần tu vi cao cỡ nào, không dám tùy tiện hành động, mới ra ám chiêu, tấn công bất ngờ.
Chỉ là gã chẳng hay tu vi của y đã sớm hao tổn hơn nửa, cho dù là Tô Thiệp, bây giờ cũng có thể miễn cưỡng giao chiến một trận với y. Tuy nhiên, tu vi có hao tổn, kiếm pháp vẫn tinh xảo như trước, ngay chớp mắt Sương Hoa đã vung lên, đánh bay hai dây đàn.
Hiểu Tinh Trần lùi sau mấy bước, nói: "Huyền sát thuật. Ngươi là Mạt Lăng Tô Thiệp?"
Người tới chính là Tô Thiệp. Huyền sát thuật chính là một trong những tuyệt kỹ của Cô Tô Lam thị, đàn có bảy dây, tùy thời có thể tháo hợp, hóa thành hung khí trí mạng, dây đàn bắn ra, có thể cắt xương gọt thịt như bùn.
Lam Dực tạo ra huyền sát thuật để ám sát đối thủ, cho nên bị chỉ trích rất nhiều, bản thân Cô Tô Lam thị cũng đánh giá vị tông chủ này rất "khéo léo", nếu không phải đối đầu với quái vật đại hung đại ác, thì cực ít sử dụng. Người này lời còn chưa dứt đã ra chiêu thức tàn nhẫn như vậy, nhất định không phải Cô Tô Lam thị, mà là chiêu thức Tô gia học được Lam gia, lại suy đoán thêm một chút nữa, sử dụng chiêu thức này tốt như vậy, nhất định là tông chủ của bọn họ, Tô Thiệp.
Hôm đó gã bị Tiết Dương dùng Âm Hổ phù giả gây thương tích, mấy ngày liên tiếp dưỡng thương trên giường, nếu không phải phát hiện kịp thời, đã sớm vong mạng quy thiên. Vì vậy trong lòng gã vô cùng hận Tiết Dương, đến Nghĩa thành thấy Hiểu Tinh Trần đã mất tích mấy năm lại cùng tên quỷ Tiết Dương ở chung một chỗ, liền hận lây cả Hiểu Tinh Trần.
Tô Thiệp nói: "Không sai, Hiểu Tinh Trần đạo trưởng tuy mắt mù, nhưng vẫn có thể nhận ra ta."
Gã vừa nói vừa gảy dây đàn, một dây bắn tới cổ tay y, một dây phóng tới mắt cá chân, muốn cắt đứt gân tay gân chân Hiểu Tinh Trần!
Chiêu này tàn nhẫn, nhưng huyền sát thuật học trộm dù thế nào cũng không bằng đồ chính thống. Hiểu Tinh Trần phi thân nhảy lên, ngân quang Sương Hoa lóe sáng, vừa móc vừa gạt, quấn chặt hai dây đàn kia trên lưỡi kiếm, dây đàn cấp tốc thối lui giống như có sinh mệnh, muốn thoát khỏi khống chế, nhưng Sương Hoa cực kỳ sắc bén, cổ tay Hiểu Tinh Trần khẽ động, khiến cho hai dây đàn đang ý đồ tránh thoát kia càng bị quấn chặt hơn, rồi vung kiếm lên lần nữa, dây đàn vang lên tiếng rồi bị cắt thành mấy đoạn, rơi lả tả xuống chân Tô Thiệp.
Tô Thiệp rút ra bội kiếm Nan Bình, hướng Hiểu Tinh Trần đâm tới. Cảm nhận được kiếm khí, Hiểu Tinh Trần xoay người đón đỡ, hai lưỡi kiếm sắc bén va vào nhau phát ra tia sáng bạc. Nếu Hiểu Tinh Trần tu vi không hao tổn, Tô Thiệp sao có thể là đối thủ của y. Nhưng hiện tu vi Hiểu Tinh Trần chẳng bằng trước, Tô Thiệp đang giao đấu với y cũng nhìn ra điểm này, liền truyền toàn bộ linh lực vào Nan Bình kiếm, định dùng chiêu này áp chế Sương Hoa linh lực yếu hơn.
Tuy nhiên, cho dù linh lực có dồi dào cỡ nào, đâm không trúng cũng chẳng thể tổn thương người. Hiểu Tinh Trần thân pháp linh hoạt, kiếm thuật so với Tô Thiệp trên cơ không biết bao nhiêu lần, tùy cơ ứng biến, cổ tay hơi chuyển, đổi thế công, Sương Hoa bỗng chốc trở nên linh hoạt khó đoán, Nan Bình của gã ngăn chẳng nổi. Gã thương thế nặng, mới bình phục, dẫu linh lực dồi dào, cũng dần rơi xuống thế hạ phong.
Hiểu Tinh Trần cảm nhận được thời cơ, nghiêng người vọt tới, một tay giữ chặt bả vai Tô Thiệp, Tô Thiệp vừa định giữ tay phản đòn, thân còn chưa động, da bỗng cảm thấy lạnh toát, Sương Hoa đã đặt ngang cổ gã từ lúc nào chẳng hay, nếu gã có dị động gì, đầu liền bay xuống đất!
Hiểu Tinh Trần kiềm chế Tô Thiệp, hỏi: "Trừ ngươi ra, đến Nghĩa thành còn có những người nào?"
Tô Thiệp hỏi lại: "Ngươi thật muốn biết?"
Tay Hiểu Tinh Trần khẽ nhích, lưỡi kiếm đã dán sát vào da Tô Thiệp, nếu gã còn kéo dài thời gian, e một khắc sau kiếm sẽ cắt ra một đường máu.
Tô Thiệp bỗng lớn tiếng hô: "Thật xin lỗi, là thuộc hạ vô năng."
Hiển nhiên những lời này không phải để nói với Hiểu Tinh Trần.
Ngay lập tức, sau lưng chợt vang lên một thanh âm đầy vẻ ôn hòa: "Không sao, chắc chắn Hiểu đạo trưởng cũng không hạ sát vô tình, đúng không?
...
Máu tươi tha thiết theo lưỡi kiếm chảy xuống, Tiết Dương tay cầm Hàng Tai đứng đó, bên chân là một đám người toàn thân trọng thương không đứng dậy nổi.
Tiết Dương hừ một tiếng, mắng: "Ở đây Hiểu Tinh Trần không thấy được. Mà dù sao đi nữa những tên này đều đáng chết."
Tiết Dương biết một khi khai chiến là máu chảy thành sông, dù những kẻ này gây chuyện trước, nhưng theo tác phong của Hiểu Tinh Trần mà nói, chắc chắn sẽ không muốn thấy những thảm cảnh như thế này.
Tên cầm đầu nọ không đứng lên nổi, Tiết Dương từ trên cao nhìn xuống nói: "Còn muốn sủa bậy sao? Lưu cho ngươi một cái lưỡi, là để ngươi nói trừ mấy người các ngươi từ Mạt Lăng Tô thị ra còn có ai, Kim Lân đài có phải cũng tới không hả?"
Người nọ bị thương nặng, gần như chỉ còn một hơi. Bản thân gã vốn cũng không có thâm thù đại hận gì với Tiết Dương, chỉ vì tông chủ của gã bị hắn gây thương tích mà hận Tiết Dương cực độ, giờ đây thấy người này hạ thủ độc ác, gã phẫn hận cười lạnh hai tiếng, nói: "Đương nhiên, nhưng mà ngươi nhất định không nghĩ tới, lần này sẽ là ai tự mình giá lâm! Ha ha, đến lúc đó ngươi cứ chờ chết đi..."
Lời còn chưa dứt, cổ họng liền bị một kiếm đâm thủng, vẫn chưa chết hẳn, vành mắt trợn nứt, con ngươi lồi lên.
Tự mình giá lâm, có thể khiến cho tên đó dùng tới cụm từ này, đích thị là Kim thị Liễm Phương Tôn, Kim Quang Dao.
Biết Kim Lân đài sẽ đến, vốn tưởng rằng cầm đầu là tâm phúc của Kim Quang Dao, không nghĩ tới hắn lại đích thân ngự giá.
Bao năm không thấy, tên Kim Quang Dao đó rốt cuộc có mục đích gì, Nghĩa thành này bỗng trở nên thật náo nhiệt ha.
Bất chợt một loại dự cảm xấu bỗng xộc tới, Tiết Dương chửi thề một câu, không để ý tới mấy kẻ này nữa, lập tức xoay người quay trở lại.
Lúc này trong đầu Tiết Dương chỉ có một ý niệm, đó là phải lập tức, ngay lập tức trở về bên Hiểu Tinh Trần, nếu như Kim Quang Dao đi trước một bước tìm được y, vậy thì phiền toái rồi!
Tửu lâu lớn nhất Nghĩa thành, khách bên trong đã sớm bị "mời" ra ngoài, giờ đây bên trong toàn bộ đều là người Lan Lăng Kim thị cả.
Hiểu Tinh Trần đứng trong đại sảnh, đối diện cách y không xa, chính là Liễm Phương Tôn, Kim Quang Dao.
Tuy nói tửu lâu "đều là" người Kim thị, nhưng thực tế cũng chẳng có mấy, Liễm Phương Tôn âm thầm xuất hành, che giấu hành tung, chỉ mang theo mấy người hầu hạ, cùng mấy vị cao thủ làm hộ vệ, trang bị đơn giản, ngay đến Kim Lân đài cũng không biết tông chủ của họ lúc này đang ở chốn Nghĩa thành vắng vẻ xa xôi.
Kim Quang Dao không mặc y bào kim tinh tuyết lãng biểu trưng cho địa vị của mình, mà là một bộ trường bào bằng gấm, đầu đội mũ mềm, mi tâm điểm chút chu sa. Gương mặt bảy phần tuấn tú, ba phần lanh lợi, con ngươi hắc bạch phân minh, đi trên đường thoạt nhìn, chẳng có gì khác với các công tử nhà giàu, hoàn toàn nhìn không ra thân phận thật.
Kim Quang Dao đứng chắp tay, nói: "Hiểu Tinh Trần đạo trưởng, ngài mất tích nhiều năm, không ngờ lại chính là ở chốn này, mà không ngờ là ngài còn ở chung một chỗ với Tiết Dương?"
Hắn hỏi nội dung giống y Tô Thiệp, lại dùng liên tiếp hai chữ "không ngờ", quả thực nếu không phải tận mắt nhìn chính tai nghe, cũng tuyệt đối không thể tin hai con người vốn đang đối đầu làm sao lại trở nên thân thiết như vậy.
Hiểu Tinh Trần nói: "Có rất nhiều nguyên do, mà ta nghĩ Liễm Phương Tôn bận rộn yếu vụ, chắc không có thời gian nghe mấy việc vớ vẩn này đâu."
Kim Quang Dao cười nói: "Lần này khác, hôm nay ta tới đây, chính là đến tìm Tiết Dương, nghe ngóng chuyện của hắn. Chẳng ngờ lại gặp được Hiểu Tinh Trần đạo trưởng, quả thực là may mắn."
Kim Quang Dao khi nói chuyện luôn mang theo ba phần nịnh nọt, Hiểu Tinh Trần lập tức trầm mặc, y không biết người này dẫn mình tới nơi đây để làm gì.
Kim Quang Dao đánh giá Hiểu Tinh Trần, chỉ nhìn một lát dường như đã hiểu rõ y. Hắn nói: "Minh Nguyệt Thanh Phong Hiểu Tinh Trần đạo trưởng, có việc tất giúp, tuy án Thường thị sau khi điều tra kĩ lưỡng là do bọn họ đổ oan Tiết Dương, nhưng ngày đạo trưởng áp giải hắn lên Kim Lân đài, giảng giải đạo lý, ta đến giờ vẫn nhớ rõ phong thái của ngài. Từ biệt nhiều năm, nay gặp lại, đạo trưởng sao có vẻ gầy đi không ít."
Khi đó ở Kim Lân đài Kim Quang Thiện làm chủ, lão cố ý bao che Tiết Dương, Hiểu Tinh Trần mềm không ăn, hai bên giằng co chẳng dứt. Bây giờ lời này lại do tông chủ Kim Quang Dao nói ra, thực đoán chẳng ra hắn là đang châm chọc Hiểu Tinh Trần hay thật lòng kính nể nữa. Nhưng nghe ngữ khí ôn hòa của hắn, ngược lại giống như đang vì y mà cảm thấy tiếc thương.
Hiểu Tinh Trần nhàn nhạt trả lời: "Có oan uổng cho Tiết Dương không, trong lòng ta và ngươi đều rõ."
Kim Quang Dao cũng không giấu diếm, thoải mái gật đầu một cái, khẽ cười: "Cho nên ta rất ngạc nhiên, đạo trưởng hiện giờ tại sao lại đứng cùng với tên Tiết Dương cùng hung cực ác như vậy."
Kim Quang Dao muốn biết quan hệ giữa Hiểu Tinh Trần và Tiết Dương, e là còn có mục đích khác. Hiểu Tinh Trần nói: "Ngươi tới là vì Âm Hổ phù? Ngươi muốn dùng ta uy hϊếp Tiết Dương?"
Hiểu Tinh Trần dựa vào lời ngày đó Tiết Dương nói Tô Thiệp muốn đoạt Âm Hổ phù, liên hệ với tình trạng hiện nay, liền biết rõ đầu đuôi ngọn nguồn.
Y đoán, những năm qua Kim Quang Dao nhất định âm thầm phái người đi nghe ngóng dò la tung tích Tiết Dương, chỉ là Nghĩa thành xa xôi, mới không có được tin tức. Hôm đó kẻ chết dưới tay Tống Lam, có lẽ là thám tử của Kim Lân đài, đánh bậy đánh bạ tới được nơi đây, còn chưa kịp động thủ, đã bị một kiếm xuyên tim.
Bây giờ thật vất vả mới tìm được Tiết Dương, nhưng trong tay hắn lại chính là Âm Hổ phù đã được khôi phục như trước, một khi phát động, uy lực chẳng phải chuyện đùa, làm không khéo chắc chắn sẽ xảy ra bất trắc tổn hại đến danh tiếng Lan Lăng Kim thị, cho nên Kim Quang Dao mới phải đích thân chủ trì.
Kim Quang Dao sợ là đã sớm nhìn ra tu vi Hiểu Tinh Trần không bằng khi trước, huống chi còn có cao thủ bên cạnh, vì đạt được mục đích, nhiều khả năng muốn thế nào sẽ làm thế đó.
Hiểu Tinh Trần luôn không muốn tham dự vào chuyện các thế gia, cũng biết rõ vị Liễm Phương Tôn này hành sự chưa chắc đã ôn hòa như lời hắn nói. Một loại dự cảm chẳng lành ập tới, bàn tay dưới ống tay áo không tự chủ siết chặt lại.