Tiểu cô nương chớp chớp mắt: "Gọi là phụ thân nha."
Tiết Dương phì cười một tiếng, chỉ vào Hiểu Tinh Trần: "Ta là phụ thân, vậy thì y là ai hả?"
"Bạch y thần tiên cũng là phụ thân! Chỉ cần dễ nhìn thì đều là phụ thân của Tiểu Ninh nha." Tiểu cô nương vui vẻ nói, lại còn ôm cổ Tiết Dương rồi "chụt" một cái vào má hắn. Tiết Dương đen mặt, lập tức ném nàng xuống. Mông ngã bệt xuống đất, nhưng Tiểu Ninh không khóc nhè làm khó, mà cho rằng Tiết Dương đang chơi gì đó với mình, không ngừng cười khanh khách. Nàng đứng lên chạy tới chỗ Hiểu Tinh Trần, kéo tay y làm nũng: "Phụ thân, nhị phụ thân trở về rồi, bao giờ thì chúng ta ăn cơm đây?"
Tiểu Ninh khoảng sáu, bảy tuổi, nhưng dáng người rất thấp, vươn hẳn cánh tay lên mới chạm được vào ngón tay buông xuống của Hiểu Tinh Trần.
Hiểu Tinh Trần cúi người ngồi xuống, vừa kiểm tra xem nàng có bị thương ở đâu không, vừa mở miệng an an ủi ủi, cứ như Tiểu Ninh là một bé thỏ trắng mới chạy thoát khỏi vuốt của sói dữ, làm cho y lo lắng cùng đau lòng.
Hiểu Tinh Trần chính là cái bộ dáng này, tùy ý tỏa ra quang mang người tốt chói lọi. Tiết Dương khinh thường cười lạnh: "Nha đầu hoang từ đâu chạy tới, thân thiết cũng phải có mức độ thôi chứ!"
Giọng điệu Tiết Dương không tốt, Hiểu Tinh Trần đành phải trả lời: "Ta cũng không biết, nàng đột nhiên xuất hiện trong sân rồi chạy tới ôm chân ta."
Cũng là giống tình thế khi nãy của Tiết Dương.
Tiết Dương nói: "Vứt."
Đoán được Tiết Dương sẽ nói như vậy, Hiểu Tinh Trần che chở trước người Tiểu Ninh, giận dữ nói: "Nàng còn nhỏ như vậy, ngươi lại muốn ném nàng đi đâu chứ."
"Ta mặc kệ, bằng không bây giờ ta gϊếŧ luôn nó cũng được."
Tiết Dương không thèm nói gì nữa mà bước nhanh tới bên kia, kiếm trên tay còn chưa tra vào vỏ, lưỡi kiếm lóe lên tia sáng lạnh thấu xương.
Hiểu Tinh Trần gắt gao che chắn cho Tiểu Ninh, tức giận nói: "Tiết Dương, đó chỉ là một đứa nhỏ vô tội, ngươi cớ gì... Hôm nay trời đã tối muộn, ngày mai ngươi đưa nàng ra ngoài trấn, lúc đó tự nhiên sẽ tìm được người thân của nàng."
Hiểu Tinh Trần biết Tiết Dương hằng sáng đều ra ngoài ăn điểm tâm, tiện thể tản bộ. Tiết Dương lại nghiêng đầu mỉm cười, cố tình nói: "Tại sao ta phải vì nó mà đi một chuyến?"
"Vậy không thì, ta..."
Hiểu Tinh Trần muốn nói không thì ta đi, nhưng y biết Tiết Dương sẽ chẳng để y rời khỏi nghĩa trang, nhất thời không biết trả lời thế nào, chỉ đành thêm ôm chặt Tiểu Ninh vào lòng, hết sức che chở.
Tiểu Ninh ghé vào trong l*иg ngực Hiểu Tinh Trần, bàn tay nhỏ bé mũm mĩm nắm một góc đạo bào, cái đầu nhỏ ló ra, đôi mắt đen to tròn, đầy tò mò ngó nhìn Tiết Dương, không biết cái gì là sợ hãi.
"Nhị phụ thân." Tiểu Ninh ngọt ngào kêu lên, "Phụ thân làm cơm tối rồi, bao giờ chúng ta mới có thể ăn vậy?"
"Hả?"
Trong lòng Tiết Dương khẽ động, nhíu mày.
Không nghe lầm chứ, Hiểu Tinh Trần vậy mà làm cơm tối? Thật sự là mùng một Tết nên phá lệ một lần?
Nhưng nhìn nha đầu này nãy giờ kêu đói, liền biết Hiểu Tinh Trần là định làm cho nàng.
Tiết Dương hừ lạnh, "xoát" một tiếng thu kiếm vào vỏ.
Tiết Dương nói: "Bây giờ, bây giờ ăn."
Mặc kệ Hiểu Tinh Trần định làm cho ai ăn, túm lại Tiết Dương đều muốn, không thể chỉ vì một đứa nhỏ mà phá hỏng bữa cơm này.
Một bàn ba người, Tiết Dương ngồi đối diện Hiểu Tinh Trần, còn Tiểu Ninh ở bên cạnh y, đang cầm một chiếc đũa chọc chọc miếng khoai tây. Khoai tây vừa nhỏ lại vừa tròn, không dễ chọc xuyên qua, Tiểu Ninh cực kỳ chăm chú, thử mấy lần mới thành công, vui vui vẻ vẻ a một tiếng rồi ăn luôn.
Hiểu Tinh Trần làm bữa cơm này vốn chỉ định cho Tiểu Ninh lót dạ, đáp ứng nhu cầu bức thiết nên có vẻ vội vàng, nhưng cũng không đơn điệu, món chính cùng rau xanh đều có, thậm chí còn có một chút thịt, chắc là để bồi bổ cho tiểu hài tử.
Hiểu Tinh Trần cầm lấy chiếc đũa của Tiểu Ninh, rồi đưa nàng một cái thìa cho tiện ăn, lại còn gắp thêm rau cùng thịt bỏ vào trong chén của nàng, để nàng ăn nhiều một chút.
Tiểu Ninh ngọt ngào nói: "Cảm ơn phụ thân, phụ thân làm cơm ăn ngon quá!"
Hiểu Tinh Trần xoa đầu nàng, ôn hòa nói: "Ăn ngon thì ăn nhiều chút."
Tiết Dương ngồi đối diện nhìn hai người một lớn một nhỏ này, cảm thấy thập phần buồn cười.
Tiết Dương nói: "Nhóc con, ngươi vì sao gọi y là phụ thân, nhưng lại gọi ta là nhị phụ thân?"
Tiểu Ninh cũng không ngẩng đầu lên, vừa nhai đồ ăn nhoàm nhoàm, vừa nói như đương nhiên: "Vì nhị phụ thân thoạt nhìn nhỏ hơn so với thần tiên phụ thân nha."
Tiểu quỷ này vậy mà nhìn người rất đúng.
Tiết Dương phản đối: "Nhưng ta còn lợi hại hơn y."
Tiểu Ninh nuốt nốt miếng thức ăn xuống rồi mới tranh thủ ngẩng đầu lên, mở to mắt quét một vòng trên người Tiết Dương.
"Không thấy nha."
"....."
Tiết Dương trong lòng thầm mắng: nha đầu chết tiệt.
Tiết Dương hiếm khi mà được ăn cơm chung với Hiểu Tinh Trần, quả thực là do công lao của một tiểu nha đầu không biết từ đâu chạy tới này.
Hiểu Tinh Trần không muốn để ý Tiết Dương, một lòng một dạ chiếu cố Tiểu Ninh. Xem ra y trước kia ở sư môn cũng từng chăm sóc đệ muội, trông chừng Tiểu Ninh ăn cơm xong, lại nấu nước để nàng tắm rửa. Mái tóc dài được buộc lại lần nữa. Y còn lấy ra kim chỉ, vá lại vài chỗ y phục bị rách, một bộ dáng cực kỳ thuần thục.
Tiểu Ninh cả người rực rỡ hẳn lên, càng thêm đáng yêu trắng nõn.
Sợ Tiết Dương làm hại Tiểu Ninh, Hiểu Tinh Trần thời thời khắc khắc che chở nàng, luôn để nàng bên người. Nhưng không biết tại sao Tiết Dương nhất định không cho nàng ngủ chung với y.
Tiết Dương nói: "Nó bao nhiêu tuổi rồi, vứt vào quan tài mà tự mình ngủ, bằng không ta bây giờ liền làm thịt luôn nó."
Hiểu Tinh Trần hận Tiết Dương đối với một tiểu hài tử cũng máu lạnh như vậy, nhưng y thật sự không có biện pháp.
Tiết Dương xách Tiểu Ninh ném vào trong quan tài, nhóc con tò mò ngồi giữa một đống rơm rạ, gõ gõ vách quan làm vang lên mấy tiếng thùng thùng. Đề phòng Hiểu Tinh Trần nửa đêm lén ôm nàng về, Tiết Dương lại thiết lập trận pháp ngoài cửa phòng y, không cho phép y bước ra nửa bước.
Tiểu Ninh ở trong quan tài ló đầu ra, nhìn Hiểu Tinh Trần một bộ dáng lo lắng, không ngờ còn lên tiếng "dỗ dành" y: "Nhị phụ thân nói đúng, Tiểu Ninh lớn rồi, có thể tự mình ngủ, không vấn đề gì đâu nha!"
Nói xong còn như muốn thể hiện năng lực của mình mà quơ quơ nắm tay.
Hiểu Tinh Trần gật đầu nói: "Nếu thấy lạnh thì phải đắp rơm rạ lên người."
...
Nửa đêm, nghĩa trang yên tĩnh tới đáng sợ, giống như bị bao phủ bởi một tầng quỷ khí đầy u ám.
Giấc ngủ Tiết Dương rất nông, trong bóng đêm, hắn mở mắt, đứng dậy khẽ đi tới bên cạnh mấy cỗ quan tài.
Tiểu Ninh nằm trong một cỗ quan tài, đang ngủ say.
Nàng cuộn thân thể nho nhỏ lại, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn hồng hào, y phục tuy cũ nhưng đã được Hiểu Tinh Trần sửa sang sạch sẽ, tóc cũng được gội, mềm mại đen nhánh, búi lại thành hai nắm ngay ngắn trên đầu, dùng dây buộc tóc cột chặt lại, phần dây còn dư ra thắt thành hình nơ bướm xinh xắn.
Tiểu cô nương thực nghe lời Hiểu Tinh Trần dặn, phủ rơm rạ lên người, nhưng bởi vì khi ngủ không ngoan mà cứ xoay người làm rơi xuống rất nhiều. Nàng khẽ động, cái đầu gối trên cánh tay nhỏ bé trượt xuống, ghé lên trên lớp rơm rạ. Cái miệng nhỏ nhắn chu chu, lại ngủ tiếp.
Số mệnh con người thật sự chẳng giống nhau.
"Ngươi quả là rất may mắn."
Tiết Dương dùng thanh âm chỉ chính hắn mới có thể nghe được, rất rất rất nhỏ để nói.
Hắn nhìn trong quan tài, đôi bàn tay nhỏ bé đặt bên má thật là vừa trắng lại vừa mềm, đầu ngón tay như búp măng*, hoàn hoàn chỉnh chỉnh.
Thật là chướng mắt!
Tiết Dương từ trong ngực rút ra một thanh chủy thủ**, trong bóng đêm lóe lên tia sáng lạnh thấu xương, hướng tới ngón út hoàn hảo bên tay trái kia định cắt xuống ——
"Phụ thân... "
Tiểu Ninh dường như mơ được mộng đẹp gì đó, thanh âm vẫn còn giọng sữa khẽ nỉ non, khóe miệng mỉm cười.
Tiết Dương dừng tay lại, một lúc sau thu hồi chủy thủ, đổi thành hai viên kẹo đường, đặt trong lòng bàn tay nàng.
*Nguyên văn là cọng hành.
**Chủy thủ: dao găm hoặc là kiếm ngắn.
...
Sáng sớm hôm sau, trận pháp mất đi hiệu lực, Hiểu Tinh Trần trước tiên bước nhanh ra ngoài kiểm tra tình trạng của Tiểu Ninh.
Tiểu Ninh đã sớm tỉnh, ngồi trong quan tài nghịch dây buộc tóc, nhìn thấy Hiểu Tinh Trần, liền cười tươi, nhảy khỏi quan tài, lập tức ôm lấy chân y.
Tiểu Ninh vùi khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ đầu gối Hiểu Tinh Trần, làm nũng nói: "Phụ thân sớm nha, Tiểu Ninh đói bụng, khi nào mới có thể ăn sáng vậy?"
Thời điểm tiểu hài tử phát triển, đói rất mau, luôn nhao nhao muốn ăn cái gì, nếu không phải có viên kẹo chẳng biết từ đâu chạy đến nằm trong tay, nàng quả thực sẽ phải tự mình chạy đi lục lọi gì đó để ăn.
Hiểu Tinh Trần xác định Tiểu Ninh không có chuyện mới yên lòng, xoa xoa đầu nàng, kéo tay nàng nói: "Trước khi ăn cơm phải đi rửa mặt đã."
"Dạ!"
Tiểu Ninh vui vẻ đáp lời, bàn tay nhỏ bé được bạch y phụ thân với mái tóc đen phiêu dật tựa thiên tiên nắm lấy, cả người đều cảm thấy ấm áp, cả gương mặt nhỏ nhắn đều đỏ hồng, cảm thấy rất tốt nha.
Trông chừng Tiểu Ninh để nàng tự mình rửa mặt xong, Hiểu Tinh Trần bắt đầu đi làm cơm sáng.
Hiểu Tinh Trần mấy ngày liên tiếp bị nhốt tại nghĩa trang, mỗi ngày đều phải cùng kẻ thù không đội trời chung ở cùng một chỗ, còn bị hắn gây hấn cùng vũ nhục, quả thực sống không bằng chết. Tiểu cô nương này xinh đẹp đáng yêu, Hiểu Tinh Trần cực kỳ yêu thích, nhưng biết Tiết Dương tuyệt đối không dễ dàng khoan nhượng, đành ra sức làm thêm cho nàng chút đồ ăn ngon, rồi nghĩ biện pháp giúp nàng tìm được người thân để mau rời khỏi.
Tiết Dương huýt sáo trở về, trong tay cầm theo điểm tâm vừa mua bên ngoài, cước bộ thong dong.
Bước qua bậc cửa nghĩa trang cao cao, Tiết Dương liền thấy Hiểu Tinh Trần đứng trước bếp lò, tay áo xắn lên, đang bỏ hai cái củ cải trắng vài trong chậu để rửa, bên cạnh còn chất đống rau xanh, đậu hũ cùng các loại nguyên liệu nấu ăn. Bởi vì quá mức chuyên tâm, y cũng không cảm nhận được thanh âm bước chân trở về của hắn.
Nắng sớm nghiêng nghiêng theo khung cửa chiếu vào trong phòng, một tia, hai tia ánh lên thân ảnh màu trắng kia, phủ trên y một tầng ấm áp.
Tiết Dương nhướn mày, lúc trước hắn rất thích nhìn Hiểu Tinh Trần sinh động đi lại tới lui, liền dứt khoát thản nhiên tựa vào khung cửa, nghiêng đầu ngó vào bên trong.
Hiểu Tinh Trần lần này chuẩn bị đầy đủ, rau cũng làm nhiều hơn chút, chén không đã đầy cả rồi. Y vừa làm xong đậu hũ, chẳng biết để ở đâu, đành lục lọi trong tủ chén, xem có tìm được cái gì khác để đựng hay không.
Y vẫn đang ngẫm nghĩ lúc trước còn rất nhiều bát đũa cơ mà, nào biết hai ngày trước Tiết Dương nổi giận, nhất thời đã đập vỡ vụn luôn mấy bộ.
Mò mẫm, đột nhiên mò trúng tay một người.
Hiểu Tinh Trần cực kỳ hoảng sợ, lập tức lùi về sau một bước.
Tiết Dương đưa một cái giấy dầu cho Hiểu Tinh Trần, đồ ăn vốn đựng bên trong đã bị hắn ném hết đi.
Tiết Dương nói: "Tạm thời không còn chén, dùng cái này đi."
Hiểu Tinh Trần yên lặng đứng đó, cũng không có cầm lấy. Tiết Dương túm cánh tay y, kéo y trở lại trước bếp, nhét giấy dầu vào tay Hiểu Tinh Trần, ghé sát vào tai y nói: "Không muốn con nhỏ đó bị đói thì cứ làm theo lời ta đi!"
"A, nhị phụ thân đã về rồi!"
Hiểu Tinh Trần vừa định cách xa Tiết Dương một chút, bỗng nghe thấy tiếng reo vui sướиɠ của Tiểu Ninh, cả người cứng đờ bất động.
Tiểu Ninh nói: "Phụ thân cùng nhị phụ thân một đen một trắng đứng chung một chỗ thực sự là đẹp mắt gấp đôi!"