Yêu Anh, Đau Lắm

Chương 15

( 15 - Hoàn )

Nhớ lại Hạc Hiên mới biết mình sai, vậy mà sáng hôm ấy tỉnh dậy anh còn lạnh nhạt, còn nghĩ cậu lợi dụng anh, trách mắng cậu, anh thật sự sai rồi.

Hạc Hiên phóng xe đến nhà Chi Lãng, đứng trước nhà hai tay anh ấn chuông không ngừng, anh thật sự rất lo, chỉ muốn gặp Chi Lãng anh muốn giải thích tất cả với cậu.

" Chủ tịch, anh đến đây có chuyện gì"

Nhìn thấy hai mắt sưng đỏ, gương mặt bơ phờ không có sức sống của Chi Lãng, Hạc Hiên bỗng nhiên quên mất mình phải nói gì.

" Chi Lãng... anh... anh..."

" Nếu không có chuyện gì thì anh về đi ạ, chúng ta đã không còn là đồng nghiệp nữa rồi ..."

" Anh xin lỗi..." Chi Lãng định quay vào trong định đóng cửa thì anh đã ôm sau lưng cậu, giọng anh ấp úng.

" Xin lỗi? Vì chuyện gì chứ?"

" Chuyện tối hôm đó anh... anh... uống say quá nên..."

" Nếu muốn nói chuyện đó thì anh về đi, em không muốn nhắc lại nữa" Cậu cương quyết đẩy anh ra

" Không, anh thật sự sai rồi, là anh có lỗi với em... anh sẽ chịu trách nhiệm với em, anh sẽ không để em thiệt thòi đâu."

" Trách nhiệm? Tôi đâu phải con gái, cũng không cần anh chịu trách nhiệm... cứ xem như cuộc tình một đêm là được rồi, anh đừng nghĩ gì hết!"

" Không đâu bảo bối... anh thật sự có lỗi với em... trải qua bấy nhiêu chuyện anh mới hiểu ra rằng chỉ có em là tốt với anh, chỉ có em là không rời bỏ anh... tha thứ cho anh em nhé!"

Anh níu tay cậu, lần đầu tiên anh cầu xin một người đừng rời bỏ mình, điều này ngay cả với Lục Hàn - người anh chờ đợi bao nhiêu năm anh cũng chưa từng làm như vậy...

" Anh đừng gọi như vậy, hai từ đó nên để cho người anh yêu thì hơn... tôi không xứng..."

" Bảo bối! Em đang ghen sao? Em buồn anh lắm đúng không, vậy em đánh anh đi... thứ ngu ngốc như anh đáng bị đánh lắm."

"..............."

" Chi Lãng, anh biết anh sai, em cũng không thể quên chuyện hôm trước, nhưng xin em cho anh một cơ hội thôi, anh sẽ dùng cả đời này để bù đắp cho em."

Vừa dứt câu, Hạc Hiên đã quỳ xuống dưới chân Chi Lãng, anh rút từ túi quần ra một cái hộp nhỏ, trong đó có hai chiếc nhẫn lấp lánh...

" Đây là món quà mẹ anh tặng sinh nhật năm anh mười tám tuổi... Mẹ bảo sau này anh phải đeo nó cho người anh yêu thương nhất, anh đeo cho em được không?"

" Tôi không đeo, anh về đi... tôi còn có việc, tôi vào nhà đây..." Cậu nói rồi đi vào nhà khóa cửa lại, bỏ mặc hắn quỳ ngoài cổng

" Bảo Bối, tôi sẽ quỳ ở đây cho đến khi em nhận nó thì thôi..."

Hạc Hiên quỳ ngoài cổng suốt ba tiếng đồng hồ, anh rất hối hận chỉ mong Chi Lãng cho mình một cơ hội, anh từ lâu đã biết cậu có tình cảm với anh, anh cũng có cảm xúc với cậu nhưng vì cái bóng tình yêu lâu năm kia quá lớn nên anh chưa thể chấp nhận được.

Trời bỗng nhiên mưa lớn, anh vẫn quỳ ở đó mặc cho những cơn mưa xối xả xuống mặt, gió lạnh ùa vào người anh, nhưng anh biết thế này cũng chẳng là gì so với những tổn thương anh đã gây ra cho người anh thương.

" Hạc Hiên, anh vào nhà đi... sao lại để ướt thế này"

Chi Lãng vội mang dù ra, mở cửa đỡ anh đứng dậy. Hôm nay cậu bận bản thiết kế nên quên mất Hạc Hiên quỳ ngoài cửa...

" Thật ngại quá, em quên mất... anh ở ngoài..." Cậu bối rối đưa khăn và quần áo cho anh.

" Này... tha thứ cho anh rồi đúng không? Bảo Bối dẫn anh vào nhà là đồng ý đeo nhẫn của anh rồi nhé!"

" Phải để xem anh thế nào đã, người ta sợ anh bệnh mai không đi làm được nên mới cho vào nhà thôi."

" Không, đã dẫn vào nhà là đồng ý rồi... Bảo Bối không đeo thì anh ra ngoài đứng... anh bệnh chết cho em vừa lòng..."

Hạc Hiên nũng nịu đứng dậy giả vờ muốn bỏ ra ngoài, anh biết chỉ có cách này cậu mới nhận nhẫn của anh thôi.

" Được rồi, đeo cho em rồi đi thay đồ đi."

Chi Lãng đưa tay ra trước mặt Hạc Hiên, anh nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn vào tay cậu, ngắm bài tay mềm mại trắng trẻo ấy. Xong việc anh tắm rửa thay đồ rồi ngồi lên sofa nhờ Chi Lãng sấy tóc. Đến khi tóc khô thì anh gục đầu vào ngực Chi Lãng ngủ ngon lành, có lẽ rất lâu rồi anh chưa có cảm giác bình yên và hạnh phúc như thế.

Những ngày tiếp theo quan hệ của Hạc Hiên và Chi Lãng vô cùng tốt, anh cho cậu lên làm thư ký riêng, anh lúc nào ôn nhu, nghe lời và dịu dàng với cậu trong mọi chuyện,đi đâu cũng mang cậu theo. Từ khi quen Chi Lãng anh mới biết cậu mới chính là người anh đang tìm kiếm bấy lâu nay, chứ không phải là cái tình yêu viễn vông mà anh chờ gần hai mươi năm kia.

..................

Một buổi tối cuối tuần Lục Hàn hẹn Hạc Hiên đi ăn, cậu muốn nói lời cảm ơn và gửi thiệp mời đính hôn cho anh. Cậu cảm thấy có lỗi vì đã không giữ lời hứa với anh, nhưng sau tất cả cậu nhận ra tình cảm mình dành cho Tần Long không hề bớt đi nên cậu không thể để anh nuôi hi vọng được. Bữa tiệc hôm ấy Hạc Hiên vẫn đến đúng hẹn nhưng anh không hề đi một mình mà dẫn theo một cậu nhóc tầm 25 tuổi khiến Lục Hàn và Tần Long rất ngạc nhiên.

"Giới thiệu với hai người, đây là Chi Lãng người yêu của tôi..." Anh nói rồi quay sang Chi Lãng: " Giới thiệu với em đây là Lục Hàn em trai kết nghĩa của anh, còn đây là Tần Long... bạn trai của Lục Hàn"

Nghe anh nhắc đến Lục Hàn, cái tên hôm trước anh gọi trong lúc say cậu có chút chạnh lòng nhưng nhanh chóng biến mất, cậu lại cởi mở với mọi người...

" Chúc mừng anh nha, cuối cùng cũng gặp được người thích hợp... mong rằng hai người sẽ hạnh phúc" Tần Long vui mừng...

" Nhất định sẽ hạnh phúc... còn hai người, định khi nào kết hôn đây"

" À chúng tôi hẹn anh ra đây là để cảm ơn, nhân tiện muốn gửi thiệp mời cho anh... tháng sau chúng tôi kết hôn, hai người nhớ đến dự nhé"

Tần Long nói rồi đẩy tấm thiệp mời này về phía anh, hắn đã chờ ngày này lâu lắm rồi. Hai năm Lục Hàn chiến đấu với bệnh tật hắn luôn bên cậu, cũng biết cậu rất yêu và đã chấp nhận tha thứ cho hắn... Hắn cũng đã cầu hôn cậu từ trước khi phẫu thuật nhưng phải đợi đến bây giờ, khi cậu khỏi bệnh trở về nước thì hai người mới kết hôn. Tuy hắn và Lục Hàn đã từng sống chung nhưng trước đây hắn không yêu thương cậu nên giờ đây hắn muốn tổ chức một lễ cưới thật lớn để bù đắp cho cậu.

" Tốt quá, chúng tôi nhất định sẽ đến"

Suốt cả buổi tối hôm đó Hạc Hiên chỉ chú tâm đến Chi Lãng, anh luôn đút thức ăn, lau miệng, chăm sóc cậu từng chút một làm Lục Hàn khá bất ngờ. Cậu chưa từng thấy anh ôn nhu với ai như thế kể cả với mình anh cũng không thể hiện thái quá... Nhưng đổi lại trong lòng cậu rất vui, vui vì anh đã chấp nhận quên cậu đi và bắt đầu một mối quan hệ mới

Một tháng sau hôn lễ của Lục Hàn và Tần Long diễn ra thật trang trọng, hắn nắm tay cậu bước vào lễ đường trước sự reo hò, vỗ tay, sự ngưỡng mộ của mọi người. Tình yêu của hai người đã vượt qua biết bao nhiêu khó khăn vất vả, vượt mọi định kiến của xã hội để có được ngày hôm nay.

" Tần Long, con có đồng ý lấy Lục Hàn không? Bất kể khốn cùng hay đau khổ con sẽ nắm tay cậu ấy, che chở, làm chỗ dựa cho cậu ấy, con có đồng ý không?" Mục sư gấp quyển kinh thánh lại hỏi

" Con đồng ý. "

" Lục Hàn, con có nguyện ý lấy Tần Long không? Cùng nhau trải qua những khó khăn, khổ cực trong cuộc sống, làm chỗ dựa, làm gia đình của nhau, con có nguyện ý...."

" Con nguyện ý..."

Cả hai thề trước lễ đường, Tần Long ôn nhu hôn cậu thắm thiết. Hắn biết để có được ngày hôm nay cậu đã phải hi sinh, chịu nhiều tổn thương, đau khổ... Cũng vì những tổn thương, đau khổ, vì tất cả khó khăn ấy mà hắn nhận ra hắn yêu cậu và cần cậu như thế nào. Hắn thầm cảm ơn ông trời vì đã mang cậu đến bên hắn, cậu là nguồn sống của hắn, có lẽ cả đời này hắn không thể sống thiếu cậu được.

" Cả đời này anh nhất định sẽ trân trọng em..."

Ở phía xa xa có một người đứng từ xa nhìn cả thanh xuân của mình hạnh phúc. Anh mỉm cười kẽ hôn vào má người đang đứng bên cạnh anh...

" Cậu ấy là cả thanh xuân, còn em là sự trưởng thành, là cả phần đời còn lại của anh..."

---------------

Tám năm sau

Công việc làm ăn của Tần Long vô cùng thuận lợi, Đông Hoàng ngày một phát triển, tình cảm của hắn và Lục Hàn ngày một sâu đậm hơn, cả hai đã đón ba Lục Hàn về phụng dưỡng và nhận nuôi một cậu bé kháu khỉnh được hơn sáu năm...

" Ba Hàn Hàn, con muốn đi công viên chơi..." Cậu bé sà vào lòng Lục Hàn

" Ba biết rồi... con ngoan... đợi ba Long về chúng ta sẽ cùng nhau đi ăn và đi công viên chơi nhé!"

Lục Hàn xoa đầu đứa bé, kể từ ngày cưới nhau đến giờ cậu thấy hắn thay đổi rất nhiều, hắn luôn ôn nhu, nghe lời, chưa từng cãi cậu nửa câu, hắn luôn đối xử tốt với ba cậu và cả con trai cậu. Duy chỉ có một điều cậu không thích ở hắn là lúc nào cũng giận hờn, ghen tuông vô cớ, thỉnh thoảng lại nổi hứng hành hạ cậu cả đêm.

Khi Tần Long về cả ba người đi ăn rồi đi chơi vui vẻ, hắn cùng cậu ngồi tâm sự và nhìn đứa con bé bỏng đang chơi đùa...

" Lục Hàn... Tần Long... "

" Hai người là..." Nghe tiếng gọi hắn và cậu quay lại, trước mặt hai người là hai người đàn ông rất quen dẫn theo một bé gái đứng trước mặt mình...

" Hạc Hiên, có phải anh không, hai người làm tôi bất ngờ quá" Tần Long lên tiếng

" À là tôi, rất vui được gặp lại, không ngờ chúng ta lại có duyên đến vậy."

Bảy năm trước, sau khi kết hôn với Chi Lãng, công ty Hạc Hiên chuyển địa điểm đến một nơi khác để phục vụ khách du lịch, vì quá gấp nên anh cùng Chi Lãng rời đi mà không thể báo cho Lục Hàn.

" Ba Hàn Hàn, đây là ai vậy..." Thấy hai ba của mình nói chuyện cậu bé liền chạy lại hỏi...

" Đây là anh trai kết nghĩa của baba..." Lục Hàn xoa đầu cậu bé rồi quay sang nói với Hạc Hiên: "còn đây là con trai nuôi của chúng em ạ"

" À trùng hợp quá, bọn anh cũng mới nhận nuôi một bé gái được 4 năm rồi, công nhận mấy đứa nhóc đáng yêu thật..." Hạc Hiên mỉm cười...

" Trùng hợp quá... mà anh Hiên cũng có ơn với vợ tôi từ trước... nay anh có con gái, vợ chồng tôi có con trai... hay là chúng ta kết nghĩa thông gia đi, cùng nhau nuôi dạy con cái ăn học..." Tần Long lên tiếng

" Em thấy được đó, hai anh không biết đâu, ngày hai anh kết hôn cũng là ngày anh ấy cầu hôn em... anh ấy bảo rất muốn tổ chức chung hôn lễ với hai anh nhưng lại không kịp." Chi Lãng tiếp lời...

" Em thấy hợp lý đó Hạc Hiên, chúng ta là anh em kết nghĩa, lại quen biết nhau từ nhỏ... chúng ta không thành đôi được thì hay là cho hai đứa nó thành đôi để thêm nghĩa thêm tình đi" Lục Hàn hớn hở

" Được! Anh chị sui... hôm nay chúng ta đi ăn một bữa xem như là ra mắt hai bên gia đình đi..."

" Được! Được..."

Hôm ấy cả bốn người cứ mải mê ôn lại kỷ niệm rồi tính chuyện tương lai, mặc cho hai đứa nhỏ đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì, chúng nó đâu biết tương lai của mình đã bị định sẵn....

#end

#Wattpad: Thienyet1199