Yêu Anh, Đau Lắm

Chương 13

#Đam_mỹ

(13)

YÊU ANH, ĐAU LẮM

Tần Long gọi không thấy cậu tỉnh thì tâm trạng rối bời, hắn gào hét gọi bác sĩ. Cảnh tượng cơ thể gầy gò, khuôn mặt trắng bệch, hai cách tay đầy vết thương và con dao nhọn đầy máu đến giờ vẫn ám ảnh hắn.

Thời gian ngồi chờ ngoài cửa phòng cấp cứu như một cơn ác mộng với hắn, chưa bao giờ hắn vừa sợ, vừa lo lắng cho cậu đến thế! Hắn biết Lục Hàn vốn là người vui vẻ, lúc nào cũng yêu đời nhưng tại sao cậu lại tự tử cơ chứ?

Bốn tiếng trôi qua cuối cùng đèn phòng cấp cứu chợt tắt, một vị bác sĩ bước ra...

" Bác sĩ, cậu ấy sao rồi..."

" Bệnh nhân vốn bị bệnh tim, lại có dấu hiệu trầm cảm và tinh thần không ổn định nên dẫn đến hành động dại dột... cũng may là phát hiện kịp thời..."

"Lục Hàn bị bệnh tim sao ạ... sao tôi ở chung với cậu ấy bao lâu nay mà vẫn không hề hay biết..."

" Dạo này, bệnh cũ của bệnh nhân tái phát, đã có người đăng ký và nộp tiền phẫu thuật cho cậu ấy nhưng sức khỏe vẫn chưa cho phép..." Vị bác sĩ thở dài rồi nói tiếp...

" À chúng tôi có tìm được tờ giấy này trong túi áo bệnh nhân..."

Bác sĩ đưa tờ giấy cho hắn rồi bước ra ngoài, lúc này cả hành lang tĩnh lặng chỉ có mình hắn, hắn mới cảm thấy mình vô tâm làm sao. Hắn chưa bao giờ thừa nhận là hắn yêu cậu nhưng thật lòng mà nói cả hai từng sống chung nên hắn không nỡ nhìn cậu như thế này.

Tần Long mở tờ giấy ra đọc, từng dòng chữ trên đó khiến hắn như chết lặng khi nó không dành cho hắn...

" Hạc Hiên à, thật ra sau cú ngã hôm đó em đã nhớ lại tất cả mọi chuyện rồi, chỉ là ích kỷ không dám nói cho anh biết mà thôi. Thật lòng xin lỗi vì em đã không nhớ ra anh cũng không thể giữ lời hứa đợi anh. Kẻ thất hứa như em không đáng để anh yêu đâu, anh hãy quên em đi và tìm một hạnh phúc mới... Cảm ơn anh thời gian qua luôn ở bên chăm sóc và giúp đỡ em. Chúc anh luôn hạnh phúc! Thật lòng xin lỗi anh!"

Cơ thể hắn như cứng lại, lòng hắn cảm thấy rất khó chịu, hắn tưởng những dòng chữ đó là dành cho mình nhưng không nó lại thuộc về một người khác. Hắn không biết Hạc Hiên là ai, cũng không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì mà anh ta lại nhận được lá thư tuyệt mệnh của người đã từng rất yêu thương hắn.

Tần Long đứng trước cửa nhìn chàng trai tiều tụy, hai tay băng bó nằm trên giường bệnh, đột nhiên hắn có cảm giác đau lòng. Hắn không biết vì sao cậu lại tự tử có phải vì sự vô tâm của hắn không? Hắn không hiểu tại sao cậu yêu hắn như vậy nhưng không viết cho hắn một lời? Vì cậu hận hắn hay vì hắn không đáng? Hay là vì biết hắn không đọc nên không viết...

" Tên khốn nạn nhà anh... là anh đã đẩy Lục Hàn xuống bước đường cùng..." Hắn đang đứng đó thì bị một người túm cổ áo...

" Hóa ra anh là cái tên tình nhân đi cùng Lục Hàn hôm trước... tôi phải hỏi anh, anh trông cậu ấy kiểu gì mà để cậu ấy ra nông nổi này..."

" Tôi... tôi..."

Anh ấp úng buông cổ áo hắn, anh biết chuyện này người có lỗi lớn nhất vẫn là anh, là anh đã không chăm sóc cậu cẩn thận. Anh tự trách bản thân mình, biết là từ hôm nhập viện tinh thần cậu không ổn định nhưng anh vẫn bỏ cậu một mình mà đi...

" Anh là Hạc Hiên đúng không? Là tình nhân của Lục Hàn? Trong thời gian Lục Hàn sống chung với tôi hai người đã quen biết nhau?"

" Đúng, tôi là Hạc Hiên... nhưng tôi nói lại cho anh một lần nữa, tôi với Lục Hàn không có gì và tôi cũng mới gặp lại cậu ấy cách đây ba tháng..."

" Được! Giỏi... giỏi lắm, vậy anh xem tờ giấy này là gì..."

Tần Long ném tờ giấy trước mặt anh, trong lòng hắn nổi lên sự ghen tuông không thể kìm chế được cảm xúc. Mọi suy nghĩ cậu lừa dối hắn trong lòng hắn lớn hơn bao giờ hết...

Hạc Hiên từ từ mở tờ giấy ra, từng dòng chữ trên đó làm mặt anh biến sắc, tim đau như bị ai bóp nghẹt... Anh cảm thấy có lỗi, anh nghĩ đáng lẽ ra khi biết cậu có tình cảm với một người khác thì anh rời xa cậu sẽ tốt hơn... Nhưng anh lại ích kỷ, từng rất mong cậu có thể nhớ lại để chấp nhận tình cảm của anh, nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ mọi chuyện lại đến mức này. Với tính cách của Lục Hàn anh biết cậu tự kết liễu cuộc đời có thể thì cậu cảm thấy có lỗi với anh và không muốn trở thành gánh nặng cho anh..

" Anh giải thích đi? Hai người có quan hệ gì?"

" Tần Long... tôi với Lục Hàn thật ra không có gì hết. Tôi từng được em ấy cứu hồi bé, vì cảm mến sự dũng cảm của em ấy nên chúng tôi kết bạn. Hai chúng tôi biết nhau được gần một năm thì gia đình tôi chuyển đi nơi khác, tôi có nói là sẽ quay về tìm em ấy, em ấy cũng nói là đợi tôi... nhưng hơn ba tháng trước tôi mới gặp lại em ấy... anh có biết tôi gặp em ấy trong hoàn cảnh nào không?"

Nói đến đây, giọng anh hơi nghẹn ngào, làm người đối diện không hiểu anh đang tiếc nuối cho bản thân mình hay là thương cậu...

" Là một lần em ấy bị làm nhục, bị cướp hết tiền, cả người đầy tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ lại vết xước và máu tanh... tôi vốn dĩ không biết em ấy là ai cho đến khi tôi nhìn thấy vết sẹo và cái nốt ruồi đó... tôi vẫn nuôi hi vọng em ấy có tình cảm với tôi cho đến khi gặp tôi mới biết em ấy đã kết hôn mà còn kết hôn với người không yêu em ấy..."

"..............."

" Tần Long tôi dám đảm bảo với anh Lục Hàn chưa từng phản bội anh, ngay cả ở bên tôi nhưng lúc nào em ấy cũng lạnh nhạt... em ấy thật sự rất yêu anh, đã dành cả thanh xuân cho anh... mong anh đối xử với em ấy một chút..."

Tần Long rất hối hận, chính cái hôn ấy hắn đã đuổi cậu đi, làm cậu bị cướp và làm nhục. Cậu thật lòng yêu hắn nhưng hắn lại mang tình nhân về ân ái trước mặt cậu, căn nhà vốn là của cậu nhưng hắn lại tàn nhẫn đuổi cậu đi... Hắn hiểu được tình cảm và sự ân hận trong bức thư mà cậu viết cho Hạc Hiên, cũng biết nếu không vì vụ tai nạn năm 15 tuổi đã cướp mất những ký ức trước kia của cậu thì cậu cũng chẳng rung động với hắn.

Để rõ ràng mọi chuyện hắn cho người điều tra tất cả mọi chuyện về quan hệ của hai người họ thì đúng như lời Hạc Hiên đã nói, Lục Hàn cũng không phản bội hắn như lời ả tình nhân đã nói...

Suốt thời gian cậu hôn mê anh và cả hắn luôn dành thời gian ở bên cạnh chăm sóc cậu, cậu tỉnh lại nhưng rất ít khi nói chuyện, lúc nào cũng lạnh lùng với hắn...

" Từ nay, anh đừng đến đây nữa... đơn ly hôn tôi đã ký, chúng ta kết thúc rồi..."

Càng để hắn bên cạnh chăm sóc cậu cảm thấy có lỗi với Hạc Hiên, rõ ràng anh đợi cậu bao nhiêu năm nhưng cậu lại thất hứa mà yêu tên vô tâm như hắn. Còn hắn khi biết mình sai, rõ tình cảm của cậu, biết cậu bị bệnh hắn mới ở bên cậu, hắn đang thương hại cậu sao?

" Em nói cái gì vậy, anh là chồng em thì phải ở bên cạnh chăm sóc em chứ?"

" Anh nhớ không? Anh từng nói... tôi không phải đàn bà... thì làm sao có quyền ghen... làm sao mà làm vợ anh được chứ..." Gịong cậu nghẹn ngào

" Anh xin lỗi... là anh sai rồi, em tha thứ cho anh được không, mình sẽ bắt đầu lại... anh sẽ bù đắp cho em..."

" Anh đang thương hại tôi? Có phải anh biết tôi sắp chết nên mới ở bên tôi đúng không... nếu tôi không thành ra thế này, liệu anh có quan tâm đến sự tồn tại của tôi..."

Lục Hàn cười chua xót, cậu đang xót xa cho chính của đời mình, hết lòng yêu thương hắn, cho hắn tất cả nhưng đổi lại chỉ nhận được những tổn thương, đau khổ mà hắn mang lại...

" Không có... anh không thương hại em, mà anh thật sự... thật sự rất yêu em, anh sẽ không để em rời xa anh đâu..."

Tần Long quỵ xuống dưới đất, tay xiết chặt tay Lục Hàn, nước mắt hắn bỗng dưng rớt xuống ga giường, kể từ khi ba mẹ mất đây là lần đầu tiên hắn khóc vì một người. Cả cuộc đời hắn cũng chưa từng nghĩ sẽ làm tổn thương một người nhiều đến vậy, lại còn là người rất yêu hắn.

" Em yên tâm, bây giờ y học rất phát triển, nhất định sẽ chữa khỏi bệnh của em... rồi chúng mình sẽ sống hạnh phúc bên nhau..."

" Anh cút... cút khỏi đây cho tôi... tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa"

Hắn chưa nói hết câu thì đã bị cậu ngắt lời, hắn vì sợ cậu kích động mạnh sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe nên gọi y tá vào chăm sóc cậu rồi ra ngoài.

Những ngày tiếp theo hắn luôn mặt dày đến chăm sóc cậu dù luôn bị cậu xua đuổi, hắn muốn dùng tình cảm và sự kiên trì của mình để đổi lấy sự tha thứ của cậu. Hạc Hiên cũng đến, anh chưa bao giờ nhắc lại chuyện trước đây mà lúc nào cũng động viên cậu, cậu cũng vui hơn khi thấy anh.

---------------

" Anh Hiên, đống giấy tờ hôm trước đã có kết quả rồi, thật ra đó không phải do ông Vương làm hay đám đàn em làm mà là... "

" Là ai cậu nói rõ đi..."

" Là Lục Bạch Thiển cha đẻ của Lục Tuyền giám đốc của Đông Hoàng, chức chủ tịch của công ty đó bây giờ do Tần Long quản lý ạ!"

" Cậu nói cái gì... không thể như vậy được..." Hạc Hiên tức giận đập tay xuống bàn...

" Dạ thưa anh, thông tin này là chính xác ạ! Chính Lục Bạch Thiển đã ăn cắp thiết kế, cướp hợp đồng làm HMP phá sản ạ... hơn nữa người hôm trước anh bảo em điều tra chính là cháu ruột của Lục Bạch Thiển."

Tên đàn em nói rồi đưa một tập giấy tờ có rõ từng mốc thời gian cho anh. Nhìn từng dòng chữ trên đó làm anh như chết lặng. Anh từng nghĩ là do ông chủ của mình làm nên mới ra nhập băng nhóm để điều ra cho rõ mọi việc nhưng không ngờ người anh yêu thương nhất chính là kẻ thù của anh. Chính ông của Lục Hàn đã làm công ty anh phá sản, làm ông anh đột quỵ mà chết, khiến gia đình anh phải sống khốn khổ, nợ nần, khiến ba mẹ bị hại chết mà không rõ nguyên nhân...

" Vậy vụ ba mẹ tôi cậu điều tra đến đâu rồi..." Anh im lặng một lúc thì nói

" Dạ hiện tại vẫn chưa có tin thức gì thưa anh... khi nào có em sẽ lập tức thông báo..."

" Được rồi, cậu lui đi..."

Tên đàn em đi rồi anh ném hết đống giấy tờ lên bàn, anh vẫn chưa tin vào sự thật đang diễn ra. Anh đã quyết tâm phải phải thù bằng được nhưng đó lại là người thân của người anh yêu thương nhất thì anh biết phải làm sao đây? Anh nên lấy lại những gì đã mất hay là tha thứ để tiếp tục tình cảm với Lục Hàn?

Mọi suy nghĩ cứ quanh quẩn trong đầu anh, anh đến quán bia, tìm một nơi yên tĩnh rồi nghĩ về mọi chuyện. Anh chưa từng nghĩ mọi chuyện theo hướng này nên cũng chưa nghĩ phải giải quyết ra sao. Suốt mấy đêm dài anh không ngủ được, anh suy nghĩ về tất cả mọi chuyện... Lúc còn sống ba mẹ anh cũng từng dặn dò anh phải báo thù mối thù của gia đình, đã bao năm nay anh lấy thù hậu làm động lực sống nhưng giờ đây mọi chuyện đã rõ ràng thì anh không nỡ làm tổn thương họ.

Hạc Hiên bỏ tất cả về nơi chôn cất ông bà cha mẹ, anh quỳ xuống tạ lỗi với tổ tiên, anh bất hiếu không thể trả thù cho gia đình được. Anh đã suy nghĩ rất kỹ về chuyện này, anh nghĩ lỗi này của thế hệ trước, anh không muốn đổ hết lỗi lên người vô tội, anh chọn cách tha thứ để kết thúc mọi ân oán năm xưa. Anh nghĩ trả thù họ bằng chính năng lực, bằng sự thành công của bản thân mình, để tranh đấu cùng họ trên thương trường mới là sự trả thù xứng đáng nhất.

----------------

Những ngày Hạc Hiên không đến bệnh của Lục Hàn ngày một trở nặng, cậu mệt mỏi nhiều, những cơn đau và khó thở ngày một tăng làm hắn ăn ngủ không yên. Bác sĩ bảo với hắn phải nhanh chóng làm phẫu thuật nếu không sẽ ảnh hưởng đến tính mạng nhưng tỷ lệ thành công cũng chỉ có 40% mà với tình trạng sức khỏe và tinh thần của cậu hiện tại cũng làm hắn rất lo. Hắn chia tay tình nhân bỏ hết công việc để ở bên cạnh chăm sóc cậu... Hắn biết Hạc Hiên vẫn chưa nói rõ mọi chuyện với cậu, cũng biết dạo này cậu suy nghĩ nhiều, lại cảm thấy có lỗi với Hạc Hiên nên bệnh tình mới xấu đi, hắn cầm điện thoại lên bấm số gọi cho Hạc Hiên...

" Alo"

" Tôi là Tần Long đây, chúng ta nói chuyện một chút được không?"

" Được! Anh nói đi..."

" Tôi muốn hỏi tại sao dạo này anh không đến thăm Lục Hàn..."

" À... dạo này tôi hơi bận, cậu ấy thế nào rồi..."

" Dạo này bệnh tình Lục Hàn không được tốt, tôi định đưa em ấy sang nước ngoài phẫu thuật... chắc tuần sau chúng tôi bay rồi, anh có đến thăm em ấy không, em ấy rất nhớ anh..." Đầu dây bên kia im lặng một lúc thì nói tiếp.

" Chắc tôi không đến được đâu, dạo này công việc cũng hơi bận... anh hãy chăm sóc tốt cho cậu ấy, tôi cầu mong em ấy nhanh chóng khỏi bệnh và hai người sống thật hạnh phúc."

Tần Long vui vẻ cảm ơn rồi tắt máy, hắn gọi điện chỉ muốn thông báo cho anh biết, chứ thật ra hắn sợ Lục Hàn chấp nhận tình cảm của Hạc Hiên nên vẫn không muốn hai người gặp nhau.

Miệng thì nói như vậy nhưng thật ra anh đặt vé máy bay về gấp để gặp cậu. Suốt những ngày cuối cùng trước khi cậu đi nước ngoài anh luôn đến thăm cậu nhưng không vào mà chỉ đứng nhìn từ xa. Anh đã từng nghĩ sẽ vào nói hết mọi chuyện với cậu, hỏi lý do tại sao cậu quên lời hứa với anh... Nhưng nhìn cảnh cậu, hắn và cả ba cậu vui vẻ bên nhau anh lại không nỡ chia rẽ hạnh phúc đó. Có lẽ anh nên giữ tình cảm cho riêng mình, anh nên rời đi sẽ tốt hơn. Lục Hàn vẫn không hề biết những ân oán của hai gia đình trước đây, cũng không hề biết anh luôn âm thầm quan tâm cậu, còn anh vẫn không thể biết tại sao cậu lại quên lời hứa với anh...

Ngày cậu đi, anh vẫn đứng từ xa tiễn cậu, biết là cậu trông ngóng nhưng anh không hề đứng trước mặt cậu để nói câu tạm biệt mà chỉ gửi cho cậu một dòng tin nhắn:

" Chúc em phẫu thuật thành công, chặng đường phía trước luôn bình an, may mắn và hạnh phúc! Cố gắng lên nhé!"

Đợi máy bay cất cánh anh mới bước về, mọi ân oán cũng như tình yêu anh muốn kết thúc tại đây. Từ nay anh sẽ cố gắng quên cậu đi và bước vào một chặng đường mới, anh sẽ cố gắng xây dựng lại những gì đã mất trên chính đôi chân của mình.

................

Hai năm sau

#còn

#Wattpad: Thienyet1199