Nghê Thi Đinh cảm giác mình đã có một giấc mộng dài. Cô ở trong mơ, hình như là… đang học năm nhất cao trung.
Chuyện cũ khi đó gần như đã bị cô quên hết sạch.
“Sao lại là mấy người? Tên ngốc kia đâu?”
Trong phòng thể dục cũ kĩ chất đầy đồ vật linh tinh, Nghê Thi Đinh nhìn ba người không có ý tốt trước mặt.
“Nghê Thi Đinh, cậu vì che chở cho tên ngốc kia mà dám báo tên chúng tôi lên phòng giáo vụ, bắt chúng tôi phải xin lỗi một tên ngốc trước toàn trường, món nợ này nên tính toán như thế nào?” Người được gọi là “Lão đại” đứng ở giữa, trực tiếp làm lơ lời nói của Nghê Thi Đinh, mở miệng uy hϊếp cô.
“Nha? Chức trách của hội học sinh, không phải như thế hay sao? Vì sao các cậu còn lấy danh nghĩa của tên ngốc kia gạt tôi tới nơi này, muốn tôi đánh cho ba người ngã trái ngã phải một lần nữa sao?”
Hiện giờ với tình hình này, trong lòng Nghê Thi Đinh vô cùng sáng tỏ, đây rõ ràng là trò đùa do bọn họ thiết kế, thế nhưng cô cũng không hề khϊếp nhược, thậm chí còn bình tĩnh tự nhiên mà đứng trước mặt ba người bọn họ.
“Ha ha ha ha.” Ba người nghe thấy lời này, đồng loạt cười ha ha.
“Nếu hôm nay cậu có thể đánh bại chúng tôi, sau này mỗi lần thấy cậu ông đây đều quỳ xuống.” Tên khỉ ốm nói.
Ba người khác hoàn toàn với bộ dáng sợ hãi rụt rè trong quá khứ, điều này khiến Nghê Thi Đinh hoài nghi nhíu mày.
“Nói nhiều với cậu ta như vậy để làm gì! Tác dụng của thuốc sắp hết rồi, đợi lát nữa ngược lại cậu ta còn phải khóc la cầu xin chúng ta đấy ha ha ha ha…”
Tên “lão đại” kia vừa dứt lời liền đắc ý cười to.
“Thuốc?”
“Nghê Thi Đinh, không ngờ đúng không? Bình giữ ấm của cậu đã bị chúng tôi bỏ thuốc. Hôm nay cho dù cậu kêu rách yết hầu, cũng không có ai tới cứu cậu đâu!” tên lão đại vừa nói xong, liền chậm rãi đi về phía cô, hai người còn lại theo sát bên người cậu ta.
Nhìn ba người cách mình càng ngày càng gần, Nghê Thi Đinh hơi lui về phía sau một bước, cô đề phòng nhìn chằm chằm ba người trước mắt, nhưng lại cảm giác thân thể chậm rãi sinh ra sự khô nóng, sức lực toàn thân giống như đang dần dần bị rút cạn.
“Nha, hình như là thuốc có tác dụng rồi!” Tên khỉ ốm kia nhìn biểu tình có chút hoảng hốt, mê ly của Nghê Thi Đinh nói.
“Xem ra ông chủ tiệm không gạt tôi, loại thuốc này quả nhiên không tồi.” Tên lão đại hơi béo ở giữa mở miệng.
Cảnh sắc trước mắt Nghê Thi Đinh bắt đầu trở nên mơ hồ, cổ cô dần dần có mồ hôi chảy xuống, đầu óc rối bời, cô dựa vào một tia lý trí cuối cùng lắc lắc đầu, ý đồ cố gắng làm mình tỉnh táo.
Bước chân không ngừng lui về phía sau, thẳng đến khi đυ.ng phải đệm nhảy cao trong phòng thể dục, cả người cô mềm nhũn ngã xuống đệm.
Trong tầm mắt mơ hồ nhỏ hẹp của cô, bóng dáng ba người kia không ngừng bao phủ lên thân thể của cô, bọn họ cách cô càng ngày càng gần… cô muốn dùng sức đứng dậy, nhưng trước sau lại vô lực.
Chẳng lẽ… cô thật sự trốn không thoát sao?
Tuy nhiên trong thời khắc nghìn cân treo sợi tóc trước mắt “Ầm —— ” một tiếng, cửa phòng thể dục bị đẩy ra, ba người bị giật mình không hẹn mà cùng quay đầu lại, chỉ thấy Mộ Trừng Dục giống như tên điên xông về phía bọn họ.
“A ——” Anh hét lớn tựa như một con dã thú, giương nanh múa vuốt, tay đấm chân đá lung tung nhằm về phía ba người, tất cả các động tác đều không có kết cấu, rồi lại điên cuồng tới mức khiến người ta không có sức lực chống cự.
Trong lúc nhất thời ba người bị ép phải lui về phía sau vài bước, khẩn trương che giấu Nghê Thi Đinh ở phía sau, toàn bộ tinh thần dùng để đề phòng người đàn ông trước mặt.
“Này, đây là tên ngốc kia?” Tên khỉ ốm không thể tưởng tượng, đây là lần đầu tiên cậu ta nhìn rõ mặt tên ngốc.
Hôm nay rốt cuộc gương mặt anh cũng không bị lấm lem toàn thuốc màu như trước nữa.
“Vô nghĩa!” Tên lão đại hơi béo trầm thấp mắng một câu “Đồ ngu, một tên ngốc thì có thể làm gì?”
Lão đại không cam lòng yếu thế trừng mắt nhìn người đàn ông có chút đáng sợ trước mắt, cố ý tìm lại một chút khí thế cho mình, nhưng trong lời nói lại không giấu được sự sợ hãi.