Trong kho hàng bỏ đi ở ngoại thành, Nghê Thi Đinh phòng bị nhìn chằm chằm người đàn ông nghèo túng trước mắt.
Bộ dáng hiện giờ của anh ta và bộ dáng khí phách hăng hái trước kia quả thực như hai người khác nhau. Lúc này quần áo trên người anh ta rách nát tả tơi, gầy gò như que củi, xương gò má lồi ra, sắc mặt xanh mét, dưới đáy mắt có một vòng xanh đen nhàn nhạt, tuy nhiên ánh mắt tràn đầy hận ý kia lại không có cách nào che giấu.
Giống như một kẻ điên đang bị bệnh nguy kịch.
“Nghê Thi Đinh, lâu lắm rồi không gặp tôi nhỉ?” Trên mặt người đàn ông toát ra một nụ cười dữ tợn, trong lời nói không giấu được vẻ đắc ý.
“Mộ Gia Lý, anh bắt tôi tới nơi này làm gì?” Nghê Thi Đinh lười nói lời vô nghĩa với anh ta, cô đi thẳng vào vấn đề.
Mặc dù đôi tay của cô đang bị trói chặt, nhưng trên mặt không hề có vẻ sợ hãi, nhu nhược. Nếu không phải vì cái bụng to vướng víu trước mắt, cô đã sớm cho Mộ Gia Lý một cước rồi.
Mộ Gia Lý không phải thiếu gia Mộ gia sao? Vì sao lại biến thành dáng vẻ hiện giờ? Anh ta bắt cô tới đây là muốn làm gì?
“Chặc chậc, đến bây giờ cô vẫn không biết sao? Lúc trước cô cảm thấy tôi ăn chơi trác táng, khinh thường tôi, thậm chí nguyện ý yêu đương vụиɠ ŧяộʍ cùng tên ngốc kia cũng không thèm nhìn tôi lấy một lần. Hiện tại xem ra, Mộ Trừng Dục cũng không yêu thương cô bao nhiêu, anh ta chỉ lừa gạt cô sinh con cho anh ta mà thôi.” Mộ Gia Lý khinh miệt liếc nhìn vùng bụng cao ngất của người phụ nữ.
“Anh nói bậy gì đó? Liên quan gì tới anh ấy?” Nhất thời Nghê Thi Đinh có rất nhiều nghi vấn, trong đầu loáng thoáng hiện ra một đáp án, nhưng cô lại không dám thừa nhận. Chỉ là mặc dù sắc mặt vẫn bình tĩnh, tuy nhiên ánh mắt lại có vài phần hoảng loạn.
“Cô nói xem? Không phải cô đã đoán được rồi sao?” Mộ Gia Lý vừa lòng nhìn biểu cảm lộ ra vài phần sơ hở của cô.
“Không có, không có khả năng, tôi không biết.” Nghê Thi Đinh lắc đầu phủ định suy đoán trong lòng.
“Không sao, tôi tới nói cho cô.” Mộ Gia Lý đi về phía người phụ nữ đang bị trói trên cột: “Cô có biết nửa năm trước Mộ gia đã phá sản không? Cô có biết mẹ tôi bị cảnh sát bắt giam không? Cô có biết hiện tại căn biệt thự ở cạnh nhà cô đã sớm không còn người ở không?”
Mộ Gia Lý từng bước ép sát, cảm xúc càng ngày càng kích động. Tròng mắt như muốn nứt ra, bị bao phủ bởi tơ máu rậm rạp.
“Mộ Gia Lý, anh bình tĩnh một chút!” Nghê Thi Đinh nhìn người đàn ông chỉ còn cách cô hơn một bước chân.
“Bình tĩnh? Cô bảo tôi phải bình tĩnh như thế nào! Mẹ tôi bị anh ta đưa vào tù, cha tôi bị anh ta chọc tức đến mức nằm liệt giường! Uyển Thục vì muốn kiếm tiền chữa bệnh cho cha mà trở thành trò chơi cho những tên súc sinh đó, cuối cùng vẫn không kịp cứu mạng ba tôi …”
Nói đến đây, Mộ Gia Lý hung hăng túm tóc Nghê Thi Đinh, ép cô ngẩng đầu lên, anh ta dí sát mặt vào mặt cô chậm rãi nói: “Cô biết không? Một tuần trước, Uyển Thục đang sống sờ sờ lại bị đám súc sinh kia tra tấn tới mức tự sát. Tất cả mọi người đều rời khỏi tôi.”
“Cô muốn tôi bình tĩnh như thế nào! Nói đi!” Mộ Gia Lý cuồng loạn gào thét, bàn tay đang nắm tóc cô lắc mạnh, nước miếng bay tứ tung.
Toàn bộ nhà kho trống rỗng tràn ngập tiếng rống giận của anh ta.
Nghê Thi Đinh bị anh ta túm tóc mạnh mẽ lôi kéo, da đầu cô đau đớn. Đứa nhỏ trong bụng hình như cũng cảm thấy không thoải mái, giờ phút này đặc biệt không an phận.
“Không có khả năng! Không có khả năng! Mộ Trừng Dục chỉ là một người ngốc, anh ấy cái gì cũng không biết!”
Trong lúc lôi kéo, Nghê Thi Đinh quật cường lên tiếng phản bác. Không biết là đang an ủi chính mình hay là muốn Mộ Gia Lý bình tĩnh lại.
“Phốc.” Mộ Gia Lý cười khúc khích, buông lỏng bàn tay đang nắm tóc cô ra “Đến bây giờ cô vẫn cho rằng anh ta chỉ đơn giản là một tên ngốc sao? Nằm gai nếm mật nhiều năm như vậy, người đàn ông này không hề ngây thơ như vẻ bề ngoài, thậm chí còn cực kỳ thâm hiểm.”
“Nghê Thi Đinh, cô cho rằng nhà cô cách phòng của Mộ Trừng Dục gần như vậy, chỉ là trùng hợp sao?”