Cùng Chàng Ngốc Nhà Đối Diện Lén Lút Yêu Đương

Chương 50: Bê đá đập chân mình

Tiếp theo, người đàn ông vùi đầu trực tiếp ngậm lấy đầṳ ѵú đang dựng thẳng giữa không trung, nhẹ nhàng cọ xát.

“Ôô——” Cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ ập đến, Nghê Thi Đinh đưa tay ra ôm lấy đầu anh.

Con quái thú đang chôn trong hoa huyệt nặng nề thọc vào rút ra. Tuy nhiên khi liếc mắt thấy vùng bụng tròn trịa kia, anh không dám thâm nhập quá sâu.

Cho đến khi nghe được tiếng rêи ɾỉ thoải mái của người phụ nữ, anh mới dám tiếp tục thọc vào rút ra cái miệng nhỏ bởi vì mang thai mà vô cùng mẫn cảm kia.

Mỗi lần qυყ đầυ chọc tới vách thịt, cả người Nghê Thi Đinh đều nhịn không được mà run rẩy. Bởi vì mang thai nên cơ thể cô cực kỳ mẫn cảm, mỗi khi cô thừa nhận những cuộc hoan ái của anh đều tựa như phải đối mặt với cảm giác huỷ diệt, nhưng theo động tác rút ra của dươиɠ ѵậŧ cảm giác đó lại bị tiêu tán.

“Ư ư a…”

Mặc dù anh không tùy ý hung hãn như bình thường, nhưng sự dịu dàng này vẫn có thể lấp đầy hoa huyệt trống rỗng khó chịu của cô.

Đôi tay Mộ Trừng Dục nhào nặn hai bầu ngực mềm mại trước mắt, có thể là do mang thai nên anh cảm giác bên trong không khí tràn ngập hương sữa nhàn nhạt.

Anh ngậm đầṳ ѵú, bắt đầu bú ʍúŧ như một đứa trẻ. Đầu lưỡi liếʍ láp đầṳ ѵú, như thể ở đó thực sự tiết ra sữa vậy.

Đồng thời động tác dưới thân cũng không hề lơi lỏng, mạnh mẽ đâm vào giữa hai cánh môi âʍ ɦộ đang mυ'ŧ chặt lấy côn ŧᏂịŧ. Chỗ giao hợp của hai người dần dần xuất hiện một chút bọt trắng.

“A ——”

Không lâu sau, Nghê Thi Đinh nhanh chóng nghênh đón cao trào. Cảm giác rốt cuộc âʍ đa͙σ của mình cũng được phóng thích, một lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠ không kiềm chế được mà phun “Ào ào” ra ngoài ướt nhẹp một mảng khăn trải giường, lúc này cùng chảy ra còn có một chút nướ© ŧıểυ màu vàng nhạt.

“Phì” tưới lên bụng người đàn ông, lực đạo phun trào của dòng dâʍ ŧᏂủy̠ khiến anh buông lỏng đầṳ ѵú đỏ hồng trong miệng, khi đứng dậy vẫn có thể nhìn thấy Nghê Thi Đinh đang ý loạn tình mê nằm dưới thân, đôi môi đỏ hơi mở ra, nước bọt từ khóe miệng chảy xuống.

Hoa huyệt ngậm dươиɠ ѵậŧ của anh, chỗ giao hợp phun ra một lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠ trong suốt, miệng niệu đạo không ngừng tiết ra nướ© ŧıểυ màu vàng nhạt tạo thành một đường cong trong không trung, vào giờ phút này cô đã hoàn toàn mất khống chế, lộn xộn và lúng túng.

Thời điểm Mộ Trừng Dục cảm nhận được hoa huyệt đang ngậm chặt dươиɠ ѵậŧ của anh rốt cuộc cũng hơi buông lỏng, anh nắm hai chân cô, “phắc” một tiếng rút ra.

“Ô ô…”

Ngay khi người đàn ông vừa rút ra, anh đã nghe được tiếng khóc thút thít Nghê Thi Đinh, trong lòng đại loạn, lập tức đỡ người lên ôm vào trong ngực an ủi.

“Làm sao vậy? Làm sao vậy?”

Người phụ nữ sau đợt cao trào vẫn còn mềm yếu vô lực, được anh ôm vào trong ngực, cô chôn đầu trong cổ anh, không chịu ngẩng đầu lên.

“Không khóc không khóc.”

Sợ Nghê Thi Đinh cảm lạnh, hiện giờ trên giường một mớ hỗn độn lại khó coi, anh nhanh chóng nhặt áo khoác lúc trước bị cô lột ra ném xuống mặt đất lên bọc lấy thân thể mềm mại của cô, đỡ mông cô, ôm người tới sô pha sạch sẽ bên cạnh dỗ dành.

Không ngờ cô lại bị Mộ Trừng Dục kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới mức hưng phấn phun nướ© ŧıểυ! Lần trước bị anh làm từ phòng khách vào tới phòng ngủ, mãi ngày hôm sau khi xuống tầng cô mới phát hiện ra dấu vết và mùi hương trên ghế sô pha.

Chắc chắn là bởi vì đứa nhỏ này! Tuyệt đối! Từ ngày mang thai, cô thật sự càng ngày càng mẫn cảm.

“Anh làm đau em sao?” Mộ Trừng Dục hôn lên mái tóc cô.

Cái gọi là một lần lạ, hai lần quen. Sau khi tự mình an ủi cảm xúc hay thay đổi ở thai phụ, lúc này cô mới bằng lòng ngượng ngùng xoắn xít mà ngẩng đầu : “Ừ, anh quá dùng sức.”

Đánh chết cô cũng không muốn để Mộ Trừng Dục biết bởi vì cô xấu hổ. Hơn nữa nuôi con mà không dạy là lỗi của cha, cô bởi vì đứa nhỏ này nên mới trở nên mẫn cảm như vậy, Mộ Trừng Dục tuyệt đối không vô tội!

“Thực xin lỗi, còn đau hay không?” Hoàn toàn không biết mình bị chụp mũ, Mộ Trừng Dục vừa xin lỗi vừa hôn lên khóe mắt ướŧ áŧ của người phụ nữ “Lần sau anh sẽ chú ý. Không, anh bảo đảm, trước khi bảo bảo được sinh ra, anh tuyệt đối sẽ không chơi trò chơi trên giường với Nghê Nghê nữa!”

“Không được!” Sự chân thành bảo đảm của Mộ Trừng Dục lập tức gặp phải phủ quyết “Này, thật ra hiện tại em cũng hết đau rồi, hơn nữa Mộ Trừng Dục nhà chúng ta rất giỏi, vừa rồi anh khiến em cực kỳ thoải mái.”

Cái gì gọi là vác đá nện vào chân mình, rốt cuộc Nghê Thi Đinh cũng khắc sâu nhận thức về ý nghĩa của những lời này.