Cùng Chàng Ngốc Nhà Đối Diện Lén Lút Yêu Đương

Chương 69: Dùng xong liền muốn đuổi anh đi

Hai bầu ngực mềm mại khiến anh yêu thích không muốn buông tay, cũng bởi vậy mà để lại một vài vết ái muội màu đỏ trên làn da trắng nõn, bầu ngực bị chơi đùa đến phát trướng, đầṳ ѵú dường như đã lớn hơn một vòng. Cái bụng tròn như quả cầu tuyết cũng rũ xuống theo trọng lực, nhìn có vẻ lớn lên trông thấy.

Mặc dù trên tay anh là hai bầu ngực mềm mại, nhưng động tác dưới thân lại không hề rối loạn, vẫn giữ nguyên quy luật mà thọc vào rút ra đâm thẳng vào hoa tâm, dâʍ ŧᏂủy̠ chậm rãi chảy dọc xuống đùi, lưu lại từng vệt nước trong suốt.

Bên mép hai cánh môi âʍ ɦộ không ngừng tràn ra bọt nước, theo động tác thọc vào rút ra của côn ŧᏂịŧ, cái miệng nhỏ lúc đóng lúc mở, gắt gao cắn chặt lấy mặt ngoài thô ráp của thân gậy, không chịu nhả ra.

“Ưm…”

Người phụ nữ dưới thân không nhịn được kêu thành tiếng, từng tiếng rêи ɾỉ phát ra. Cô cầm lòng không được mà há miệng thở dốc, khiến nước bọt theo tư thế quỳ bò trực tiếp từ miệng cô tích táp rơi xuống mặt giường.

“A ——”

Bởi vì cố kỵ đứa trẻ trong bụng, vào lần thứ ba Nghê Thi Đinh đạt cao trào, Mộ Trừng Dục thọc vào rút ra thêm mấy chục lần, tinh quan buông lỏng, một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt phun vào trong hoa huyệt.

Cảm giác chất lỏng nóng bỏng trào ra khiến vách động không ngừng co chặt, run rẩy…

Rốt cuộc, thời điểm người đàn ông rút côn ŧᏂịŧ ra, trong nháy mắt cả người Nghê Thi Đinh mềm nhũn ghé xuống giường, chẳng qua trong tiềm thức cô vẫn còn nhớ mình là một người mẹ, cho nên vẫn nâng mông cao như cũ để bụng không bị đè ép.

Mà dưới cái nhìn của người đàn ông, trước mắt anh đang hiện ra một bức xuân cung đồ. Ở giữa khe mông trắng bóng, hoa huyệt trong một chốc một lát không khép miệng lại được, nó không ngừng tiết ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ mà anh vừa bắn vào bên trong.

Du͙© vọиɠ tích lũy suốt mấy ngày được nhét vào trong âʍ đa͙σ Nghê Thi Đinh, vì vậy phải dọn dẹp thật lâu mới sạch sẽ hoàn toàn.

Xong việc, khi tỉnh táo lại Nghê Thi Đinh lúng túng nằm đưa lưng về phía Mộ Trừng Dục.

Trong lòng lại thầm phỉ nhổ chính mình không chịu được dụ hoặc, mơ màng hồ đồ mà lên giường với anh, lúc này lúng túng chẳng biết nên nói gì.

Thân thể hai người đều được anh rửa qua loa, khăn trải giường và vỏ chăn cũng được anh thuần thục đổi cái mới. Nghê Thi Đinh chùm chăn kín đầu, hung hăng hít một hơi hương thơm thanh mát quanh quẩn trên chăn, dường như đang cố xua đuổi hương vị da^ʍ mĩ vẫn luôn thoang thoảng trong không khí.

Mộ Trừng Dục trực tiếp kéo thân hình nhỏ xinh vào trong ngực, điều khó tin chính là Nghê Thi Đinh không có giãy giụa.

Anh thân mật ôm cô từ phía sau, bàn tay đan xen trước ngực, cằm đặt trên vị trí xương quai xanh, mặt dán lên mặt.

Tư thế này trước kia anh thường xuyên thực hiện, đó là tư thế ỷ lại. Ánh mắt Nghê Thi Đinh hiện lên một tia cảm xúc không biết tên.

“Em vẫn còn quan tâm tới anh.” Anh bám sát vào bên tai cô, thấp giọng nói ra những lời này.

“Không có.” Nghê Thi Đinh lập tức phủ quyết: “Chỉ là nếu chủ tịch Munny bị thương ở chỗ này, ông cháu tôi đền không nổi.”

“Nếu không còn việc gì, phiền anh nhanh chóng rời đi. Ra cửa rẽ trái 200 mét có tiệm thuốc, anh cứ nói với ông chủ tính tiền cho tôi là được.”

“Dùng xong liền muốn đuổi anh đi?” Anh oán hận ngậm lấy vành tai người phụ nữ, đặt ở giữa hàm răng nhẹ nhàng cọ xát.

Loại ngữ khí này … Nói như thể anh bị ủy khuất nhiều lắm không bằng?

“Không phải giữa chúng ta vẫn luôn như vậy sao? Mối quan hệ cá nước thân mật.” Ai biết được lại bị tên cẩu nam nhân này lừa mất tình cảm.

Lời này của Nghê Thi Đinh chọc trúng nỗi đau không danh không phận vẫn luôn thường trực trong lòng Mộ Trừng Dục. Anh đột nhiên hoài niệm Nghê Thi Đinh lạnh nhạt của mấy ngày trước đây, nếu đấu khẩu với người phụ nữ này, mỗi một chữ cô nói ra đều khiến anh đau thấu tim gan.

Nó như một cú đánh trực tiếp đập thẳng vào l*иg ngực anh, cuối cùng anh dán mặt lên cổ cô, ý đồ muốn nhận thua.

“Tuy nhiên… thời gian anh và em ở bên nhau, chính là khoảng thời gian chân thật và vui sướиɠ nhất.”

“Ồ, chân thật?” Cô cười lạnh.

“Không cần lo lắng, không cần cẩn trọng, không cần che giấu cảm xúc của chính mình, chỉ có anh và em, em bao dung anh tùy hứng, em thích anh trẻ con, anh trở thành đứa trẻ được sủng ái, thật sự… Rất vui sướиɠ.”

Lời này khiến Nghê Thi Đinh nghĩ tới cảnh ngộ của anh tại Mộ gia, trong lúc nhất thời, thế nhưng cô cảm thấy trên lưng người đàn ông này chống đỡ quá nhiều, cũng thiếu hụt quá nhiều.