Cùng Chàng Ngốc Nhà Đối Diện Lén Lút Yêu Đương

Chương 11: Bộ dáng chân thành không nhiễm mùi

Chương 11: Bộ dáng chân thành không nhiễm mùi tìиɧ ɖu͙©

“Mộ Trừng Dục, anh làm gì đấy!” Nghê Thi Đinh quay đầu nhìn người đàn ông đang chột dạ giấu đầu trong hõm vai mình.

“Chỉ, chỉ… cắm cắm, dươиɠ ѵậŧ, ngứa quá.” Mộ Trừng Dục chột dạ không dám ngẩng đầu, tuy nhiên bàn tay vẫn lấy lòng, tiếp tục vân vê núʍ ѵú của cô.

Nghê Thi Đinh vốn dĩ rất tức giận, thế nhưng được anh dỗ dành tới mức thoải mái, trong lúc nhất thời cô cảm thấy như vậy cũng khá tốt.

“Thật sự rất ngứa?” Cô hoài nghi nhíu mày, ngữ khí không còn tức giận như vừa rồi nữa.

Mộ Trừng Dục tiếp nhận được tín hiệu hòa hoãn, đôi mắt sáng lấp lánh, gật đầu khẳng định.

“Đúng vậy!” Bộ dáng chân thành không dính một chút màu sắc tìиɧ ɖu͙©, hai mắt lóe lên ánh sáng kiên định.

Nghê Thi Đinh mềm lòng, để mặc người đàn ông ôm lấy cô, phóng túng cắm dươиɠ ѵậŧ trong âʍ đa͙σ của mình.

Tuy rằng bàn tay anh không an phận vuốt ve bầu ngực, thậm chí vừa rồi bàn đó còn khuấy đảo trong âʍ đa͙σ, giờ phút này cả ngón tay dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ bôi đầy lên bầu ngực của cô.

Nhưng dường như tất cả mọi suy nghĩ của Nghê Thi Đinh đều đang tập trung vào côn ŧᏂịŧ to lớn ở bên dưới. Mặc dù nói cô đang nghiêm túc xem phim truyền hình, nhưng mà suy nghĩ lại không biết bay tới nơi nào.

Không có bất cứ một người phụ nữ bình thường nào khi đối mặt với tình cảnh này có thể ngồi yên giữ vững tinh thần. Tiếp theo, cô mơ mơ màng màng làʍ t̠ìиɦ với Mộ Trừng Dục ở trên sô pha là chuyện đương nhiên.

“A… Mộ Trừng Dục… đừng chạm vào chỗ đó!” Giờ phút này quần áo cô đã sớm rơi rụng khắp nơi, hai bầu ngực trắng như tuyết của Nghê Thi Đinh bại lộ trong không khí, lưng dựa vào gối ôm trên sô pha, hai chân thon dài dang rộng, cái miệng nhỏ hồng hào ở giữa đang tiếp nhận dươиɠ ѵậŧ to lớn không ngừng va chạm.

“Phốc phốc” theo hành động mạnh mẽ cắm vào của dươиɠ ѵậŧ, không ít bọt nước trong suốt giữa hai cánh môi phì nộn văng ra, bắn tung tóe trên sô pha.

“Nơi này của Nghê Nghê thật mềm…” Lời nói thành thật vừa phát ra, côn ŧᏂịŧ dưới thân người đàn ông liền hung hăng đâm vào.

“A!” sự va chạm này dường như muốn đâm thủng chỗ sâu nhất trong linh hồn Nghê Thi Đinh, tất cả mọi dây thần kinh đều tập trung ở chỗ vừa bị Mộ Trừng Dục chạm vào, Nghê Thi Đinh cảm giác toàn thân đều tê dại.

“Rõ ràng âʍ đa͙σ của Nghê Nghê mềm như vậy, nhưng vì sao luôn đâm không thủng?”

Mộ Trừng Dục càng làm càng hăng say, hận không thể nhét nốt hai viên tinh hoàn kia vào trong. Cái miệng nhỏ của người phụ nữ dưới thân quả thực đúng là tiên cảnh, quá thoải mái.

Lửa nóng trong lòng người đàn ông bị thiêu đốt đến kịch liệt, cuối cùng anh hành động theo bản năng, dùng đôi tay ôm chặt vòng eo nhỏ của người phụ nữ dưới thân, mạnh mẽ đâm vào rút ra, tần suất nhanh tới mức khiến Nghê Thi Đinh như bị điện giật, cả người run rẩy, đặc biệt là khi hai viên tinh hoàn kia cứ đung đưa trong không trung.

“Mộ Trừng Dục!” Dưới tần suất như vậy, Nghê Thi Đinh nhanh chóng đạt tới cao trào. Một dòng

dâʍ ɖị©ɧ nóng bỏng từ hoa tâm phun trào ra, tưới đầy qυყ đầυ người đàn ông. Nơi giao hợp giữa môi âʍ ɦộ và gậy thịt bắn tung toé tϊиɧ ɖϊ©h͙, trên sô pha, trên sàn nhà, thậm chí ngay cả trên bàn trà cũng nhiễm một ít.

Bởi vì cao trào mà hoa huyệt co rút, giống như một chiếc khóa, trong nháy mắt âʍ đa͙σ của cô liền mυ'ŧ chặt lấy dươиɠ ѵậŧ Mộ Trừng Dục, khiến anh gần như không thể di chuyển. Trán Mộ Trừng Dục chảy ra từng giọt mồ hôi, anh chỉ biết kiên nhẫn cọ xát, đợi cô dần dần khôi phục sau cao trào mới có thể bắt đầu một hành trình mới.

“A ——”

Không biết từ lúc nào, hai người từ trên sô pha đã dịch dần về phía cửa sổ, Nghê Thi Đinh chống đôi tay lên cửa kính, hai chân quỳ gối trên sô pha, thừa nhận sự va chạm mãnh liệt của người đàn ông từ phía sau. Sau mấy trăm lần thọc vào rút ra cuối cùng anh cũng bắn vào tận nơi sâu nhất của hoa huyệt.

Thời điểm đang chìm đắm trong trạng thái cao trào, Nghê Thi Đinh hoảng hốt phát hiện ra sắc trời đã dần tối.

Quả nhiên, chỉ cần ở cùng chỗ với Mộ Trừng Dục, thời gian nếu không phải dùng để làʍ t̠ìиɦ thì chính là đang đi trên con đường làʍ t̠ìиɦ.

Như vậy không được, cần phải có chừng mực.