Khách sạn Thịnh Long xa hoa, ánh đèn mờ mịt, nước chảy róc rách dao động, người phục vụ ăn mặc chỉnh tề đứng bên bàn ăn.
Vài người đàn ông mặc tây trang đi giày da đều không sốt ruột động đũa, vừa cười hàn huyên, vừa chờ vị khách quan trọng nhất hôm nay.
Lâm Dịch Phong mới vừa vừa vào cửa, mấy người đàn ông sôi nổi đứng dậy cùng hắn bắt tay, trên mặt chồng chất ý cười, sau khi chào hỏi thì ngồi xuống, nhường vị trí đầu cho Lâm Dịch Phong.
Rõ ràng là người hơn bốn mươi tuổi, hàng năm trên bàn tiệc mà so với người đàn ông trẻ tuổi kia dường như không đủ kinh nghiệm.
Nhưng trên mặt hắn không có cảm xúc, chỉ ngồi ở vị trí nghe bọn hắn thổi phồng, mặt mày vẫn như cũ nhàn nhạt.
Đúng là thế hệ sau tài giỏi hơn thế hệ trước, hơn hai mươi tuổi thành lập công ty đứng đầu giới It, lại đồng thời tiếp nhận Đường thị, thật là so sánh Đường lão gia năm xưa hô mưa gọi gió cũng không thua kém.
Thật là trò giỏi hơn thầy.
“Lâm tổng, tới, tôi kính cậu một ly.”
Đồ ăn gắp một vòng, Lý tổng của công ty nội thất không chịu nổi tâm xúc động, bưng chén rượu đứng dậy, cười kéo gần quan hệ.
“Về sau còn muốn dựa vào Đường thị chiếu cố.”
Còn lại vài vị lão tổng cũng bất chấp mặt già, sôi nổi đứng dậy phụ họa. Lâm Dịch Phong cười nhẹ, giơ chén rượu lẫn nhau chạm chạm, động tác hắn hơi lạnh lẽo, không khí dần dần sinh động lên.
“Đúng rồi, Trương tổng, nghe nói công ty các ông đầu tư bộ phim nhưng nữ hai lại tự sát?”
Rượu quá ba lần, một người mặc tây trang hài hước nói: “Hôm nay trên báo rất ồn ào huyên náo, đã lên hot search.”
“Đúng rồi, đã bắt đầu quay, còn phải tuyển lại diễn viên....” Trương tổng buông chén rượu, không phải không có đáng tiếc nói.
“Lúc ấy đầu tư có một nửa hướng về phía Bùi Yên, nữ minh tinh này rất có linh khí, sớm muộn cũng sẽ nổi, kết quả ra việc này.”
“Tôi xem ông là thèm nhỏ dãi người ta xinh đẹp đi.” Lý tổng đoạt một câu.
Vài vị lão tổng cười ha ha, trên mặt mang theo chút chế nhạo cùng ái muội.
Nữ minh tinh dù đẹp đến đâu trong mắt bọn họ chỉ giống với tiếp khác, chỉ là lấy để gϊếŧ thời gian.
Huống chi đều ở trên TV nhìn qua Bùi Yên, quốc sắc thiên hương, băng cơ ngọc cốt.
Thói hư tật xấu của đàn ông cho phép, ít nhiều có tâm tư với cô, hiện giờ tự nhiên không thể thiếu tới trêu ghẹo vài câu. Nhưng mà người chết nhạy cảm, dăm ba câu sau cũng sang đề tài khác.
Lâm Dịch Phong không có tiếp lời, rũ con ngươi, lông mi che khuất mí mắt,thấy không rõ thần sắc nơi đáy mắt của hắn.
Bùi Yên đã chết?
Trong lòng hắn xẹt qua chút gì đó, tựa như bị châm nhẹ nhàng một chút, cảm giác đau đớn nhanh cũng chưa cảm giác được.
Hắn đột nhiên nhớ tới hơn nửa tháng trước ở khách sạn thấy cảnh kia, cô cùng Tɧẩʍ ɖυyên không biết liêm sỉ ở phòng nghỉ điên loan đảo phượng.
Người như vậy cũng tự sát? Chẳng lẽ là Tɧẩʍ ɖυyên cho cái giá không đủ?
Lâm Dịch Phong khinh miệt cười, đáy lòng kia quái dị hoàn toàn bị mỉa mai thay thế.
*****
Khu biệt thự xa hoa dưới chân núi Tây Sơn thuộc tập đoàn Đường thị, tới mười căn biệt thự, diện tích xanh hoá bao trùm.
Hơn 9 giờ tối, Lâm Dịch Phong đi qua hậu hoa viên xanh um tươi tốt đã thấy mấy người giúp việc chờ ở trước cửa biệt thự, sau khi thấy hắn thì nói:
“Dịch Phong thiếu gia, tiểu thư khóa ở trong phòng cả ngày, cơm trưa cùng cơm chiều cũng không ăn.” Bà Trương đi phía sau hắn, vẻ mặt lo lắng, vừa đi vừa nói chuyện:
“Cậu mau đi khuyên nhủ con bé đi, đói nên làm cái gì bây giờ?”
Thiếu gia cùng Thiếu phu nhân đều ở nước ngoài, tiểu thư ngày thường vô pháp vô thiên, chỉ có lời nói của thiếu gia Dịch Phong cô có thể nghe vài câu.
“Ừm, đưa chìa khóa cho tôi.” Lâm Dịch Phong nhàn nhạt lên tiếng, lấy chìa khoá trong tay bà Trương, bước lên lầu hai.
Thời khắc mở cửa phòng trong phòng đen nhánh, đến bức màn cũng kéo đến kín mít, quanh quẩn tiếng rầu rĩ nức nở.
Hắn ấn công tắc trên tường, trong phòng trong đột nhiên sáng lên, cả bốn bức tường dán đầy poster, tràn đầy vào mắt.
Trên bàn đều là những thứ liên quan đến cô gái đó, ăn mặc cổ trang phức tạp, hoặc là sườn xám uyển chuyển nhẹ nhàng, cười xinh đẹp
Xác thật là nhan sắc rất đẹp, khóe miệng hơi cong quyến rũ người khác, không phải là ví dụ của Tɧẩʍ ɖυyên cùng đám đàn ông trên bàn sao.
Chỉ là, hồng nhan bạc mệnh...
Lâm Dịch Phong đi đến mép giường, kéo chăn ra, khuôn mặt Lâm Tầm đỏ bừng, đôi mắt sưng như bóng đèn, sau khi thấy người đến, thiếu nữ nghẹn ngào hỏi:
“Chú nhỏ, trên tin tức đều gạt người đúng hay không, chị Yên Yên không chết....”
Rõ ràng một tháng trước còn đi họp báo hiện nhìn trộm chị ấy? Sao trong nháy mắt biến thành như vậy.
Tuổi vị thành niên đối mặt với cảnh tử vong vẫn không thể chấp nhận, đôi mắt ẩn ẩn mang theo sợ hãi cùng mờ mịt, giống như một chim sợ cành cong, nếu là lúc này không có người dẫn đường, sợ là sẽ tạo thành bóng ma tâm lý.
Lâm Dịch Phong rũ mắt nhìn Lâm Tầm, trong lòng đột nhiên sinh ra chút chán ghét với cô gái kia.
Người không biết liêm sỉ rời thế giới cũng thôi đi, còn mang tai họa cho trẻ nhỏ.
Nhưng mà những lời như vậy không thể nói với Lâm Tầm, hắn ngồi ở mép giường, hờ hững nhìn trên bàn, mở miệng: “Còn nhớ rõ sau khi cụ đi cháu luôn mơ thấy cụ sao?”
Lâm Dịch Phong quay đầu nhìn thiếu nữ nghẹn nước mắt, giọng nói nhỏ một chút, nói sau khi chết cũng không rời đi thế giới này, bọn họ sẽ dùng cách khác nhau tiến vào người mà họ tưởng niệm, hoặc là người nhớ thương bọn họ vào trong mơ, sau đó vẫn luôn yên lặng làm bạn bên họ.
Tựa như lúc cụ nhớ Tiểu Tầm sẽ vào trong mơ dỗ cổ, ôm cô trong lòng ngực gọi bảo bối, hoặc là yêu thương.
Mấy năm nay không phải thường xuyên mơ thấy sao, những người khác cũng giống nhau.
“Chuyện này không nên trở thành chuyện khiến người thương tâm?”
“Chị Yên Yên biết em, còn ký cho em nữa.” Chú nhỏ nói khiến Tiểu Tầm như bắt được cọng rơm cứu mạng , cô khụt khịt, bán tín bán nghi nói.
“Chị ấy sẽ vào trong mơ em sao?”
“Ừm, sẽ.”
Lâm Dịch Phong gật đầu, lông mi nửa che đôi mắt, thiếu nữ không thấy ánh mắt hắn, lời nói hắn vuốt phẳng đau thương trong lòng.
Sau khi dỗ Lâm Tầm, Lâm Dịch Phong cũng không ở biệt thự.
Hắn phân phó tài xế lái xe về chung cư, ở mấy trăm mét vuông như vậy bảy tám năm cũng giống nhà hắn
Hắn tập thể hình theo thói quen, chung cư có phòng tập thể thao.
Đêm nay trong lòng hắn có chút không thoải mái, giống như có hàm răng cắn trong lòng hắn, lại không thể tìm ra.
Vì thế hắn mượn tập thể hình phát tiết ra, đã đổ mồ hôi đầm đìa, gần như kiệt lực.
Bóng đêm nặng nề, kim đồng hồ chỉ hướng 11 giờ rưỡi, Lâm Dịch Phong sau khi tắm rửa, nằm ở trên giường lớn mềm mại, chỉ chốc lát tiến vào mộng đẹp.
Vẫn không như ý hắn, sau khi mở mắt đã là sáng sớm hôm sau
Hắn mơ một giấc mơ, không phân biệt được là thật hay giả.