Hắn rũ mắt nhìn cảnh dâʍ đãиɠ dưới phần hông, mùi của sự hoan ái khiến mắt hắn tràn đầy hoang mang, khiến hắn không phản ứng kịp.
Bàn tay của hắn không biết thu lại, ấy vậy mà dán chặt lên hông cô.
“Anh... Buông tha tôi đi....”
Phát hiện hắn không giống như vừa rồi hung ác đòi lấy, chỉ để mình ngồi lên đùi mà không có động tác nào khác, Bùi Yên dường như bắt lấy một cọng rơm cứu mạng, đôi mắt ướŧ áŧ khẩn cầu nhìn hắn.
“Buông tha tôi đi.... đừng đến nữa...” Muốn một lần nữa cô sẽ chết.
Lâm Dịch Phong cúi đầu nhìn chăm chú cô gái xa lạ trước mặt, một khắc rốt cuộc cũng thấy rõ đôi mắt, đồng tử màu nâu lấp lánh ánh sáng, hai hàng mi dính bọt nước, xinh đẹp đến kinh tâm động phách.
Trong lòng hắn tạo nên từng trận gợn sóng, một luồng khí nóng từ l*иg ngực lan tràn, hắn sắp không rõ cảm giác này là đến từ thân thể này hay là chính hắn.
Nhưng mà hắn cũng không phải là kiểu người muốn cưỡng bách người khác, nếu người ta không muốn....
Hắn nắm lấy kiều mông chậm rãi nâng lên, côn ŧᏂịŧ hơi hơi rút ra.
Bùi Yên cũng đã hiểu ý tứ hắn, phối hợp ngồi dậy, nếu không phải bàn tay to vững vàng giữ cô, cô ước gì lập tức thoát trên người hắn.
Rõ ràng là hắn chiếm đoạt chính mình, cô còn phải thấp giọng cầu hắn buông tha, đáy mắt tràn đầy thống khổ.
Theo hoa huyệt hơi rời đi, cả người Lâm Dịch Phong nổi lên mãnh liệt khát vọng, khát vọng lại lần nữa chiếm hữu u huyệt chặt chẽ ấy.
Cảm giác sướиɠ lại lần nữa vọt tới trong đầu, dục tiên dục tử.
Trán hắn bốc lên rậm rạp mồ hôi, lúc rút ra đến qυყ đầυ, tầng tầng lớp lớp mị thịt gắt gao bao trùm lấy hắn, không ngừng kẹp chặt, lại kẹp chặt.
Nam nhân lại một lần hừ nhẹ ra tiếng, nhìn chằm chằm nơi riêng tư hồng hồng hào kia, đôi mắt trở nên màu đỏ tươi.
Lực trong tay nhẹ lại, hắn không nâng nữa, không giống như là chuẩn bị thả nàng, càng giống như chuẩn bị hung hăng làm lại.
Bùi Yên nhận thấy được khác thường, ngước mắt thấy con ngươi hắn nổi lên tơ máu, dường như dã thú chụp mồi.
“Không... anh buông tôi ra....”
Cô chống ngực hắn muốn tự mình ngồi dậy, giọng nói vừa sợ vừa hoảng, mị hoặc sau khi bị chà đạp của cô, nháy mắt kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ hắn,
Lâm Dịch Phong mất sạch lý trí, bàn tay to thuận thế ấn xuống, côn ŧᏂịŧ lại một lần thọc vào u huyệt hắn ở bên môi cô nói: “Tôi sẽ bồi thường cho cô...”
Nói xong ngậm lấy cái miệng nhỏ, hai bàn tay to nắm lấy kiều trên mông ấn xuống.
Căn cự vật chôn thật sâu ở u huyệt, cưỡng bách ra ra vào vào, trong phòng ngủ lại một lần vang lên hết đợt này đến đợt khác tiếng “Bạch bạch bạch” cùng tiếng nức nở của cô, bị môi hắn ngậm lấy, đứt quãng.
Lâm Dịch Phong không thể không thừa nhận, hương vị của cô quá tốt, mềm như bông, cái miệng nhỏ giống như kẹo bông gòn, mùi thơm ngọt ngào vào mũi hắn.
Hoàn toàn không giống các cô gái khác mùi vị tục tằng, hương vị nhàn nhạt lan ra, tơ lụa mềm nhẵn, bàn tay to bắt đầu không tinh tế xoa lấy.
Mà phía dưới nơi trí mạng hút bọc hắn như muốn mang ý thức hắn đi, vừa mềm vừa ướt lại chặt, kẹp đến hắn hận không thể vĩnh viễn bá chiếm...
Nếu đây là một giấc mơ.... Có lẽ cũng khá được.
Hắn có thể không màng thế tục lễ giáo cùng kìm nén mà tận tình hưởng thụ cô, ai bảo cô tiến vào trong mơ của mình.
Vì thế, hắn 28 năm chưa khai trai hoàn toàn vứt bỏ sở hữu cố kỵ cùng khinh thường, cho phép chính mình phóng túng, chỉ này một lần!
Phòng ngủ thật lâu vang tiếng vang dâʍ đãиɠ, cho đến nhân thể cô gái không thể chống đỡ được, đến nỗi ngất xỉu hắn mới buông tha cô, như người khô cạn mấy chục năm mới lần đầu nếm mỹ vị ngọt ngào, ngọt khiến người luyến tiếc nuốt vào toàn bộ.
Lâm Dịch Phong vốn tưởng rằng sau khi du͙© vọиɠ thỏa mãn hắn sẽ tỉnh lại, trong đầu hắn thậm chí thật sự bắt đầu suy xét gợi ý của mẹ Lâm, tìm cho mình một cô gái, bằng không đến nỗi mơ như vậy.
Nhưng mà mộng xuân này lại không có chừng mực....
Sau khi tỉnh lại, hắn nhìn người đàn ông giống y mình như đúc uy hϊếp cô gái đang ngồi run rẩy ở mép giường.
Ngắn ngủn mấy câu ép cô điên mất, nước mắt trong suốt rơi xuống giường, ngón tay giấu bên cạnh bấu chặt vào thịt.
Hai mắt hắn híp lại, lần đầu tiên chân chính để ý tới đáy lòng sớm đã dâng lên nghi vấn, cảnh trong mơ chân thật như vậy sao.
Lời nói của người kia, mỗi một câu mỗi ngữ khí đều cực kỳ giống hắn, động tác xoa ngón trỏ cũng giống nhau như đúc.... trừ nhìn hắn ta non nớt hơn hắn, giống như hắn của mấy năm trước,
Nhưng mà... Lâm Dịch Phong nhìn người ở trong chăn, vẫn không thấy rõ khuôn mặt của cô, rõ ràng đã ở tuyệt vọng, lại vẫn như cũ liều mạng chịu đựng.
Đôi mắt lập loè có chút đen tối, nếu là bản nhân hắn, hẳn là sẽ không làm như vậy... Rốt cuộc hắn không thích cưỡng bách người khác, hơn nữa không phải cô có bạn trai sao...
Còn chưa để hắn nghĩ nhiều, cảnh lại một lần nhanh chóng chuyển.
Trên đường về, hắn ngồi ở trên ghế phụ, thỉnh thoảng ánh mắt đặt ở góc xe, cô gái cuộc người, xe nhanh chóng đi, bàn tay bên người cũng nắm chặt, như đang nhẫn nại sự thống khổ.
Lâm Dịch Phong vừa định nhắc nhở thư ký lái xe chậm một chút, trong miệng hắn đã bật ra trước câu này.
Mà khi cô cùng bạn trai rời đi, hắn nhìn theo phương hướng của bọn họ, đáy mắt đen tối không rõ.
Trong lòng có chúi quỷ dị đang tác loạn, Lâm Dịch Phong thế nhưng lại đi theo.
Hắn ở trong mộng là không có trạng thái, thường thường bám vào người đàn ông giống hắn, ngẫu nhiên ở thời không trôi nổi.
Mới vừa đi gần trường học đến con đường âm u tràn đầy cây xanh, hắn xa xa nghe được một câu thấp giọng dò hỏi, tràn ngập bất đắc dĩ.
“Anh là bạn trai em, chẳng lẽ không thể để anh biết sao?”
Lâm Dịch Phong bước chân dừng lại, trong đầu đột nhiên hiện ra chuyện tối qua mình làm với cô ấy.
Cô ấy sẽ nói cho bạn trai sao?
Chắc là nói rồi, bị uỷ khuất như vậy, con gái đều hy vọng lần đầu tiên nói cho người mình thích sao, kết quả bị hắn mạnh mẽ đoạt đi....
Phản ứng chính mình đang suy tư cái gì, hắn không khỏi cảm thấy có chút buồn cười. Một giấc mộng mà thôi, chỉ là hư ảo, có cái gì tưởng tượng chứ.
Sau đó, Lâm Dịch Phong hoảng hốt trông được cô gái ấy hôn lên môi người đàn ông kia.
Đồng tử tức khắc co rụt lại, con ngươi có chút đình trệ.
Trong lòng như bị cái gì lấp kín, từng đợt bị đè nén lan tràn khắp thân thể, lộ ra vài phần tức giận, dường như muốn phun trào ra.
Hắn thậm chí muốn tiến lên đi tách đôi nam nữ đang hôn nhau điên cuồng kia, tối hôm qua cô còn nằm ở dưới thân mình tuỳ ý để hắn đòi lấy, hôm nay lại...
Trong mắt hắn lạnh lùng nặng nề, ban đêm vắng vẻ càng đen, hắn không cầm lòng được đi đến chỗ bọn họ, đi vài bước mới nhận thấy được không thích hợp.
Đây chỉ là mộng thôi, có cái gì tức giận, chẳng lẽ thói ở sạch của hắn cũng đưa vào trong mộng.
Lâm Dịch Phong cười nhạo một tiếng, xoay người rời đi, đáy lòng chồng chất trốn tránh. Hình ảnh thân mật ôm hôn kia thật sự chướng mắt, hắn không xác định mình có thể bình tĩnh hay không.
Mới vừa đi ra trường học, bóng đêm chung quanh đen kịt bắt đầu nhiễu sóng. Trời đất quay cuồng p, hắn đột nhiên xuất hiện ở trong xe, cả người trần trụi, côn ŧᏂịŧ của hắn ở trong miệng cô.
Cô quỳ bò ở bên hông mình, đôi ngực kia cọ sát vào đùi hắn.
Cái miệng nhỏ chỉ có thể khó khăn ngậm lấy đỉnh của hắn, mỗi lần mυ'ŧ vào, sướиɠ khiến da đầu hắn sắp nổ tung.
Lâm Dịch Phong thấp giọng thô rống, giọng vẩn đυ.c khàn khàn, gân xanh trên đùi cũng nổi lên.
Thật sướиɠ!
Đôi tay dài rộng nắm tóc đen, giữ chặt đầu nhỏ của cô, côn ŧᏂịŧ đứng thẳng không thể nhịn được lại chọc thêm vài cái.
“Ưʍ... ưʍ....”
Nửa căn cắm tiến vào, miệng nhỏ Bùi Yên bị căng hết cỡ, sắp thọc đến cuống lưỡi, hô hấp bị đoạt lấy hơn nửa.
Cô khó chịu khóc lên, tay nhỏ nắm thành nắm đấm đánh vào eo bụng hắn, đôi mắt ngập nước tràn đầy bất lực.
Một chớp mắt, trong lòng hắn sinh ra sự mềm mại chưa từng có, như bị đầu ngón tay nhẹ nhàng chọc vào.
Lâm Dịch Phong gần như buông tha cô, có thể tưởng tượng đến cảnh cô cùng người khác ôm hôn, đôi mắt trầm xuống, ấn cái ót để toàn cây đi vào.
Nhưng khoảnh khắc cấm vào kia, thân thể nhu mỹ mềm mại hóa thành khói bếp lượn lờ...
*
Lâm Dịch Phong bỗng chốc từ trên giường ngồi dậy, lọt vào trong tầm mắt đó là bên hông đã có lều trại thật lớn, mà vải kề sát eo bụng đã ướt một tảng lớn, mồ hôi đầy trán rơi xuống yết hầu cuối cùng dừng ở trên ngực.