"......Squirrel, Phùng Kiến Vũ. Cảnh viên số hiệu 92827...... trực thuộc khoa tình báo hình sự CIB. Danh hiệu của lần hành động này là Hừng Sáng, mục đích là phá vỡ tập đoàn buôn bán ma túy Khánh Dư ...... Nhiệm vụ của tôi là nằm vùng xâm nhập vào nội bộ tập đoàn, tiếp cận một người, hắn ......"
Lại một lần nữa dừng tại chỗ này.
Phùng Kiến Vũ nằm ở trên giường bệnh, không biết bao nhiêu lần tái diễn đoạn tự thoại này, mỗi lần đều moi móc sạch tất cả ký ức, lại luôn là chỉ dừng ở câu này, đại não liền trống rỗng.
Hắn là ai? Hắn là ai?
Đầu lại bắt đầu không thể ức chế đau đớn, Phùng Kiến Vũ từ tủ đầu giường lấy ra hai viên thuốc giảm đau, cầm lấy ly nước nuốt xuống. Vừa ngẩng đầu lên, cửa phòng bệnh không biết từ lúc nào đã mở ra, đứng ở trước cửa chính là Dư Hạo Viễn cùng một người đàn ông quần áo gọn gàng.
"Khỏe hơn chút nào chưa?" Dư Hạo Viễn vừa hỏi vừa tiến đến gần, người đàn ông kia cũng theo sát ông cùng đi vào.
Phùng Kiến Vũ cười cười, thuận miệng đáp: "Tốt hơn nhiều rồi." Tầm mắt dời về phía người đàn ông bên cạnh Dư Hạo Viễn, không nói lên được là lạ mặt hay là quen mặt, trong lúc cậu nằm viện, người đến thăm cậu rất nhiều, có người cậu nhớ, cũng có người cậu không nhớ được rõ. Cậu ngượng ngùng không thể hỏi thẳng ra, sợ chọc cho người nọ lúng túng, chỉ hướng người nọ lên tiếng chào hỏi, "Xin chào."
Trên mặt người đàn ông thoáng qua một tia mất tự nhiên, lại mau chóng che dấu đi, kéo kéo cong khóe miệng, trả lời: "Xin chào."
Lần này thời gian Dư Hạo Viễn đến thăm cậu phá lệ ngắn ngủi, Phùng Kiến Vũ chỉ cho rằng công việc của Dư Hạo Viễn quá bận rộn, nên cũng không hỏi thêm gì nhiều. Người đàn ông theo đến rất ít nói, nhưng mỗi khi tầm mắt của mình chạm phải ánh mắt của hắn, hắn luôn là cười cười nhìn đáp lại, Phùng Kiến Vũ phỏng đoán hắn hẳn là một người rất ôn hòa.
Cửa phòng bệnh lần nữa khép lại, khôi phục một phòng yên tĩnh, mà Phùng Kiến Vũ lại một lần nữa lọt vào trong sự nghi hoặc cùng cậu dây dưa không ngừng nghỉ kia.
"Tôi nói rồi, cậu ta đã không còn nhớ rõ." Dư Hạo Viễn nhẹ giọng nói với người kia ở bên cạnh.
Vương Thanh trong miệng ngậm điếu thuốc, không có đốt, chỉ ừ một tiếng.
"Hối hận không?" Dư Hạo Viễn hỏi.
"Sao phải hối hận?"
"Cậu thà từ bỏ con tốt cuối cùng của mình chỉ vì đổi lấy cơ hội nhận một cái liếc mắt của cậu ấy, mà cậu ta ngay cả cậu là ai cũng không còn nhớ."
Vương Thanh cảm thấy có chút buồn cười, "Cái gì mà con tốt cuối cùng? Cái chìa khóa kho hàng lớn chó má đó? Nói thật, so với Phùng Kiến Vũ, thứ kia đối với tôi còn không có lấy nửa điểm giá trị." Hắn ngừng một chút, lại nói, "Đưa cho cháu trai họ Tạ cái kia, đúng là giả, cái thật tôi để ở trong phòng ngủ chính trong căn hộ của tôi, ông phái cảnh đội đi lục soát là tìm được ngay."
"Cậu có thể nghĩ đến tự khai ra dĩ nhiên là tốt nhất." Dư Hạo Viễn nhún vai một cái, nhẹ cong khóe miệng, "Dù sao cũng sắp phải vào trỏng rồi, nhớ nhung phải cắt đứt cũng phải mau chóng vội vàng cắt đứt đi."
"Bác sĩ nói thế nào?" Đại khái sợ người nghe không hiểu lắm, Vương Thanh lại bổ sung, "Bệnh của Đại Vũ."
"Xem như là mất trí nhớ tạm thời. Có thể xác nhận chính là đại não bị va chạm kịch liệt với bên ngoài, não bộ tích máu, máu bầm ngăn chặn dây thần kinh trí nhớ, tệ nhất phải phẩu thuật đổ máu mới có thể khôi phục;nguyên nhân khác cũng có thể là do tổn thương tâm lý dẫn đến mất trí nhớ, chính là áp lực trong lòng quá lớn, thông qua ý thức của mỗi người, nhận dạng và hành động sẽ tự nhiên phối hợp với não bộ mà tạm thời bị sửa đổi, khiến cho cậu ấy không thể nhớ ra một số sự kiện hoặc một số người quan trọng." Dư Hạo Viễn kiên nhẫn tái diễn lại lời của bác sĩ cho Vương Thanh nghe, cười cười, "Dù sao vẫn là có thể khôi phục được trí nhớ."
Vương Thanh lấy xuống điếu thuốc không có đốt trong miệng, mắt híp lại khó có thể nói ra được biểu tình, nhưng càng nhiều hơn chính là ôn nhu không hề che giấu, "Không, cậu ấy nhất định sẽ khôi phục trí nhớ."
//
"Số 0019, có người tới thăm."
Vương Thanh xoa xoa tóc, ngồi trong một căn phòng tối mù, quạt gió trên đỉnh đầu phạch phạch di chuyển, hắn nhìn người đối diện, cười mười phần phỉ khí.
"Ở nơi này đã quen chưa?" Dư Hạo Viễn một tay chống đầu hỏi hắn.
Vương Thanh di chuyển cổ, chê cười nói: "Nếu là thành thói quen rồi thì sao đây?"
Dư Hạo Viễn không đáp kia một tra mà , đổi đề tài nói: "Đã tra ra được, Tạ Kiêu quả thật là bỏ chạy đến Philippines, lẩn trốn đến bên kia tìm bà con xa giới thiệu cho đường trốn, biện pháp lưu lại tin tức ở nơi này đều là chính xác." Ông dừng một chút, rồi nói tiếp, "Chỉ là ba năm này sợ rằng cậu cũng không thể chịu đựng tốt được."
Vương Thanh không biểu tình huýt gió một cái, "Từ lúc quyết định tiến vào thì đã liệu được trước rồi."
"Thật ra thì ...... Tất cả những chuyện này vốn là không cần phát sinh, " Dư Hạo Viễn tựa như hồi tưởng lại chuyện gì đó, cau mày, "Tình nguyện chịu đựng ba năm nay, cũng đủ chứng minh cậu là một nhân viên cảnh vụ ưu tú, cũng chứng minh tôi phái cậu ra ngoài làm nằm vùng đầu tiên là lựa chọn không hề sai, nhưng tại sao lúc ban đầu cậu lại muốn vượt giới ...... Nếu như tôi có thể xác nhận cậu không hề phản bội cảnh đội, cấp trên cũng không cần thiết phải khai triển đột phá hành động Hừng Sáng ......"
Vương Thanh nhàn nhạt mở miệng, cắt đứt lời của Dư Hạo Viễn, "Vậy các người ban đầu tại sao lại không có năng lực cứu đồng đội? Tại sao muốn tôi nhìn anh ta chết ở trước mặt nhưng tôi cái gì cũng không được làm? Phải, vì chu toàn cho đại cục, các người thậm chí ngay cả thân phận của anh ta cũng không thể công khai, anh ta cứ như vậy mà chết không minh bạch, nhưng anh ta là vì bảo vệ tôi nên mới có thể bị hàng ngàn người trong xã đoàn sát hại. Tôi chỉ là một người bình thường, một người bình thường có máu có thịt, tôi không có biện pháp kiên thủ một chính nghĩa như vậy."
"Vậy là cậu vẫn còn đang trách cứ chúng tôi?" Dư Hạo Viễn bất đắc dĩ thở dài.
Vương Thanh hồi đáp: "Ban đầu tôi quả thật hận chết các người, nhưng bây giờ không còn nữa. Đây là trách nhiệm của tôi, là trách nhiệm của chúng ta. Phùng Kiến Vũ kéo tôi một cái, cậu ấy khiến cho tôi trở về chính đạo." Lúc nói đến người nọ, trong mắt Vương Thanh đều tràn đầy nét vui vẻ nhàn nhạt.
Dư Hạo Viễn gật gật đầu, đối với lời mới vừa rồi cũng phảng phất cảm thấy nặng nề, cũng không hề nói tiếp nữa, lại cùng Vương Thanh nói thêm: "Nói tóm lại, ở chỗ này khổ cực cho cậu rồi."
Nhận thấy thời gian trôi qua không sai biệt lắm, Vương Thanh từ trên ghế đứng lên, lưng đối với Dư Hạo Viễn, vừa nhấc chân đi trở về, vừa thản nhiên nói: "Cũng cảm ơn ông lúc ban đầu không có nộp lên thư từ chức của tôi, cất giữ hồ sơ của tôi." Nói xong, kéo cửa ra, dưới sự quản chế của cảnh ngục, biến mất ở phía bên kia đường đi.
//
Phùng Kiến Vũ xuất viện là chuyện của hơn một tháng sau, khi đó mới vừa nghênh đón những ngày nóng bỏng nhất trong mùa hè, đàn chim trên cây cũng om sòm đến khiến người phiền lòng. Vừa về đến nhà không đến mấy ngày, Trương Dĩ Hàng thường xuyên sẽ đến nhìn cậu, đưa chút thực phẩm bổ dưỡng, cố ý mua óc heo, nói là cậu phải ăn gì mới bổ nấy, đồng thời còn đưa lại điện thoại di động cho cậu.
Đợi khi Trương Dĩ Hàng đi rồi, Phùng Kiến Vũ mới rãnh rỗi nhìn điện thoại di động của chính mình, điện thoại đã sớm hết pin rồi. Cậu nhíu nhíu mày, tìm dây sạc ở trong nhà, sạc pin cho điện thoại di động, rồi lại bình thản ăn óc heo.
Một bữa cơm nước no nê, Phùng cảnh quan ở trong nhà đi lại vòng quanh, chờ cho tiêu hóa được một chút, chạy đi tắm rửa một trận, một ngày cứ như vậy lại kết thúc. Cảnh đội cho cậu hưởng một kỳ nghỉ phép khá dài, ý muốn cho cậu nghỉ ngơi thật tốt, nhưng cậu lại có chút không khỏi chán ghét loại cuộc sống lười biếng như thế này.
Ban đêm, thoải mái vùi mình ở trong chăn, cậu mới sực nhớ đến điện thoại di động bị lãng quên hơn nửa buổi chiều nay, Phùng Kiến Vũ dựa ở trên giường, vô cùng nhàn nhã chờ đợi khởi nguồn máy. Đồ họa khởi động không ngừng phát hình liên tiếp, cho đến khi màn hình khóa xuất hiện ra trước mắt cậu.
Trong nháy mắt, không biết là đang nằm mộng hay là từ trong mộng thức tỉnh, cậu bị nhấn chìm vào một biển ôn nhu.
Đó là một con sóc nhỏ nhìn không được đẹp mắt lắm, nét vẽ lộ ra vô cùng không có kỹ năng, lại hung hăng đâm vào mắt Phùng Kiến Vũ đến rơi lệ.
"Đây là Phùng Kiến Vũ." Người đàn ông đã từng chỉ vào hình xăm con sóc nhỏ trông vô cùng ngớ ngẩn trên cổ tay mình, hắn còn nói hình xăm này ở trên người hắn sống bao lâu sẽ lưu lại bấy lâu, cho dù chết cũng phải mang vào trong quan tài.
Mu bàn tay không tự chủ xoa xoa lên gò má, một mảnh ướŧ áŧ. Phùng Kiến Vũ nâng dậy nửa thân trên, nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mảnh trời rộng phát sáng những vì sao xinh đẹp, giống như nhu tình chớp động trong ánh mắt ai kia.
Cậu chậm rãi nói ra câu nói từ lúc nằm viện cho đến nay đã lặp đi lặp lại vô số lần, "Squirrel, Phùng Kiến Vũ. Cảnh viên số hiệu 92827, trực thuộc khoa tình báo hình sự CIB. Danh hiệu của lần hành động lần này là Hừng Sáng, mục đích là phá vỡ tập đoàn buôn bán ma túy Khánh Dư. Nhiệm vụ của tôi là nằm vùng xâm nhập vào nội bộ tập đoàn, tiếp cận một người, hắn ......"
Siết chặc góc chăn, hai mắt chậm rãi nhắm nghiền lại, bóng lưng của người nọ vào hôm đó lúc ở bệnh viện rời đi, cùng với lúc ban đầu ở con hẻm nhỏ bên ngoài quán bar lúc xoay người lẫm liệt một màn kia không ngừng chồng lấp vào nhau, Phùng Kiến Vũ mỉm cười, mở miệng nói ra cái tên mà cả đời đều có thể thủy chung khiến cho cậu động tâm,
"Vương Thanh."
END。
- Hoàn chính văn -
【 Lời cuối của tác giả: Chính văn đến đây liền chính thức kết thúc, mọi người trước không cần vội vã gửi đao kiếm tới a ~ còn có phiên ngoại ! Phiên ngoại cực ngọt cực ngọt ! ! ! Rất sớm cũng đã nói, vẫn luôn treo trên miệng, chính văn《 Không còn đường lui 》sẽ là một kết thúc mở, viết đến đây, Tạ Kiêu bỏ trốn đến Phillipines, Vương lão đại( hẳn là nên đổi giọng gọi là Vương cảnh quan rồi a ~)vì nằm vùng mà vào tù, Phùng cảnh quan mất trí nhớ cũng phải mau chóng khôi phục, dẫn dắt hướng về hai chữ kết cục, đây đúng kết thúc mà tôi đã nghĩ ra xong từ một năm trước. Mấy lần nghĩ đến có nên trực tiếp đem kết cục trong phiên ngoại kéo qua chính văn làm thành đại kết cục luôn hay không, nhưng cuối cùng vẫn là không có làm như vậy, thủy chung cảm thấy không có loại cảm giác này, hy vọng mọi người có thể tha thứ cho cái nhâm tính nhỏ này của tôi ~ hoàn thành một giấc mơ nhỏ của tôi đi, chăc chắn phiên ngoại sẽ tận tình thỏa mãn mọi người.
Mọi người không cần lo lắng kết thúc rất đột nhiên nữa rồi, hahaha.
Tại nơi này, cảm ơn sự đồng hành và làm bạn của các vị độc giả bảo bảo. Ba tháng của văn bản, viết gần một năm, thật là một loại tốc độ viết như thần :)), chân thành cảm tạ vì đã không từ bỏ.
2016/10/23 rạng sáng 1:17 Nhất Đà Hà Trung Ngư 】