Trên đường phố có chút vắng vẻ, xa xa trên cành cây vang lên tiếng chim kêu. Vương Thanh khoác một cái túi vải bố đi ra từ bên trong một cái cửa động đen kịt, trong tay chơi đùa hai khối kim loại nhỏ, lại vừa không ngừng tinh tế quan sát xung quanh, một mặt hờ hững.
Cả ngày hôm qua hắn không trở về, không biết người nọ bây giờ thế nào.
Hắn đột nhiên có chút muốn nhìn thấy Phùng Kiến Vũ.
Hắn không ngốc, hắn biết Tạ Kiêu một khi từ nơi hắn lấy được đồ mà hắn ta muốn, người đầu tiên bị xử lý nhất định sẽ là hắn, kế tiếp chính là Phùng Kiến Vũ. Cuộc giao dịch này, bất quá chỉ là vì muốn ổn định Tạ Kiêu mà thôi.
Hắn đã nghĩ rất thông suốt, đợi sau khi tất cả kết thúc, hắn phải mang Phùng Kiến Vũ bỏ chạy. Cho dù là phải trói buộc người nọ, cũng nhất định phải mang người nọ rời đi. Xã đoàn cũng tốt, cảnh đội cũng được, bất luận kẻ nào cũng đừng hòng nghĩ đến việc bắt giữ hắn.
Trong nháy mắt chìa khóa tra vào ổ, vương Thanh khẩn trương liếʍ liếʍ môi, có chút thấp thỏm, cũng có chút mệt mỏi. Hắn phỏng đoán người nọ hẳn vẫn còn chưa tỉnh ngủ, hắn quyết định đi xem một chút, liếc mắt nhìn một lát thôi cũng được.
Chậm rãi đẩy cửa ra, lại nhìn thấy Phùng Kiến Vũ co rúc vùi mình ở trên ghế sa lông, đại khái là bị tiếng cửa mở đánh tỉnh, lông mi run run, rồi mới thong thả mở mắt ra.
“Anh về rồi? Thế nào lại sớm như vậy? Mấy giờ rồi?” Phùng Kiến Vũ dụi dụi mắt, có chút mơ hồ hỏi một chuỗi dài vấn đề.
Vương Thanh không trả lời, hắn tiện tay ném bao bố vào trên bàn trà, sau đó trực tiếp đi về phòng ngủ.
Phùng Kiến Vũ bị thái độ lạnh lùng của người nọ làm trong trái tim không khỏi ách nghẹn phát hoảng, thời gian dài giữ vững một tư thế dẫn đến chân cậu có chút tê dại, ngồi ở tại chỗ một hồi, mới chậm chạp mang dép lê muốn tiến vào trong cùng người nọ, đến trước cửa, mới phát hiện người nọ đã khóa cửa lại rồi.
Hiện tại có chút không rõ tình huống, đầu tóc mới vừa tỉnh ngủ cũng phá lệ hỗn độn, Phùng Kiến Vũ chậm rãi quay trở về phòng khách, rót cho mình ly nước, ngửa đầu uống ừng ực, ánh mắt quét về phía bao bố Vương Thanh mới vừa đặt ở trên bàn trà.
Cậu ngược lại cũng không phải là muốn cố ý theo dõi, chẳng qua là trong ngày thường hai người thật sự là tùy tiện với nhau, cho nên Phùng Kiến Vũ rất tự nhiên đưa tay kéo ra dây kéo của bao bố, nhưng không nghĩ mới vừa mở ra, liền cả kinh một trận kéo dây kéo trở về —— là một bao đầy tiền mặt, còn tuyệt đối là gấp mấy lần so với ban đầu cậu lấy về từ Hàn Cẩm.
Vương Thanh cầm nhiều tiền mặt như vậy để làm gì ? ……
Đang nghĩ ngợi, cửa phòng ngủ đúng vào lúc này mở ra, Vương Thanh liếc nhìn hai tay của Phùng Kiến Vũ đang đặt trên bao bố, cau mày, nhưng vẫn là cái gì cũng không nói, thẳng hướng đi đến một góc trong phòng khách.
Không khí hiện tại vô cùng khó xử, đến mức Phùng Kiến Vũ ngay cả cơ hội mở miệng để nói điều gì đó cũng không có, cậu đem tay rút trở về, nắm chặc cái ly trong tay, có chút nghi ngờ nhìn Vương Thanh đang cúi người ở trong góc lục tìm cái gì đó. Một lúc lâu sau, mới thấy người nọ nâng hông đứng dậy, cầm trong tay là một vật kiện nhỏ, Phùng Kiến Vũ bỗng chốc một trận tâm hoảng, định thần nhìn lại, mới phát hiện đó là một cái máy theo dõi ……
Trái tim trong nháy mắt nhảy đến cổ họng, kể cả suy nghĩ trong đầu cũng bắt đầu lung tung không chịu được.
“Này …… cái gì ……” Lời nói của Phùng Kiến Vũ nhất thời có chút không được mạch lạc.
Những hình ảnh xấu xí từng cái từng cái lần lượt thoáng qua trước mắt, vẻ hốt hoảng của người nọ khiến cho Vương Thanh có chút phiền não, hắn nắm tay thành quyền, phát ra câu nói đầu tiên sau khi vào cửa, “Em muốn hỏi cái gì? Vật này được gắn vào khi nào? Hay là nó thu được cái gì?”
Giọng nói gần như cay nghiệt khiến cho Phùng Kiến Vũ hơi ngẩn ra, rồi sau đó ý thức được điều gì, trong khoảnh khắc trong đầu phát ra một tiếng ầm nổ tung, cậu hai chân mềm nhũn, trực tiếp ngã trở về trên ghế sa lông. Cái ly cũng từ trong tay rơi xuống, đập vào góc cạnh trên bàn trà, lại lăn xuống trên đất, linh kinh leng keng vang lên.
Thì ra, đêm đó Vương Thanh không phải là say, hắn tỉnh, so với bất cứ lúc nào còn muốn thanh tỉnh hơn.
“Phùng cảnh quan, em nói anh đoán đúng không rồi chứ?” Vương Thanh đứng ở đầu bên kia trong phòng khách, ngẩng đầu ngắm nhìn Phùng Kiến Vũ, khóe miệng nâng lên một nụ cười triệt để bi thương, buông tay một cái, đem máy theo dõi kia hung hăng nện xuống đất.
Phùng Kiến Vũ lưng dựa ở trên ghế sa lông, bắt đầu mất kiềm chế phát run, hai tay đặt ngang ở trên đùi, đầu ngón tay khảm thật sâu vào trong da thịt, dường như không cảm giác được nửa phần đau đớn. Cậu chợt nhớ đến cái tên nhân viên giao hàng cổ quái ngày đó, nhớ đến phản ứng khác thường ít ngày trước của Vương Thanh, nhớ đến Dư Hạo Viễn báo cho mình tin tức Tạ Kiêu ra tù, cuối cùng đưa ánh mắt rơi vào bao bố màu đen kia.
Cậu vùi thấp đầu, không biết làm sao mở miệng hỏi: “Số tiền này …… là Tạ Kiêu sao? Là Tạ Kiêu muốn từ anh sao?”
Vương Thanh vẫn như vậy rằng tắp kiên định nhìn Phùng Kiến Vũ, chậm rãi tiến lên, nói: “Đúng vậy, em đang rất đắc ý sao? Em ở đây trong lòng anh lại có giá trị đến như vậy.” Ngừng một chút, phát ra một tiếng cười tự giễu, “Em làm sao chỉ có gạt lấy tín nhiệm của anh?” Cuối cùng đi đến trước mặt Phùng Kiến Vũ, hắn hơi cong hông, đưa tay nâng lên cằm của người nọ, trong đôi mắt là tuyệt vọng không nói thành lời, “Em rõ ràng gạt lấy tất cả của anh.”
Khi gương mặt đó không thể tránh né xuất hiện ở trước mắt mình, thống khổ cùng tức giận trộn lẫn đong đầy trong đôi mắt kia, tiều tụy cùng kiệt sức cơ hồ hoàn toàn biểu lộ hết ra bên ngoài, Phùng Kiến Vũ rốt cuộc hiểu rõ phần sợ hãi thường xuyên làm cho cậu gần như hít thở không thông kia đến tột cùng có bao nhiêu là đáng sợ.
Những cảnh tượng tốt đẹp kia khiến cho cậu cho rằng tất cả khốn cảnh đều có thể giải quyết dễ dàng, cho nên cậu để mặc cho chính mình trầm luân, cậu tiếp nạp tình yêu đong đầy tràn lan của người nọ, cậu một lần lại một lần lừa gạt người đàn ông này, mà buồn cười nhất là, cậu thậm chí dùng lại thủ đoạn giống nhau để lừa gạt chính mình.
Cậu luôn không muốn để cho bất luận kẻ nào tổn thương người nọ, nhưng không nghĩ quay đầu lại, lại là mình một đao kia đâm vào chỗ tử huyệt sâu nhất.
Cậu hối hận, vô cùng hối hận, cậu tình nguyện tất cả những chuyện này đều là một cơn ác mộng, cậu từng giây từng phút đều không muốn tiếp tục nữa.
Phùng Kiến Vũ né tránh ánh mắt, vô lực đưa tay lên kéo ra tay của Vương Thanh đang bóp lấy cằm của mình. Vương Thanh mặc cho Phùng Kiến Vũ kéo ra, nhìn người nọ co rúm người ở trên ghế sa lông, trong ngực lại là một trận đau nhói. Hắn trầm mặc, đưa tay dùng sức, đem bao bố khoác lên bả vai.
Phùng Kiến Vũ lúc này mới hồi thần lại, “Anh muốn đi đâu? Đi gặp Tạ Kiêu sao?” Còn chưa đợi kịp Vương Thanh trả lời, cậu bỗng chốc đứng lên, khẩn trương kéo lại cánh tay người nọ, “Anh không thể đi ! …… Hắn ta làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho anh? ! Rất nguy hiểm, anh không thể đi một mình ! ”
Mấy câu nói ngắn ngủi, lại đủ để khiến cho trái tim lạnh như băng ở trong l*иg ngực trong phút chốc ấm áp trở lại. Người nọ vốn là như vậy, rõ ràng đang mang một cái mặt nạ bất cần lãnh khốc, lại luôn luôn vô ý tỏa ra ôn tình, mà việc này so với việc từ đầu đến cuối không đếm xỉa đến còn tàn nhẫn hơn gấp trăm ngàn lần.
Hắn nhớ đến tia sáng rực rỡ chói mắt trong đôi mắt của người nọ khi lần đầu gặp gỡ, nhớ đến thần khí đỉnh đạc ngay thẳng của người nọ, nhớ đến tiếng khóc gào thét của người nọ trong màn mưa cách cửa kiếng xe, nhớ đến người nọ ở trong bao sương vì mình cúi người kéo K, nhớ đến người nọ khéo léo chờ hắn làm xong cơm, ngây thơ cùng hắn tranh đoạt điều khiển ti vi, nhớ đến người nọ trong đêm từ trong căn hộ lảo đảo chạy đến in một nụ hôn lên môi mình ……
Một người như vậy, đời này đi đâu tìm được người thứ hai?
Nhưng cuối cùng chỉ còn lại một câu “Tôi đáp ứng ông, hành động kết thúc, sẽ đích thân bắt hắn trở về đồn cảnh sát”.
Nhất thời, mặt hắn bi thương, cắn chặc hàm răng, cánh tay hung hăng vung lên, đánh rơi tay của Phùng Kiến Vũ đang đặt ở trên cánh tay của mình, đây cơ hồ sắp hao hết tất cả khí lực của hắn. Cánh tay kia đánh vào một bên tủ đựng giày, bình hoa đặt ở phía trên lảo đảo lắc lư, choang một tiếng đập xuống đất, vỡ thành từng mảnh —— đó là bọn họ cùng nhau mua về.
Một khắc yên tĩnh cứ như vậy, xung quanh chỉ còn đọng lại tiếng thở dốc không yên.
Tròng mắt Vương Thanh có chút đỏ lên, hắn run rẩy nửa dựa ở cạnh tủ giày, quả đấm lại nắm chặc thêm, giống như là cũng nữa khắc chế không được tựa như , chợt mang theo tia nức nở gầm nhẹ nói:
“Phùng Kiến Vũ, em rốt cuộc có tim hay không ? ! ”
- Hoàn chương 96 -