Không Còn Đường Lui

Chương 62: Em thích

《R-18》

Vương Thanh vẫn như cũ việc ta ta làm uốn nắn vành tai mềm mại của cậu, một cái tay khác nắn bóp điểm nhỏ đứng thẳng trước ngực cậu, ra sức mà trêu đùa. Thân thể bị chế trụ nên Phùng Kiến Vũ chỉ đành phải ưỡn thân cao thành một độ cong xinh đẹp, đem chính mình hoàn toàn đưa vào trong tay người nọ.

Miệng bất chợt thổi ra một hơi khí nóng, Vương Thanh ghé sát vào lỗ tai cậu nhẹ nhàng cười một tiếng, đè thấp cổ họng dùng khí âm mê trầm nói: “Thoải mái không?”

Giọng nói gợi cảm kia hấp dẫn đến nỗi khiến cho Phùng Kiến Vũ cơ hồ sắp đến đỉnh, nhưng vẫn là ngượng ngùng cứng cổ không chịu lên tiếng. Người nọ vẫn cười cười, lấy ra bàn tay đang che ở trên mắt cậu. Hai bàn tay sắc tình vuốt ve l*иg ngực cậu, từ bụng nhỏ đến hai bên hông, chậm rãi cúi thấp đầu, đầu lưỡi ướt mềm từ hông liếʍ đến trước ngực, ngậm lấy đầṳ ѵú, mặt lưỡi thô nhám không ngừng di chuyển, biểu lộ một mặt tràn đầy trêu đùa ngắm nhìn cậu.

Cậu có cảm giác tính khí cứng rắn của người nọ đã đỉnh vào phía sau mình.

Vương Thanh kiên nhẫn, giọng nói có chút mềm nhũn, vẫn như cũ hỏi, “Nói cho anh biết, thoải mái không?” Nhấp vào một chút rồi lại rút ra.

Cậu bị hành hạ đến hốc mắt đỏ lên, trong lòng thầm mắng một tiếng mẹ nó, thanh âm lúc mở miệng nói chuyện cũng đã thay đổi, “...... Thoải mái.”

Tính khí nhẫn nhịn hồi lâu thẳng tắp đâm vào hậu huyệt, tiến lui khuấy động nhiều lần, phát ra phốc phốc tiếng nước va chạm, chỉ nghe thấy người nọ thoải mái thở dài một tiếng. Phùng Kiến Vũ cũng rốt cuộc cũng không chịu được nữa, thân thể mềm oặt dính sát với giường.

Giây tiếp theo, lại bị người nắm lấy cổ tay đang bị trói, thẳng tắp lôi ngồi dậy.

Vương Thanh lôi kéo một góc áo sơ mi, cái hông giống như được trang bị đông cơ không ngừng mãnh liệt tiến lui rút ra cắm vào, tựa như một con thú cực kỳ đói khát.

Cũng may người nọ vẫn đỡ một cái tay ở bên hông của cậu, cho nên cậu vẫn không cảm thấy chính mình sẽ bị đỉnh mạnh đến mức muốn bay ra ngoài.

“Thao.”

Tuy rằng thời điểm hai người vừa mới bắt đầu cũng chịu đựng không ít dằn vặt, nhưng không có lần nào hắn đem cậu giày vò đến thành như thế này. Phùng Kiến Vũ trong lòng vừa tức vừa ủy khuất, rốt cuộc mắng lên, nhưng trong thanh âm khàn khàn vẫn mang theo chút nức nở.

“Chúng ta đã nói tốt rồi, ” Vương Thanh một khắc cũng không ngừng động tác, ngón tay nhẹ nhàng ma sát tính khí của cậu bị kìm nén đến ra nước, bất chợt dời đi, “Hôm nay không cho phép em bắn.”

“Vương Thanh ......” Cậu giận đến gan đều phát đau, miễn cưỡng dùng cái tư thế này quay đầu lại liếc nhìn Vương Thanh, hai mắt đỏ bừng, cổ họng cũng có chút nghèn nghẹn.

Vương Thanh lúc này mới ý thức được vị này nhà mình nhất định vẫn không thể tự nhiên thích ứng với tình cảnh. Việc này phải đi từ từ, chút xíu dẫn dắt, thao đến quá mức ngược lại sẽ dẫn đến hai người đều không cảm thấy thống khoái, ngọt ngào vẫn là ý vị chính mà.

“Em đừng nhìn anh như vậy, ” Vương Thanh dừng lại động tác xông ngang đánh thẳng, ở ngay dũng đạo nóng ấm kia không ngừng mò mẫm, tìm đúng được điểm nhạy cảm của người nọ, hung hăng đỉnh vào mấy cái, “Chúng ta đổi thành đánh mông, có được không?”

Phùng Kiến Vũ bị mấy lần đỉnh kia làm cho toàn thân không ngừng run rẫy, chợt nghe được người nọ không chút nào che giấu lời nói lưu manh, không nhịn được nhớ lại thể nghiệm lần đầu tiên của bọn họ khi ở trên giường ......

“Anh biết em thích.”

Ba một tiếng, kèm theo động tác đỉnh động cùng với tiếng thở dốc nặng nề không ngừng nghỉ, một cái tát hung hăng đánh vào trên cánh mông của Phùng Kiến Vũ, trên mông lập tức xuất hiện một dấu vết ẩn hồng, cậu cắn răng, khẽ hừ một tiếng.

Mẹ nó, anh thế nào cứ không nói một tiếng mà đánh thế hả.

Không biết là kɧoáı ©ảʍ hay là xấu hổ, chọc cho cậu hai hốc mắt ướŧ áŧ, thanh âm vừa nhẹ vừa thấp, bướng bỉnh nói: “...... Em không thích.”

Vương Thanh nắm lấy cổ tay cậu kéo về phía sau, vươn ra đầu lưỡi liếʍ mồ hôi ở sau gáy cậu, không kịp cảnh giác, vươn ra hai cánh tay, mỗi một cái tát đều thật mạnh mẽ, đem hết sức mình. Tiếng vang kia thời thời khắc khắc đang nhắc nhở cậu, Vương Thanh đang tiến hành “trừng phạt”, cái nhận biết này cơ hồ sắp bức ép cậu phát điên lên rồi.

Nhưng vật trong cơ thể lại thành thành thật thật không ngừng chuyển động làm cho người ta kɧoáı ©ảʍ đến hít thở không thông.

Chiến đấu lý trí cùng du͙© vọиɠ khiến cho cậu không biết phản ứng thế nào. Một mặt, cậu bài xích cái loại cảm giác xấu hổ đến mức khiến cho người ta không có cách nào đối mặt này, mặt khác, cậu lại mơ hồ có chút khát vọng loại áp bức cường thế của người nọ.

Người đối với sự vật xa lạ chung quy sẽ sinh ra sợ hãi trong lòng, Phùng Kiến Vũ cậu cũng không ngoại lệ.

“Lần sau anh sẽ dùng roi.”

Vương Thanh đột nhiên buông lỏng tay nắm áo sơ mi, hai tay bị trói của Phùng Kiến Vũ cứ như vậy mềm oặc rơi xuống trên giường. Cảm giác được một đầu ngón tay của người nọ nhẹ nhàng bấu vào mông thịt, Phùng Kiến Vũ cả người run rẫy cắn chặc môi dưới.

Âm thanh một tiếng tát vang dội, không một chút lưu tình, cùng với một loạt động tác không ngừng va chạm vào điểm nhạy cảm, cái mông giống như bị đun nóng đến phát đau. Kɧoáı ©ảʍ cùng xấu hổ như thủy triều mãnh liệt xông lên, cậu hô to một tiếng, một phát không ngừng lại, bắn ra khắp nơi ở trên giường.

Người nọ đem cậu vẫn còn trong cao trào lật người lại, mặt đối mặt tiếp tục nảy sinh ác độc tiếp tục thao, hướng về phía mông cậu vẫn là một trận rút ra cắm vào, sự vui thích ngập tràn kia phảng phất như kéo dài vô thời hạn, từng tiếng rên rĩ vỡ tan tành từ trong cổ họng không ngừng tản ra ngoài.

“Đừng đánh nữa mà ......” Cậu cắn cắn môi, gương mặt hồng đến bất bình thường, khóe mắt treo lệ nhìn về phía người nọ nói ra lời mềm nhũn.

Thoạt nhìn rất khiến cho người khác muốn khi dễ.

Vương Thanh thở hổn hển dừng lại động tác, nhẹ nhàng nắn bóp bờ mông bị đánh đến phiếm hồng của cậu, câu lên khoé môi, “Bảo bối, em có thích hay không?”

Phùng Kiến Vũ ngẩn người, trên mặt là một màn nước mắt.

Hiển nhiên không cách nào nhịn được phân tâm vào lúc này, Vương Thanh tựa như thúc giục không ngừng đỉnh vào huyệt đạo như đang nhũn ra của cậu.

Kí©ɧ ŧìиɧ mới vừa lui đi phảng phất trong phút chốc bị động tác này kí©ɧ ŧɧí©ɧ dâng trào, cậu rung động một chút, mắc cỡ dùng cánh tay che lại ánh mắt, rồi mới do do dự dự mở miệng, “Em thích ......”

Đêm đó, Vương Thanh lôi cậu làm ba lần, số lần đổi tư thế đếm không hết, người nọ giống như sức lực vô hạn làm một trận, mà cậu thậm chí cũng mệt đến quên mất mình đã ngủ vào lúc nào.

Duy nhất nhớ rõ chính là, ngày thứ hai xuống núi, hông của cậu, rất đau, vô cùng đau, đặc biệt vô cùng đau.

- Hoàn chương 62 -