Không Còn Đường Lui

Chương 31: Thử tủ quần áo mới

【R-18】

Ánh mặt trời xen vào những nếp gấp rèm cửa chiếu vào trong phòng, Phùng Kiến Vũ yên lặng ngồi ở mép giường, Vương thanh đang giúp cậu dán băng cá nhân lên ngón tay.

Trong tủ quần áo mới treo hai ba bộ quần áo mà Vương Thanh đã mua cho Phùng Kiến Vũ mấy ngày trước.

Không khí có chút lúng túng, lời nói trực tiếp của Vương Thanh cứ như vậy đâm thẳng vào lỗ tai cậu, so với bị một cái tát còn muốn khó chịu hơn. Cậu cho đến bây giờ cũng không thể quên được, thời điểm bản thân mình ở cách cửa sổ thủy tinh nhìn thấy người nọ bị chém một đao có bao nhiêu là tuyệt vọng. Vương Thanh khi đó hoàn toàn có thể không đi đến bãi xe phế liệu, mặc kệ cậu sống hay chết, nhưng người nọ vẫn đến, thậm chí còn không tiếc lấy mạng ra bảo hộ cậu.

Nếu nói là tình nghĩa anh em, chính cậu cũng không tin.

Giống như Dư Hạo Viễn nói, cậu tiên quyết chính là không muốn mắc nợ người khác, huống chi là một cái nhân tình lớn như vậy. Một đoạn thời gian rất dài trong cuộc sống sau khi chạy được thoát chết, cơ hồ ngày ngày cậu đều phải đối mặt với cảm giác áy náy khó bao giờ tiêu tan. Thời thời khắc khắc cậu đều tính toán người nọ, nhưng người nọ lại không cố kỵ hết thảy cứu lấy tánh mạng của cậu.

Có lẽ đây hết thảy đều có thể đơn giản xử lý. Nếu như không liên quan đến bất cứ người nào, người phải chịu đựng chẳng qua lại là mình, có lẽ ...... sẽ không ảnh hưởng đến hành động đi.

Hơi ngửa đầu, để môi mình chạm nhẹ lên gò má của người nọ, nhẹ nhàng chậm chạp ma sát, hai mắt nhắm chặt che giấu đi bất an, đầu lưỡi xẹt qua môi dưới của người nọ, khiến người nọ bỗng chốc run lên.

“Cậu đây là đang làm cái gì?” Giọng nói của Vương Thanh từ tính lại trầm khàn, giống như một chén rượu thơm nồng mê người.

“Trả nợ.”

Cậu đứng dậy nhào vào trong ngực người nọ, bị người vững vàng ôm lấy, tinh tế dầy đặc hôn từ vành tai mông đường xuống cổ họng, khiến nhịp tim người ta điên cuồng nhấp nhô lên xuống đập loạn.

“Cậu cũng đừng câu dẫn tôi, ” Hai tay Vương Thanh nhẹ nhàng ôm lấy hông của Phùng Kiến Vũ, ngoài miệng nói chuyện, nhưng lại tuyệt không buông tay, híp mắt hưởng thụ nụ hôn mềm mại của đối phương, “Tôi mới vừa rồi bị cậu làm cho tức giận.”

Môi của cậu hơi khô, nhưng lại rất mềm mại, mềm mại đến khiến cả người đều muốn đắm chìm, nụ hôn dừng ở trên xương quai xanh, chậm chạp không có đáp lời Vương Thanh.

“Cậu kêu một tiếng đi a, ” Vương Thanh nâng cằm cậu lên, trong mắt nồng đậm sắc thái tìиɧ ɖu͙© cùng chuyên chú đan xen vào nhau, “Tôi không muốn cưỡng bách cậu ......”

“Con mẹ nó anh rốt cuộc có làm hay không ? ! ”

Lời còn chưa dứt liền bị người cắt đứt, Vương Thanh có chút nóng nảy cười cười, nâng hai chân Phùng Kiến Vũ lên chế trụ hông cậu, hai tay dễ dàng đem người nọ cao một mét tám mươi hai bế lên.

Đột nhiên xuất hiện cảm giác mất đi trọng lượng khiến cho Phùng Kiến Vũ theo bản năng ôm chặc lấy Vương Thanh, trong đầu hoảng loạn, cuộn tròn thân thể nhắm chặc hai mắt tựa như động vật nhỏ đang bị kinh sợ.

Lại một lần, đem hai tay người nọ trói lên thanh treo quần áo. Kỹ thuật thắt nút của Vương Thanh vô cùng thành thục, người còn chưa có phản ứng kịp, hai tay đã bị trói lên rồi.

“...... Anh sao lại làm việc này nữa?” Hiển nhiên loại phương thức này quá mức tình thú khiến cho Phùng cảnh quan xấu hổ vô cùng.

“Thử một chút tủ quần áo mới của cậu đi.”

Không đợi người nọ đáp lời, Vương Thanh liền nâng mặt cậu lên hôn xuống, một cái tay khác không quy củ đưa vào trong qυầи ɭóŧ người nọ, mò đến cái mông đang vểnh lên bóp một cái. Nụ hôn cuồng nhiệt ướŧ áŧ, hận không thể đem người nọ phá hủy rồi nuốt thẳng vào bụng.

Nước bọt thấm ướt môi khô của người nọ, từng chút từng chút mυ'ŧ mát, thưởng thức phần mềm mại mê người kia. Đầu lưỡi nhanh chóng xâm nhập vào khoang miệng, càng muốn trốn chạy lại càng tấn công, tựa như muốn chiếm lấy hết dưỡng khí của đối phương.

Hai tay đưa vào quần áo vuốt ve trêu chọc mỗi một tấc da thịt của người nọ, quyết liệt không cho người nọ có lấy một tia cơ hội để thở dốc. Đầu ngón tay sắc tình vuốt ve thắt lưng nhạy cảm, người nọ bị ngứa đến rùng mình, nhắm mắt lại cố gắng che đi nét xấu hổ trên khuôn mặt đỏ bừng. Hai tay trên đỉnh đầu kì kèo bày tỏ sự bất mãn, nhìn thấy người nọ một bộ dáng động tình, động tác trên tay càng thêm trở nên không chút kiêng kỵ.

Hắn không dám thô lỗ điên cuồng đối đãi người nọ, hắn biết, người nọ sợ chuyện này. Cho nên tất cả mọi việc đều càng thêm chậm chạp kiên nhẫn.

Tay phải di dời đến bụng trước người nọ, một hồi dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa vuốt, một hồi lại dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gãi gãi. Cả người giống như bị một dòng điện xẹt qua, người nọ trong miệng ô ô la hét, giống như là đang chống cự. Cuối cùng hắn chồm người lên cắn một cái lên đôi môi mới vừa bị hôn đến đỏ bừng kia, sau đó mới chịu buông ra.

Một phút sau, từng tiếng rêи ɾỉ khó nhịn thật thấp từ trong miệng người nọ thoát ra, nghe giống như đang ngâm nga một bài hát thiếu nhi, hắn chỉ cảm thấy có một ngọn lửa muốn bừng cháy từ trong lòng ngực, từng tấc da tấc thịt trên người đều trở nên nóng bỏng, thật sự là muốn lấy mạng.

Bên tai truyền đến âm thanh của vải vóc xào xạc ma sát, hắn chú ý đến người nọ cọ xát hai chân, cái đầu thoáng chốc lại ngẩng lên rồi cúi xuống, có chút đáng yêu đến không biết phải nên làm thế nào.

Hắn cười cười, hai cái tay đồng loạt từ phía sau thăm dò vào qυầи ɭóŧ của người nọ, không cho phép người nọ có một chút ý tứ rút lui, một cái một cái nắn bóp cái mông đầy đặn, người nọ cắn răng hàm răng, ánh mắt mông lung ngập nước im lặng thúc giục hắn. Không một chút phòng bị, bị người đem quần ngoài lẫn qυầи ɭóŧ đồng thời kéo xuống.

“A ......”

Tính khí không kịp chờ đợi bắn ra bên ngoài, một tiếng rêи ɾỉ mềm mại ngọt ngào tràn ra từ cổ họng.

Hắn một mặt cởi ra nút cài áo sơ mi của người nọ, một mặt kɧıêυ ҡɧí©ɧ hướng người nọ huýt sáo, “Học được cũng rất nhanh.”

Phùng Kiến Vũ biết là hắn đang cười nhạo phản ứng nhạy cảm của mình, vừa vội vừa tức, thẹn thùng đến ngay cả bốn chữ cút mẹ anh đi cũng nói không ra được miệng, hai cánh tay bị trói trên đỉnh đầu muốn giẫy cũng giẫy không ra. Cậu thề từ hôm nay trở đi, cậu tình nguyện bôn ba lao lực từ sáng đến tối kiếm từng tờ từng tờ tiền, cũng không bao giờ muốn sử dụng lại loại phương thức này để trả nợ nữa.

Không còn cách nào để suy tính được điều gì khác, cậu cảm giác được nụ hôn của người nọ đang rơi trên l*иg ngực mình. Thay vì nói là hôn, không bằng nói là gặm cắn, tựa như hắn đang giương cờ chủ quyền, lưu lại ấn ký riêng của mình, có chút dụng lực, nhưng lại không quá đau. Cậu ngửa cổ thừa nhận, có một luồn kɧoáı ©ảʍ không ngừng mạnh mẽ như làn sóng đập tới, giống như đang muốn nhấn chìm chính mình.

Tay của người nọ bắt đầu chậm rãi vuốt lên da thịt nơi đùi trong, cậu không thể làm gì khác hơn lắc đầu kháng cự, kẹp chặc chân mình muốn xua tan đi cái cảm giác khó chịu mang chút kɧoáı ©ảʍ này.

“Buông ra.” Người nọ vào thời điểm này luôn là chuyên chế đến đáng sợ.

Không muốn trả lời, cậu vẫn như cũ đang khép chặc chân, cho đến tay của người nọ không còn gây sóng gió nữa. Cậu vẫn nhắm chặc mắt, hồi lâu không còn cảm giác được động tác của người nọ, nội tâm bắt đầu hoảng loạn, lại nghe được quanh mình vang lên một chút âm thanh vang động, người nọ giống như là đang lấy móc áo.

Ba một tiếng, cái mông khó nhọc chịu đựng bị đánh một cái.

“Ô ......”

“Buông ra, ngoan.”

So sánh với lần đầu tiên ở trong gian phòng nhỏ, chuyện như vậy càng thêm sợ hãi, càng nhiều thêm kɧoáı ©ảʍ dâng trào chiếm thượng phong. Đau đớn ngắn ngủi đi qua, cả người trên dưới cũng có chút xụi lơ, cậu buông lỏng thân thể mình, hai chân không tự chủ tách ra.

Không ngừng bị người nọ trêu đùa một trận, cả người đều biến thành mềm nhũn. Mới vừa được hít thở một chút, lại bị người nọ toàn bộ ôm lấy không ngừng xoay vòng.

“Đau không?”

Cảm giác nơi bị đánh được mấy đầu ngón tay người nọ nhẹ nhàng vuốt ve, nghĩ đến người nọ hiện tại đang nhìn chằm chằm phía sau của mình, mặt mũi cậu ngay lập tức đỏ bừng dùng sức lui vào trong tủ treo quần áo. Đôi bàn tay lớn kia không thể nào để cho cậu núp trốn thành công được, người nọ chỉ vươn ra một tay đã đem hắn kéo trở về. Hơi thở ấm áp phun lên hai cánh mông, cảm giác ẩm ướt trơn trượt lướt qua trên da thịt, cái lưỡi linh hoạt của người nọ bắt đầu liếʍ lộng, tiếng nước bọt mυ'ŧ mát vang lên bên tai liên miên không dứt, mặt lưỡi hơi thô tựa như đang thưởng thức mỹ vị túy ý giương oai quét qua những vùng đất nhạy cảm. Hết lần này đến lần khác, người nọ một đôi tay hung hăng ôm chặc hông cậu, nửa điểm cũng không cách nào dứt ra được. Cảm giác ướŧ áŧ trơn trượt khiến cho cậu cảm thấy da đầu mình tê dại, liên tục thở hổn hển, trong miệng nức nở, giãy giụa eo nhỏ. Người nọ dường như không giữ được tính khí, không chút lưu tình cúi đầu cắn một cái lên bờ mông mềm mại. Đợi cậu bất động, lại tiếp tục ở bên hông mυ'ŧ liếʍ, phát ra tách tách tiếng nước bọt, thủy chung không hề động vào nơi địa phương đang ngẩng cao đầu ở trước bụng cậu.

“Tôi không muốn nữa ...... không làm nữa ...... ô ô ......”

Lời còn chưa nói hết đã bị người nọ đem ngón trỏ cùng ngón giữa đẩy vào trong miệng, đánh gãy lời muốn nói của cậy. Khoang miệng bị quấy rối đến long trời lỡ đất, người nọ dùng một tay khác cởi ra quần mình, tính khí cứng rắn cách qυầи ɭóŧ đỉnh vào giữa hai bên đùi cậu, một cổ nhiệt khí phun lên bên tai, hàm răng day day vàng tai mềm mại.

“Cậu mới vừa nói gì, ân?” Kèm theo âm thanh thân thể va chạm vào vách tủ, chính là đem cậu kéo về phía sau, hung hăng mạnh mẽ, khiến cho vật nóng bỏng kia cùng với khe bắp càng thêm thân mật không có một chút khe hở. Cậu cơ hồ còn có thể hình dung ra được hình dáng của vật kia, ngón tay của người nọ vẫn còn ở trong miệng nhiễu loạn, tnước bọt từ khóe miệng từ từ chảy xuống cổ. Ngón tay bị ướt nước bọt nhây nhuốt kia cứ như vậy không có chút nào cảnh báo tiến vào thân thể của cậu, chỉ mới có một ngón trỏ đầu tiên tiến vào, cậu bắt đầu theo bản năng kháng cự.

Không giống nhau, chuyện này cùng với hết thảy mới vừa rồi đều không giống nhau.

“Đừng ......” Một tiếng này của cậu yếu ớt nhẹ tênh, người nọ hiển nhiên không có nghe được, bắt đầu muốn xâm nhập ngón tay thứ hai.

Đại não tiếp nhận dị vật đầu đang tiến vào cơ thể mình, cậu càng ngày càng không biết phải làm sao, cậu bài xích càng thêm lợi hại, cậu cực kỳ sợ, đây hết thảy hiển nhiên đã vượt qua mức dự liệu của cậu.

“Đừng tiến vào nữa ...... đừng ......” Cậu thật sự không biết người nọ có nguyện ý đáp ứng cái yêu cầu vô lý này của cậu hay không, cậu chỉ có thể dúi đầu vào trong quần áo, run rẫy không ngừng, cậu không muốn tiếp tục nữa.

Cảm giác được người ở trước mặt toàn thân trở nên cứng ngắc, Vương Thanh phát hiện có gì đó không đúng, đem ngón tay rút ra, cố gắng che giấu đi du͙© vọиɠ bị người nọ cường ngạnh đảo lộn, lại nhìn thấy gương mặt người nọ thống khổ cùng luống cuống.

Hắn cũng phát hoảng, đưa tay tiến lên ôm người vào ngực, “Sao vậy? Tôi làm đau cậu sao?” Hắn hiển nhiên cho đến bây giờ chưa từng đối với người nào có kiên nhẫn như vậy, hạ thân của hắn đã cứng rắn đến phát đau.

“Chúng ta không làm, có được hay không ...... anh đừng đi vào ......” Người nọ giống như là vô cùng ủy khuất, hai cánh tay vẫn bị trói, gương mặt khổ sở khiến người phải đem hỏa khí áp xuống.

Cứng họng hồi lâu, cuối cùng đáp, “Được.”

Xem ra thật sự đúng là con đường cách mạng còn rất dài a.

Bất quá Vương lão đại trong thời khắc món ngon được dâng ngay miệng này cũng không có chuẩn bị cứ như vậy buông tha cho cậu, lửa đang phừng phực cũng không thể nói dập là dập được, đặt tình thế vào người nào cũng không ai có thể chịu nổi đi.

“Lạnh lạnh lạnh ——” Cậu hai mắt đẫm lệ uông uông đem đầu giấu vào trong quần áo, người nọ đang cầm một cái móc quần ái ...... trêu chọc tính khí của mình, bề mặt nhựa gồ ghề những hoa văn, một lần lại một lần chạm vào vật cứng rắn kia của mình.

Tính khí của người nọ một hồi lại đỉnh đỉnh vào mông của mình, một hồi lại đỉnh đỉnh vào khe chân của mình, cực kỳ bá đạo, cổ họng thỉnh thoảng phát ra một hai tiếng rêи ɾỉ gợi cảm đến muốn lấy mạng. Người nọ cố ý để tính khí đang tiết ra chất lỏng của mình ma sát vào giữa hai bắp đùi của cậu, rin rít nhớp nhúa, mỗi khi tính khí của người nọ lướt qua hậu huyệt, cậu lại vô cùng bất an theo bản năng co rụt lại.

Đột nhiên, lòng bàn tay ấm áp hàm trụ lấy phía trước của mình, sảng khoái đến cơ hồ muốn ngất, rồi lại bị người nọ nghiêm cảnh cáo, chỉ đành phải cố gắng nhịn xuống. Động tác của người nọ ở phía sau càng lúc càng nhanh, tính khí một lần lại một lần đâm vào tinh hoàn, giữa hai chân một mảnh ẩm ướt, eo người nọ đưa đẩy cũng càng ngày càng thuận lợi hơn.

Hai chân đột nhiên bị áp bức khép chặc lại, người nọ hung hăng va chạm, kèm theo một tiếng gầm nhẹ, hai người thống thống khoái khoái bắn ra, chất lỏng văng ra khắp nơi trong không gian nóng bỏng chật hẹp.

Trong miệng người nọ vẫn còn thật thấp rêи ɾỉ, hắn giơ tay vỗ một cái lên bờ mông tròn trịa, giúp người nọ giải thoát hai tay bị trói buộc, vừa tháo dây vừa nhẹ nhàng xoa nắn cổ tay.

Hắn vòng tay ôm lấy eo người nọ, hai người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi vào phòng tắm.

“Xem ra quần áo treo trong tủ đều phải mang ra giặt hết rồi a ......”

- Hoàn chương 31 -