Không Còn Đường Lui

Chương 09: Làm sub của tôi

Lời này vừa nói ra, oanh một tiếng, Phùng cảnh quan đã cảm thấy não mình muốn nổ tung.

Người bình thường có loại yêu thích đặc biệt này, đại khái đều không muốn người khác biết được. Loại người đã tiếp xúc với xã hội thật nhiều năm như Vương Thanh, có thủ đoạn nào mà chưa từng chơi qua. Cho nên lúc Phùng Kiến Vũ phát hiện ra căn phòng tiêu khiển kia, cũng không có ngạc nhiên bao nhiêu, nhiều hơn chính là kinh sợ, chính là nhìn thấy những vật dùng để ngược đãi người kia thì theo bản năng khϊếp sợ. Vốn định giả vờ cái gì cũng không biết làm bộ cho qua, nhưng chưa qua được bao lâu liền bị cái người trước mặt nhìn thấu rồi.

Sau này trước khi ra cửa phải xem hoàng lịch một chút.

Phùng Kiến Vũ đối với cuộc gặp gỡ đầy bi thảm ngày hôm nay thổn thức không dứt, oán niệm vạn phần. Sau khi oán niệm lại chuyển sang bắt đầu lo lắng Vương Thanh có thể bởi vì không muốn bị người khác phát hiện cái yêu thích này mà gϊếŧ mình diệt khẩu hay không đây.

Không được, nếu mình chết, Trương Dĩ Hàng cũng không còn đường sống. Phùng cảnh quan bi thương đau lòng ngẫm nghĩ như vậy.

Vương Thanh khẳng định không đoán ra được con người sắc mặt dường như không đổi trước mắt này, trong não đã bắt đầu bay vυ't lên mấy tầng mây rồi. Đưa tay nắm lấy cằm người nọ, khiến cậu phải ngẩng đầu nhìn mình, “Phát ngốc cái gì, đang hỏi cậu đó.”

“Đi …… có đi vào, tôi không cẩn thận đi nhầm …… tôi cái gì cũng không thấy a ! Thật đó, cái gì cũng không có thấy ! ” Vừa ủy khuất, vừa thành khẩn, nhưng rõ ràng là một bộ giấu đầu lòi đuôi.

Phùng cảnh quan trong lòng quá khó chịu. Nhớ đến câu nói lúc trước của Dư Hạo Viễn, “đã mua xong bảo hiểm cho cậu rồi”, thật là nước mắt cũng muốn ào ào chảy ra.

Cứng rắn lên, cứng rắn lên. Mặc dù mình không trông nhỏ con, nhưng mà có chút lớn tuổi a ! Từ sáng đến tối đi mưa về gió, đi qua hắc bạch lưỡng đạo, kiếm chút đỉnh tiền cũng đâu có dễ dàng gì. Phùng Kiến Vũ cứ vậy trong lòng mãnh liệt mênh mang nửa ngày. Đến khi nhìn vào mắt của Vương Thanh, mới giật mình phát giác, cái này là ánh mắt muốn gϊếŧ người sao a? Đây rõ ràng là …… ánh mắt muốn "ăn người" ……

Ân …… xem ra Vương Thanh cũng không ngại mình biết được bí mật nhỏ của hắn, mặc dù ngay lúc này việc này không phải là trọng điểm.

Sau khi suy nghĩ xem làm thế nào để mình có thể duy trì được sinh mệnh nhỏ bé này, Phùng Kiến Vũ đánh liều nghĩ ra một cái chủ ý, duy trì một niềm tin vững chắc lợn chết không sợ nước sôi, áp thấp giọng, lại đem thanh âm trở nên mềm mỏng một chút, “Thanh …… Thanh ca, chìa khóa.” Vừa nói vừa thu hồi cánh tay phóng khoáng trên người mình lại, giữ vững bộ dạng hai anh em tốt, thay đổi khuôn mặt thành một dạng tiểu tức phụ, hai tay ôm lấy cánh tay của Vương Thanh mà cọ xát, nhẹ giọng năn nỉ.

Kể từ sau khi Phùng Kiến Vũ đi theo mình làm việc, đã rất lâu không có bày ra thần thái mị hoặc như vậy rồi. Lâu đến nỗi Vương Thanh cơ hồ cũng mau quên đi lúc mới gặp gỡ cậu, người nọ một đôi chân thon dài tự tiện nhảy qua ngồi ở trên người mình bày ra một bộ dáng mê người.

Loại người như vậy, Vương Thanh rất là thưởng thức. Dáng dấp đẹp mắt, vóc người câu nhân, làm việc thỏa đáng, đầu óc khôn khéo. Từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu, Vương Thanh cũng biết được hắn rất muốn một ngụm nuốt trọn cậu vào bụng rồi.

“Rất lạnh sao, vậy dứt khoát đừng mặc quần nữa?” Đưa tay xoa bóp hạ bộ đang nhô lên của người nọ, mượn khoảng cách gần, hôn lên gò má cậu, âm trầm giọng nói, “Ngăn kéo bên trái phía trên tủ giày, đi lấy đi.”

Phùng Kiến Vũ như nhặt được đại xá, dứt khoát đánh gãy cái tay không đứng đắn đang say sưa ăn đậu hủ mình, đứng dậy đi lấy chìa khóa.

Phòng ngủ của Vương Thanh thoạt nhìn trống trải lại đơn giản. Một cái giường, một bàn làm việc, còn có một tủ bày đầy mô hình xe hơi, mô hình máy bay —— người này yêu thích thật đúng là nhiều.

Phùng Kiến Vũ tiện tay từ bên trong tủ quần áo lấy ra một cái quần con, động tác thuần thục mặc vào, hướng người nọ ở sau lưng thấp giọng hỏi: “Cậu, bắt đầu từ bây giờ, đại khái cần thời gian bao lâu?”

Từ ngữ đơn giản, Trương Dĩ Hàng trong lòng ngầm hiểu, “Đại khái là năm phút, năm phút là được rồi.”

“Được.”

Lúc trở lại phòng khách, Tạ An Tình chẳng biết đã đi đâu, hẳn là cơm nước xong xuôi liền bị Vương Thanh đuổi về nhà.

Đèn chùm treo trên đỉnh đầu phát ra ánh sáng chói mắt. Phùng Kiến Vũ tâm hoảng cực kỳ, trong khoảng thời gian chung sống này, Phùng Kiến Vũ luôn cảm thấy chính mình đã đủ hiểu Vương Thanh rồi, bây giờ nhìn lại hình như một chút cậu cũng không rõ.

Người nọ an an tĩnh tĩnh ngồi dựa trên ghế ăn trái cây, hiển nhiên là bộ dáng đang đợi Phùng Kiến Vũ đi ra.

“Anh …… anh làm gì?” Người nọ đột nhiên từ chỗ ngồi đứng lên, Phùng Kiến Vũ cả kinh đến ngay cả thanh âm cũng trở nên run rẫy, lại cố tự mình trấn định.

“Vào phòng ngủ.” Lấy gel bôi trơn.

Phòng ngủ? Sao lại chọn đúng lúc như vậy đến phòng ngủ chứ? !

Phùng Kiến Vũ ba bước thành hai, tiến lên trước đem Vương Thanh áp trở về chỗ ngồi, “Đừng nóng vội, chúng ta chơi một trò chơi đi.” nhẹ nhàng cầm lấy cà vạt của người nọ, quấn một vòng, che đi mắt của hắn, một cái tay cố định, “Tôi …… mới vừa đút anh ăn cái gì, anh đoán thử xem.” Nhảy qua ngồi lên bắp đùi của người nọ, liếc mắt nhìn đồng hồ nơi cổ tay, vẫn còn bốn phút.

“Đoán đúng có thưởng không?” Vương Thanh khoanh hai tay lại, một bộ dáng xem kịch vui.

Phùng Kiến Vũ ở bên này lòng như lửa đốt, không rãnh cùng hắn đánh đường vòng, bất quá cái miệng còn hoạt động nhanh hoen não, “Thưởng ! Thưởng mười đồng tiền.” Còn không đợi Vương Thanh trả lời, cậu liền xoay người từ đĩa lấy ra một quả dâu tây nhét vào trong miệng người nọ.

Bây giờ chỉ cầu nguyện cho tên tiểu tử Trương Dĩ Hàng kia đừng có làm ra động tĩnh gì quá lớn.

“Dâu tây.”

Cậu thề cả đời này chưa từng cảm thấy thời gian trôi qua lâu như vậy, ngay cả hô hấp cũng tựa như biến chậm, trong lòng ấm ức muốn chết. Phùng Kiến Vũ lại cầm lên một chùm cherry, ngay cả cành còn chưa lấy ra đã vội nhét vào trong miệng Vương Thanh.

“Cherry,” Bị người này chơi đùa không nhịn được nhíu mày một cái, ăn hết thịt quả, phun ra nhánh cây, “Phùng Kiến Vũ, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

“Anh biết cái gì ! Cái này gọi là …… cái này gọi là tình thú ! Kêu anh đợi chút thì anh cứ việc đợi đi ! ” Thật là cả người gấp đến hồ ngôn loạn ngữ, Phùng Kiến Vũ chỉ loáng thoáng nhìn thấy miệng của Trương Dĩ Hàng mở ra khép lại, căn bản không hiểu được cậu ta đang nói cái gì.

Còn ba phút.

Vương Thanh bị hai chữ “tình thú” này của cậu chọc cười, hiển nhiên lại hiểu sai ý, liền hân hoan hớn hở nhận lấy đồ ăn.

Rốt cuộc, tất cả trái cây trên đĩa cũng đều ăn hết. Dâu tây, cherry, cam, cà chua bi ……

Một đống trái cây bất đồng khẩu vị đều bị bỏ hết vào trong miệng, Vương Thanh bắt đầu có chút không kiên nhẫn, định ôm cả người đang ở trên đùi mình trực tiếp đứng dậy.

Vẫn còn ba mươi giây.

“Anh anh anh ! Đợi một chút ! Đợi chút nữa ! Một lần cuối cùng, tôi bảo đảm, một lần cuối cùng ! ” Phùng Kiến Vũ vươn ra một tay ôm chặt lấy người Vương Thanh, lộ ra ý vị ăn vạ chơi xấu.

Khó được có người khiến cho hắn có tính nhẫn nại như vậy, vậy đáng ra phải nên cùng người nọ vui đùa một chút mới phải. Hai tay ngoan thuận đặt ở bên người, dừng lại động tác đang tính muốn kéo xuống cà vạt đang chặn tầm nhìn của mình.

Một mặt biểu lộ quyết tâm liều chết, Phùng Kiến Vũ đem đầu lưỡi của mình đưa vào trong khóe miệng khẽ nhếch lên của Vương Thanh.

Đôi môi trước tiên cảm giác được một trận xúc cảm ấm áp mềm mại. Cảm giác ẩm ướt, ma sát đôi môi khô khốc.

Không đến nửa giây, Vương Thanh liền ý thức được người nọ đưa vào miệng mình chính là cái gì, thị giác thiếu sót khiến cho những giác quan khác của hắn trở nên nhạy cảm hơn, hạ thân không cảnh báo dựng lên một túp lều nhỏ.

Hạ thân truyền đến một cảm giác khác thường, Phùng Kiến Vũ bị dọa sợ theo bản năng dùng sức lùi về phía sau.

Không đời nào chịu thuận theo động tác kia của cậu, hắn vươn tay giữ chặt, khiến cho thân thể cậu dán sát vào người mình hơn nữa. Cả người nóng rang, Vương Thanh mυ'ŧ mát đầu lưỡi mềm mại mà người nọ đang có ý định thu hồi lại, vừa gấp gáp vừa mạnh mẽ. Đem cậu nâng lên cao một chút, để cho cậu có thể cảm nhận được rõ ràng hơn du͙© vọиɠ của mình. Lại luồn tay ra đằng sau cái ót, xoa loạn mái rối bời của cậu, dùng sức làm cho nụ hôn càng tiến sâu hơn.

Trong miệng đều là hương vị trái cây chua ngọt, Phùng Kiến Vũ bị buộc nuốt lấy nước bọt của người nọ, trong miệng ấp úng không thể nói ra một câu đầy đủ. Bị thiếu dưỡng khiến cho khóe mắt cậu trào ra nước mắt, gương mặt cũng trở nên đỏ bừng.

Hắn cuối cùng cũng chịu buông tha cho đầu lưỡi của mình.

Rốt cuộc cũng lấy lại được không khí, Phùng Kiến Vũ thấp giọng thở hổn hển. Giây kế tiếp, hắn liền bắt đầu dùng hạ thân vẫn còn cách một lớp quần đỉnh vài nhịp vào phía hông cậu.

Cảm giác mâu thuẫn mãnh liệt kia đơn giản là khiến cậu cảm thấy bản thân sắp hỏng mất rồi.

Phùng Kiến Vũ giãy dụa eo ếch muốn thoát khỏi đôi tay đang giam cầm mình kia, thịt mềm trên mông không ngừng tiếp xúc với lửa nóng cứng rắn của người nọ.

Vương Thanh thấp giọng gầm gừ mấy câu mắng chửi. Cho dù mắt không thể nhìn thấy, nhưng hắn vẫn có thể chính xác không lầm liếʍ cắn lên vành tai của Phùng Kiến Vũ: “Là cậu dâng đến tận miệng tôi, bé yêu tinh.”

Toàn thân cao thấp giống như xẹt qua một dòng điện tê dại, Phùng Kiến Vũ cứng rắn đè nén âm thanh rêи ɾỉ trong cuống họng, mượn chút lý trí cuối cùng nhìn về phía đồng hồ nơi cổ tay.

—— Đã sớm quá mẹ nó năm phút rồi được không ? !

Cái tay đang cố định cà vạt trong nháy mắt buông xuống, đẩy ra Vương Thanh đang muốn đứng dậy. Người nọ động tác nhanh nhạy đoạt lại cà vạt, bắt lấy hai cánh tay của cậu giơ qua đỉnh đầu, thuần thục đem cổ tay trói lại. Cởi ra dây nịt, nắm lầy quần ngoài cùng qυầи ɭóŧ kéo xuống phía dưới. Bởi vì tư thế này, qυầи ɭóŧ và quần cũng chỉ có thể kéo đến nửa bắp đùi mà thôi.

Vương Thanh hàm trụ hông của cậu, nhìn vào đôi mắt cậu nhuộm một tầng hơi nước, tim đánh thịch một cái, “Làm sub(1) của tôi.”

Một câu trần thuật.

Không đợi cậu làm ra bất kỳ điều gì để đáp lại, Vương Thanh tức khắc ôm chặt lấy cậu từ trên ghế đứng lên. Hai tay bị trói giơ lên cao không làm được gì, cậu chỉ đành phải dùng hai chân dài kẹp chặc hông người nọ. Dùng một tư thế vô cùng sắc tình, miễn cưỡng giữ vững thăng bằng.

Người nọ giống như căn bản không hề để ý, một bên vừa đi, một bên vừa đưa tay bắt đầu xoa nắn đùa giỡn với tính khí bị lộ ra bên ngoài của cậu, giống như sờ loạn bừa bãi, lại giống như vô cùng có kỹ thuật.

Cậu có cảm giác hông của mình bắt đầu mỏi rồi. Thân dưới bị người nọ không ngừng vuốt ve, cậu dường không chống đỡ nổi, hai tay bị trói càng khiến cậu tăng thêm kɧoáı ©ảʍ không giải thích được. Cậu dúi đầu vào trong ngực hắn, theo động tác tay của hắn, khó nhịn phát ra từng tiếng rêи ɾỉ khó có thể khống chế.

Vương Thanh bước qua phòng ngủ, hắn một đường hướng thẳng đến phía cuối hành lang.

- Hoàn chương 9 -

___________________

(1) Trong cụm từ dominant (dom) = top và submissive (sub) = bottom