Lồng Giam Hoàng Cung

Chương 16: Vô tình gặp lại

Qua ngày mới, Bình An tỉnh dậy, trở mình một cái cảm thấy dị thường phát hiện phân thân của Bắc Đường Ngạo đang chôn trong người mình, Bình An nhẹ nhàng nhích từng tí một cho đến khi cái ấy trượt hẳn ra ngoài, ngay lập tức một dòng chất lỏng trào ra. Không suy nghĩ được nhiều, Bình An vội cầm lấy quần áo lao nhanh ra khỏi phòng, Bắc Đường Ngạo vẫn ngủ say như chết tuyệt nhiên không biết chuyện gì vừa xảy ra.

Bình An dùng hết sức lực lết về tới phòng, thân mình nhớp nháp nhất là địa phương kia thật khiến cậu chỉ muốn đắm mình trong bồn nước ấm, đột nhiên truyền đến tai Bình An tiếng hài tử khóc dữ dội. Bình An vội chạy vào ôm lấy Bảo nhi đang khóc nấc đến đỏ cả mặt mày, vươn tay sờ lên trán, nhiệt độ quá nóng khiến cậu rụt tay lại.

Bình An nhanh chân đi lấy một chậu nước cùng với khăn mặt ra, vắt khăn ướt đắp lên trán rồi ẵm bé vỗ về. Một lúc sau Bảo Bảo đỡ khóc nhưng vẫn còn những tiếng nấc lên xuống tựa như ủy khuất trách móc sao phụ thân giờ này mới về khiến Bình An đau lòng không thôi. Hai bàn tay nhỏ bé nắm lấy áo Bình An không buông, cậu đành duy trì tư thế ấy chờ Bảo Bảo hạ sốt, đến khi bé chìm vào giấc ngủ say mặt trời cũng đã sắp lên tới đỉnh đầu. Nhìn Bảo Bảo lại nghĩ đến chuyện mang thai, Bình An lao như điên vào buồng tắm. Nước vừa thấm ướt hạ thân, liền đem máu tan dùng dịch thể hoà loãng làm thành những vết nổi lên trên mặt nước khiến Bình An có cảm giác muốn nôn. Cậu chà xát, chà xát rồi lại chà xát đến sắp bong cả da đến nơi rồi mà vẫn không có ý niệm dừng lại, đã gần nửa ngày từ lúc làm chuyện đó, nếu là nữ tử khả năng dính thai là rất cao.

Mang theo tâm thế bất an Bình An bước ra cửa mua một liều thuốc tránh thai lại đυ.ng mặt Bắc Đường Ngạo.

Hai người không ai biết nói gì, từ lúc Bắc Đường Ngạo tỉnh dậy thấy toàn cảnh xung quanh với ký ức mơ hồ đêm qua liền rõ ràng mình đã làm gì với Bình An. Hung hăng chửi rủa bản thân đã chuộc người ta ra từ chốn kia, vậy mà cuối cùng người làm ra chuyện bại hoại như thế lại chính là hắn.

Rốt cuộc Bình An vẫn là người mở lời trước.

-Bảo Bảo bị cảm, ta đi mua thuốc cho nó.

-Ừ, nhớ chăm sóc tốt cho bé, chắc tối nay ta không về.

Bình An gật đầu biểu thị đã hiểu, rồi vội vàng đi rời đi. Thuốc tránh thai thường có công hiệu tốt nhất trong vòng ba canh giờ, cậu không thể dùng được nên phải liều lĩnh dùng thuốc phá thai. Khổ một nỗi nó là thuốc cấm, nam nhi không dễ dàng gì người ta bán cho, Bình An sốt hết cả ruột lên mua bao nhiêu loại thuốc về ngồi tách từng nguyên liệu ra.

Kỳ thực là Bình An cậu nhắm mắt làm bừa vì vốn dĩ nó được chế tạo ra dùng  trên người nữ nhân, thân thể cậu căn bản không giống họ chẳng biết uống vào có tác dụng hay không nhưng cứ phải hi vọng thôi. Nếu bây giờ mà mang thai thì nguy to, cậu ngàn vạn lần không thể có con với Bắc Đường Ngạo được.

Vài ngày sau sự việc đó diễn ra, giữa Bắc Đường Ngạo với Bình An nhìn qua trông có vẻ hoà hảo thực tình đều đang tận lực trốn tránh chuyện kia. Cuối cùng Bình An không thể chịu được cái không khí ngột ngạt này nữa đành đem ý định trong lòng nói ra.

-Bắc huynh, ta cùng Bảo nhi ở đây làm phiền ngươi đã quá lâu rồi, cũng đến lúc phải chuyển ra ngoài. Đại ân đại đức của ngươi hiện tại vô pháp trả hết nhưng trong tương lai ta nhất định sẽ cố gắng.

-Sao vậy ? Thực ra chuyện. . . chuyện tối hôm đó ta xin lỗi. Xin lỗi vì đã bức ngươi, là ta quá phận. Bất quá ngươi biết ta không phải xem ngươi như mấy kẻ kia, ta là thật lòng thích ngươi.

Bình An lắc đầu.

- Ta không trách ngươi chuyện đó, thực sự. Việc ngươi làm cho ta còn nhiều hơn thế nữa. Nhưng hiện tại trong lòng ta chỉ . . . chỉ có mỗi nương của Bảo Bảo, tình cảm của ngươi không có cách nào tiếp nhận. Ta thật lòng xin lỗi.

Bắc Đường Ngạo không tìm nổi một câu gì để phản biện lại, cạnh tranh với người sống  còn có thể chứ với người đã mất không dễ gì thực hiện được.

- Chúng ta nên tách ra thì hơn. Tình hình như hiện tay ta khó xử mà ngươi cũng không thoải mái. Ngươi yên tâm, chừng nào còn chưa trả hết nợ, ta sẽ không chạy mất.

- Ngươi hiểu lầm. Ta giữ ngươi lại không phải vì số ngân lượng kia mà là . . .

-Bắc Đường Ngạo! Coi như ta cầu xin ngươi có được không ?

Nợ tiền càng trả càng vơi, nợ tình càng trả lại càng đầy, nếu cứ dây dưa mối quan hệ không rõ ràng này với Bắc Đường Ngạo chừng nào cậu mới có thể tìm được người kia-người mà bất kỳ ai cũng không thay thế được.

Nhìn ánh mắt kiên định của Bình An, Bắc Đường Ngạo không muốn vẫn phải đồng ý để cậu rời đi.

Bình An tự tay mở một y quán nho nhỏ thăm khám bệnh, tận lực tránh Bắc Đường Ngạo để không nghĩ tới chuyện đó nữa. Nhưng lỡ nói với người ta là không trách chuyện cũ rồi nên cũng không thể ngăn Bắc Đường Ngạo thỉnh thoảng lấy cớ đến thăm Bảo Bảo để gặp mình.

Chẳng mấy khi  kinh thành có tổ chức lễ hội vô cùng náo nhiệt, Bình An đóng cửa y quán một ngày dẫn Bảo Bảo đi chơi.

Nhìn phố xá đông vui tấp nập, Bình An bất giác nghĩ không biết trong hàng ngàn người này có người mà cậu muốn tìm hay không ?

Từ lúc chuyển ra ngoài, Bình An bắt đầu hỏi thăm một số thông tin về Hiên Viên Nhật nhưng không hề thu được kết quả gì. Ai cũng nói cậu nên bỏ cuộc đi, kinh thành rộng lớn thế này nếu một người gia cảnh bình thường đem hết thông tin ba đời cũng chưa chắc đã tìm ra được nói gì chỉ là một cái tên ba chữ.

Chỉ còn mấy tháng nữa là đến kỳ hạn ba năm, Bình An tính sẽ hồi hương một chuyến,  sợ Hiên Viên Nhật đến tìm lại không thấy mình. Nhưng còn đống tiền nợ chất cao hơn núi kia đến bao giờ cậu mới trả hết để ly khai đây ?

Không biết qua bao lâu trong lúc Bình An thất thần, Bảo Bảo đã buông tay phụ thân mà hoà mình vào thú vui bên đường. Đến khi giật mình tỉnh lại, thấy bàn tay mình trống trơn, tim Bình An dường như sắp rơi ra khỏi l*иg ngực. Bình An khắc chế bất an trong lòng, len lỏi hết chỗ này đến chỗ kia, nhưng ngày lễ hội người đông như kiến, Bảo nhi lại còn quá nhỏ nắng lên sắp đến đỉnh đầu mà cậu vẫn chưa thấy bé.

Thời gian trôi qua Bình An càng mất bình tĩnh, Bảo Bảo là lẽ sống của cậu nếu bé có mệnh hệ gì, cậu. . . cậu phải làm sao đây ?

Bảo nhi đi xem náo nhiệt đến khi cái bụng réo lên mới nhớ đến người quan trọng nhất, quay đi quay lại phụ thân đâu rồi a ? Bình thường chỉ có ai cha con, bây giờ xung quanh toàn người lạ, theo bản năng một đứa trẻ sợ hãi khóc ré lên.

Nhiều người đi qua thấy một đứa bé dễ thương đứng khóc một mình đoán là bị lạc mẹ tính lại dỗ dành thế nhưng còn chưa chạm tới bé càng khóc lợi hại hơn, đành thôi, lỡ như bị hiểu lầm là bắt cóc chẳng phải làm ơn mắc oán sao ?

Khóc được một lúc đã mệt lả người, mùi bánh bao thơm nức gây sự chú ý của Bảo Bảo, bé đói bụng lắm rồi nhìn ông chủ với nước mắt lưng tròng.

-Bao. . . . bao . . .

Ông chủ cười vui vẻ.

-Một đồng hai cái ! Nói nương của ngươi đưa tiền đây, sẽ có bánh ăn.

Bảo Bảo lắc đầu, bé thật sự không biết nương là ai ? Có thể đổi lấy bánh bao được hay sao ? Trong nhà chỉ có mỗi phụ thân trước kia còn có Bắc bá bá, chứ không có người gọi là nương cả. Ông chủ lại tưởng bé lắc đầu vì không có tiền, thay đổi ngay thái độ.

-Không có tiền thì đứng trước quán của ta làm gì. Tránh ra ! Tránh ra ! Xui xẻo.

Gần đây nhiều đứa trẻ đi xin ăn lắm chỉ cần nhìn thấy chúng là đã ngứa mắt rồi, Bảo Bảo bị đẩy ngã ra đất, ủy khuất khóc ầm lên.

Lúc này Hiên Viên Nhật đang ở quán trà gần đó cùng với ảnh nhất. Từ khi Bắc Đường Ngạo lên chức, ảnh nhất thay thế hắn làm thϊếp thân thị vệ của hoàng thượng. Y quan sát Bảo Bảo nãy giờ không hiểu sao cảm nhận được có một cái gì đó thật khó tả, rõ ràng là lần đầu tiên thấy hài tử này song lại tựa như rất quen thuộc. Ảnh nhất tinh ý phát hiện hoàng thượng khá chú ý đến đứa trẻ kia, lúc Bảo Bảo bị ngã vội nói.

-Để thần đi qua xem thử.

Chẳng hiểu sao Hiên Viên Nhật lại thật muốn tiếp xúc với nó, đứa trẻ tầm khoảng hơn một tuổi này, liền cản lại.

-Không cần, để ta.

Hiên Viên Nhật qua đỡ bé dậy, phủi bụi cho bé rồi sủng nịch hỏi.

-Muốn ăn bánh bao sao?

Bảo Bảo gật đầu lia lịa, ngạc nhiên là bé không thấy bài xích người này như những người khác. Hiên Viên Nhật đứng dậy liếc ông chủ một phát làm ông khϊếp sợ, ảnh nhất hiểu ý đem ngay một lượng bạc ra.

-Từng này đủ cho đứa trẻ này ăn no chưa ?

Hiên Viên Nhật gằn giọng.

-Dạ. . . dạ. . . đủ rồi ! Đủ để mua hết chỗ bánh bao này rồi ạ.

-Không cần gói, để cho đứa bé ăn no là được, lần sau ta mà thấy ngươi lại ức hϊếp trẻ con thì coi chừng.

-Dạ. . . dạ, tiểu nhân không dám nữa.

Hiên Viên Nhật cầm một cái bánh ngồi xuống ngang tầm Bảo Bảo, đưa cho bé bảo ăn đi, bé hồn nhiên cầm lấy bánh ăn ngon lành.

-Ngươi tên gì? Sao lại lạc chỗ này?

-Bảo bảo. . . phụ thân. . . không thấy.

Thì ra là đứa trẻ bị lạc phụ thân, Hiên Viên Nhật định để bé ăn no rồi cho ảnh nhất dẫn  đi tìm lại người nhà thì từ xa đã vang lên tiếng gọi thất thanh.

-Bảo nhi !  Bảo  nhi !

Nghe thấy tên mình Bảo Bảo ngừng ăn ngó nghiêng xung quanh, khi thấy hình ảnh quen thuộc reo lên.

-Phụ thân !

Bình An mừng rỡ lao lại ôm chầm lấy Bảo Bảo tựa như khảm vào ngực,nước mặt rơi xuống."Tạ ơn trời, Bảo nhi vẫn bình an"đến khi hài tử bảo đau cậu mới nhận ra là mình ôm chặt quá. Quệt nước mắt, Bình An bế bổng bé dậy nói.

-Chúng ta về thôi !

Vừa đứng dậy đã đυ.ng vào tầm mắt ai kia, Hiên Viên Nhật thực sự không tin nổi mắt mình, trước mắt y bây giờ phải chăng là người hơn một năm qua y vất vả kiếm tìm.

Bình An cũng vậy, trừng lớn con ngươi nhìn người đối diện, cậu nghĩ chắc mình hoa mắt rồi.

-Huynh. . .

Trước mắt tối sầm, trước khi tiếp đất đã được một người đỡ lấy, cánh tay hữu lực của Hiên Viên Nhật bao trọn cả hai người, sờ vào trán Bình An nóng bừng, khả năng cao là đã bị say nắng.

Mấy canh giờ sau tỉnh lại, mở mắt ra nhìn xung quanh như lạc vào cõi tiên cảnh, khắp phòng đều xa hoa hiếm có, thấy Bình An thức dậy, một cung nữ chạy lại.

-Công tử ! Ngài tỉnh rồi, để nô tì mang cho ngài một chén nước.

Bình An hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

-Mạn phép cô nương cho tại hạ hỏi đây là chỗ nào?

-Công tử không cần xưng như vậy với nô tỳ, đây là tẩm phòng của hoàng thượng. Hoàng thượng giờ đang ở ngự thư phòng xử lý công vụ, nô tì đã cho người báo tin rồi ạ.

Cái gì? Hoàng thượng ? Nô tỳ? Sao cậu nghe một chữ cũng không hiểu. Có phải bị say nắng đến hồ đồ luôn rồi không ?

Lúc này vang lên bước chân gấp gáp của ai đó.

-Tham kiến hoàng thượng !

Cửa vừa mở ra, Bình An lập tức ngây ngẩn cả người, trong giấc mơ hoang đường này lại có Hiên Viên Nhật của cậu. Thấy bóng dáng Hiên Viên Nhật tiến lại càng gần, đồng tử trong mắt Bình An thêm giãn rộng, cậu mấp máy môi gọi.

-Nhật ! Là huynh phải không?

Cung nữ đứng bên cạnh không tin vào tai mình, nàng vừa nghe cái gì? Người này đang gọi tên của hoàng thượng sao? Đến cả hoàng hậu cũng không bao giờ được phép gọi thẳng tục danh của hoàng thượng. Thế mà người này cư nhiên. . . cư nhiên. . .

Không để cho nàng kịp định thần, Hiên Viên Nhật đã phẩy tay một cái cho tất cả lui ra, y vội vàng đến bên giường cầm lấy tay Bình An.

-An nhi ! Đệ tỉnh rồi, thái y nói đệ chỉ bị cảm nhẹ, không cần lo lắng.

Bây giờ đã chắc chắn người trước mặt là ai cảm xúc đè nén trong l*иg ngực Bình An bấy lâu nay cứ thế tuôn tràn ra ngoài không thể khống chế.

Là y, chính là y -người cậu tâm tâm niệm niệm đếm ngược từng ngày hi vọng gặp lại, ngay lúc này đây đang hiện hữu trước mắt cậu.

Hiên Viên Nhật gắt gao mà dịu dàng ôm chặt Bình An vào lòng chỉ hận không thể khiến thân thể hai người hoà làm một. Bình An yên lặng mặc y ôm, hai năm qua đã xảy ra quá nhiều biến cố, cậu quá mệt mỏi rồi, hiện tại chỉ muốn dựa vào l*иg ngực này an an ổn ổn một chút.

Nếu Hiên Viên Nhật không phải là mơ thì câu cậu vừa nghe được kia phải chăng cũng  là thật, Bình An giãy ra khỏi cái ôm của Hiên Viên Nhật hỏi dồn.

-Đây là chỗ nào? Cô nương lúc nãy nói cái gì ta không hiểu.

-Đây là hoàng cung, đệ đang nằm trên long sàng của ta.

-Hoàng cung của . . . hoàng thượng ??? Sao chúng ta lại vào đây được?

-Phải! Kỳ thực ta không phải là một thương gia như đã nói. Lúc ấy ta là đại hoàng tử và giờ là hoàng đế của Nam Hán này.

Bùm một phát, đầu óc Bình An ong ong, so với y là kẻ cướp đầu đường xó chợ thì cái này còn kinh hãi hơn mấy lần.

Hiên Viên Nhật là hoàng đế, là hoàng đế, là hoàng đế a ! Sao có thể ? Sao y có thể mặt không đổi sắc nói việc mình là chủ nhân của đất nước này với cậu cứ như đó là chuyện nghiễm nhiên vậy.

-Đệ làm sao vậy?

-Ta không sao, chỉ là quá bất ngờ.

-Thực xin lỗi, không phải ta cố ấy giấu đệ mà lúc ấy ta có nhiệm vụ không thể nói ra danh tính bản thân được. Nhưng giờ khác rồi, ta đã là hoàng đế không ai có thể uy hϊếp ta được nữa.

Như là nhận ra điều gì, Bình An giật chăn ra, rời giường quỳ xuống khấu đầu.

-Tiểu nhân tham kiến hoàng thượng ! Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế !

Hiên Viên Nhật vội đỡ Bình An dậy, đau lòng nói.

-Hiên Viên Nhật ta chỉ là hoàng đế của tất thảy kẻ khác ngoại trừ Bình An đệ.

-Nhưng mà. . .

-Ta nói như thế nào thì như thế ấy, đây chính là mệnh lệnh.

Bình An nhìn thấy vẻ uy nghiêm của Hiên Viên Nhật không khỏi sợ hãi, ý thức được người trước mặt mình là hoàng đế, một câu nói của y là vô pháp cãi lại.

Đột nhiên nghĩ đến Bảo Bảo, Bình An không biết phải xử lý sao cho tốt, gặp Hiên Viên Nhật quá bất ngờ làm cậu không kịp chuẩn bị gì, đã thế y. . . thân phận đặc thù, vậy còn Bảo nhi thì thế nào đây ?

-Ta cũng không biết nhiều về việc trong cung nhưng có phải vua thì có nhiều phi tần đúng không? Vậy . . . huynh đã có bao nhiêu người con rồi?

-Đúng là thế, nhưng ta đang để tang thái thượng hoàng ba năm, do vậy hiện tại chưa có hoàng tử cũng như công chúa nào. Khoan đã . . . đệ là đang ghen ?

Bình An đỏ bừng mặt.

-Không có, chỉ là. . . ta nói là chỉ là nếu thôi, nếu có một phi tần nào đó lén mang thai rồi sinh con mà giấu huynh, sau đó huynh biết thì sẽ xử lý thế nào?

-Dám tự mình hoài thai long loại sẽ bị xử tử không tha, trẫm cũng tuyệt đối không bao giờ để chuyện đó xảy ra. Con của trẫm không thể nào lại được dưỡng dục từ những kẻ như vậy.

Sắc mặt Bình An trắng bệch.

-Vậy . . . đứa bé thì thế nào? Dù sao cũng là con . . .

-Người mẹ thì chắc chắc không thể bỏ qua, còn hài tử thì sẽ tuỳ vào từng trường hợp mà xử lý. Nếu không nghiêm trị ắt sẽ có những kẻ lợi dụng dòng máu hoàng tộc để tạo phản.

Bình An nghe xong không khỏi rùng mình, nữ tử mang thai đã như thế rồi nếu biết Bảo Bảo do một gã nam nhân như cậu sinh ra thì sẽ thế nào. Cậu thì không sao nhưng Bảo Bảo là vô tội cho nên dù bất cứ giá nào cũng không thể để Hiên Viên Nhật biết nó là cốt nhục thân sinh giữa y và cậu được.

-Đệ sao lại hỏi vấn đề này?

-À, không . . . không có gì.

-Đệ có đói không? Ta cho người mang đồ ăn lên.

Đúng lúc này có cũng nữ chạy vào báo.

-Bẩm hoàng thượng, tiểu. . . tiểu. . .

Nàng không biết xưng hô với Bảo Bảo như thế nào đành nói bừa.

-Tiểu . . .tiểu chủ tử quấy khóc dữ lắm, chúng nô tì làm thế nào cũng không dỗ được !

Bình An vội vàng rời khỏi giường.

-Bảo nhi ! Đưa nó cho ta.

Thấy hoàng thượng không ngăn cản, cung nữ liền trao Bảo Bảo cho Bình An.

-Bảo nhi ngoan, phụ thân ở đây rồi.

Nhìn cách Bình An dỗ dành bé kèm theo hai từ "phụ thân", mặt Hiên Viên Nhật khẽ biến sắc thay đổi ngay sang giọng lạnh băng.

-Đứa trẻ này là như thế nào? Đừng nói với ta nó là con ruột của đệ.