Triệu Tâm Nhiên nói nhỏ: “Con biết rồi, hy sinh con vì gia tộc chứ gì?”
Xe dừng lại, Phượng Hoàng lập tức đi vào nhà trong để gặp Triệu Trinh.
Phượng Hoàng nói: “Ông chủ, người này chắc chắn là Tần Minh rồi, cơ thể của anh ta có phản ứng, không có vấn đề gì khó nói cả.”
Triệu Trinh uy nghiêm gật đầu rồi nói: “Cô bảo Triệu Tụng Trí dẫn Tần Minh đến phòng khách, còn cô thì đi dẫn vệ sĩ của cậu ta vào”
Trong phòng khách, Triệu Tụng Trí ăn nói rất thân thiện, chỉ là vài chuyện gia đình, sau đó còn kéo cả con gái vào để hùa theo mình nữa.
Người khác nghĩ gì thì Triệu Tụng Trí không rõ, nhưng ông ta thật sự rất vui khi thấy con gái mình cưới Tần Minh, chuyện này cũng giúp ông ta rất nhiều trong việc thừa kế nhà họ Triệu sau này.
Vì có bố mẹ bên cạnh nên Triệu Tâm Nhiên cũng không dám làm càn, chỉ đáp câu được câu chăng cho có lệ.
Triệu Tụng Trí nói: “Cậu Tần, tôi vẫn cảm thấy việc hủy nghi thức đính hôn không ổn lắm. Nhà họ Triệu chúng tôi sẽ lo tất cả mọi thứ, cậu chỉ cần đến là được rồi. Dù sao thì mọi người cũng đều có danh tiếng cả, chuyện quan trọng như vậy nên làm công khai thì tốt hơn”
Tần Minh lắc đầu: “Không, tôi nghĩ vì chuyện của ba nuôi tôi nên sau này tôi sẽ phải bay sang nước M để thăm ông ấy thường xuyên hơn. Bác sĩ nói là ông ấy chỉ còn có nửa năm nữa thôi, tính toán đến bây giờ thì cũng chỉ còn có hai tháng tới thôi, vừa khéo lại vào khoảng thời gian tổ chức lễ đính hôn, vậy nên...
Triệu Tụng Trí vội nói: “Tôi hiểu, cậu Tần đúng là một người con trai hiếu thảo.
Thật ra Tần Minh lại thầm cảm thấy hơi ngại, anh nhận Thường Hồng Hi làm bố nuôi, nhưng gần đây lại chẳng đi thăm Thường Hồng Hi mấy, mà trái lại còn bận đi làm việc giúp Trương Toàn Chân.
Triệu Tâm Nhiên lên tiếng: “Không gặp thì đã đành, vậy mà ngay cả cuộc điện thoại cũng chẳng chịu gọi.
Triệu Tụng Trí vội vàng trách con gái: “Con nhóc này, cậu Tần còn bận quản lý bết bao nhiêu là việc, làm gì có thời gian rảnh chứ? Sau này con cưới cậu Tần rồi thì cũng lo mà giúp cậu ấy quản lý gia nghiệp.
Tần Minh chỉ cười trừ cho qua chuyện, nhưng trong lòng lại nghĩ thầm: “Ba nuôi cho mình làm con rể nhà họ Triệu cũng chỉ vì sợ nhà họ Triệu tạo phản, mình cũng tạo phản thì loạn. Đây chỉ là kế hoãn binh mà thôi, đợi khi nào ba nuôi qua đời, mình được tự do thì sẽ hủy ngày hôn lễ này, cắt đứt quan hệ với nhà họ Triệu. Không thể để cho Hải Đường... ờm, cả Tiêu Kiều chờ mình được nữa. Mình phải làm một người đàn ông tốt.”
“Vị này là người thừa kế của Thế kỷ Hoàn Vũ, tên là Tần Minh nhỉ?”
Bỗng nhiên, một người phụ nữ khoác áo lông chồn đi qua phòng khách từ lối đi bên ngoài, nhìn động tác thì có vẻ đây là người phụ nữ khá lớn tuổi, nhưng nhìn mặt thì có vẻ như người này mới chỉ ngoài năm mươi, dáng người đầy đặn, có vẻ như đã chăm sóc bản thân rất tốt.
Tần Minh khách sáo nói: “Phải, là tôi, xin hỏi bà là..” “Ha ha, đây là mẹ tôi” Triệu Tụng Trí nói: “Mẹ, đã muộn như vậy rồi mà mẹ vẫn chưa ngủ à?"
Đồng tử của Tần Minh hơi co lại, hóa ra đây chính là người phụ nữ mà Trương Toàn Chân đã nhớ mong suốt ngày đêm? Người phụ nữ đã khiến năm anh em Trương Toàn Chân, Triệu Trinh, Mộc Hải Nhiễm, Thường Khải Thân, Bạch Mộc Dương phải trở mặt thành thù sao?
Tần Minh quan sát bà ta rất cẩn thận, có thể thấy là hồi trẻ bà ta là một người rất xinh đẹp, đôi mắt xếch sâu như làn nước mùa thu vẫn có vẻ rất quyến rũ.
Tần Minh mừng thầm, vốn dĩ anh chỉ định đến đây để đổi A Long về, sau đó biết thêm vài chuyện về Triệu Trinh và nhà họ Triệu, nào ngờ cuối cùng lại gặp được Thường Nhụy.
Thường Nhụy khách sáo nói: “Cậu Tần nhìn có vẻ tuấn tú, lịch sự đấy. Cậu và Tâm Nhiên có thể thành vợ thành chồng với nhau, thì nhà họ Triệu nhà chúng tôi được thơm lây” “Bà nội” Triệu Tâm Nhiên hơi ngại ngùng kéo tay Thường Nhụy rồi nói: “Mọi người chẳng thích Tâm Nhiên gì cả, ai cũng muốn cháu đi lấy chồng hết.”
Thường Nhụy cười đáp: “Nếu không cho cháu đi lấy chồng sớm, cứ để cháu ở nước Anh học ở trường quý tộc kia, thì sớm muộn gì cháu cũng học hư theo nhưng người phương Tây kia mất”