Giọng nói của Mộc Tiêu Kiều trong điện thoại nghe có vẻ lo lắng và chần chừ, nhưng lại không dám nói ra như thể đang băn khoăn gì đó.
Cô ta đang lo mình gọi tên Tần Minh sẽ khiến anh rơi vào một vài việc bị động.
Tần Minh phát hiện ra sự cẩn thận của Mộc Tiêu Kiều, anh cười nói: “Là anh, Tần Minh.” “A!” Mộc Tiêu Kiều nhận được câu trả lời chắc chắn thì vui mừng khôn xiết, nói: “Ừm, anh có rảnh không? Giờ em đang bị người ta chặn ở một quán cà phê, anh hãy lấy thân phận thích hợp xuất hiện, em gửi địa chỉ cho anh.
Tần Minh nhanh chóng nhận được một tin nhắn định vị. Anh hết sức bất ngờ, chuyện gì thế? Có người chặn đường Mộc Tiêu Kiều? Kẻ nào không có mắt dám động vào người của anh vậy?
Tần Minh lập tức lên đường đến vị trí Mộc Tiêu Kiều gửi cho mình, nhưng đó lại là một quán bar lịch sự rất được giới trẻ yêu thích nằm không xa ngoài trường học,
Sau khi đến nơi, Mộc Tiêu Kiều cố ý ăn diện và ngồi một mình ở chiếc bàn cạnh cửa sổ.
Tần Minh đi đến, nói: “Em bị người ta ngăn cản? Không giống mà”
Mộc Tiêu Kiều vươn hai tay ôm anh, nói với vẻ đáng yêu: “Lừa anh thôi, không được à? Tối hôm qua anh còn chưa giải thích rõ ràng cho em đâu, chuyện với Hoàng Thư Đồng ấy.
Mà hôm nay có tin tức Hoàng Thư Đồng bị tai nạn giao thông phải nằm viện. Em nghĩ liệu việc này có liên quan đến anh không đấy.
“A..”
Tần Minh vô cùng mệt mỏi: “Nhưng mà anh rất lo lắng, còn bảo tài xế vượt đèn đỏ mười mấy lần để phi tới đây đấy.
Mộc Tiêu Kiều nghe thế thì trong lòng rất vui vẻ, cô ta nói: “Ừm, thế, thế cũng coi như đạt tiêu chuẩn. Nhưng mà lần sau anh vẫn phải chú ý an toàn, vượt đèn đỏ quá nguy hiểm”
“Em thật là..”
Tần Minh muốn trách cứ vài câu nhưng thấy Mộc Tiêu Kiều lo lắng thì mềm lòng, đành phải thôi.
Mộc Tiêu Kiều nói với vẻ bất mãn: “Thế em tìm anh nói chuyện không được à? Quán ăn online còn nói là anh không làm nữa. Sao em có cảm giác anh đang trốn tránh em thế?”
Tần Minh nói: “Được rồi, nói chuyện, nói chuyện được mà, nhưng em cũng phải biết chọn chỗ chứ. Em nhìn quán bar này xem, đâu đâu cũng là những ánh mắt lộ liễu. Em không cảm thấy mất tự nhiên à?”
Tần Minh chỉ xung quanh, có không ít tên đàn ông ăn mặc thời thượng nhìn về phía Mộc Tiêu Kiều đẹp nghiêng nước nghiêng thành, dù vài người đi cùng bạn gái cũng không nhẫn nhịn được mà nhìn lén cô ta.
Trái lại Mộc Tiêu Kiều hết sức tự nhiên: “Từ nhỏ đến lớn em đi đến đâu cũng đều bị nhìn như thế, quen rồi.
“Ưʍ... Thưa cô, làm phiền cô một chút. Bỗng nhiên một nữ nhân viên phục vụ đi đến, bưng một ly rượu được pha chế sẵn đặt xuống và nói: “Blue Rose cậu Diệp tặng cho cô, mời cô”
Vẻ mặt dịu dàng của Mộc Tiêu Kiều bỗng trở nên lạnh lùng, cô ta nói; “Không cần, xin hãy mang đi, tôi không quen biết cậu Diệp nào cả, tôi cũng không có hứng thú”
Nhân viên phục vụ há hốc mồm đầy kinh ngạc, rồi nói: “Ngay cả cậu Diệp cũng không biết, chắc chắn cô là lần đầu đến quán bar chúng tôi phải không? Cậu Diệp là một người rất lợi hại, tài sản khổng lồ, chỗ dựa vững chắc, lại có rất nhiều cấp dưới, cậu ấy có thể hô mưa gọi gió ở đây. Bao nhiêu cô gái muốn làm bạn gái của cậu Diệp đấy.
Mộc Tiêu Kiều bắt chéo chân, khoanh tay và nói: “Bưng đi! Tôi không quen biết cậu Diệp nào cả. Thấy người đàn ông trước mặt tôi không? Anh ấy là chồng tôi”
Phụt, Tần Minh phun một ngụm nước chanh trong miệng ra. Này, này, này, đã ly dị rồi đấy có được không hả?
Có điều sao nghe mà thấy thoải mái thế nhỉ? Dẫu sao Mộc Tiêu Kiều rất xinh đẹp, hơn nữa còn là một người phụ nữ thành đạt.
Nữ nhân viên phục vụ hoàn toàn không tin, cô ta nói: “Hử? Không phải chứ? Hắn ta trông quê mùa thế này cơ mà, trên người toàn là hàng vỉa hè, tóc tai bù xù không vuốt keo. Người đẹp như cô muốn từ chối thì cũng nên tìm lý do nào hợp lý chút chứ? Tôi khuyên cô thật lòng đấy, cậu Diệp... rất là độc tài. Cậu ấy đã coi trọng cô nào thì sẽ không để vuột mất đâu. Nhân lúc hôm nay tâm trạng của cậu Diệp tốt thì cô làm quen cũng không phải việc xấu gì mà, không, đối với cô mà nói là vinh hạnh ấy chứ. Chẳng phải cô đến đây cũng là để tìm đàn ông à?”
Nghe đối phương nói như vậy, Mộc Tiêu Kiều giận tím mặt, cô ta cho nữ nhân viên phục vụ một bạt tai và giận dữ nói: “Tôi ở đây là vì nơi này gần trường của chồng tôi!”