Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 530: "Được thôi, đừng lâu quá nhé"

Tần Minh nói: "Ồ, chị Triệu, sao vậy? Tối nay không biết ở đâu à? Cần tôi đặt khách sạn cho chị không?"

Triệu Mộng Hoa cười, nói: "Không phải, cậu uống rượu à? Say rồi sao?"

Tần Minh đáp lại đầy nghi ngờ: "Không say, vẫn tỉnh mà, sao vậy?"

Triệu Mộng Hoa thầm kêu đáng tiếc, lại nói: "Không, không có gì. Mục Linh nói có lời muốn nói với cậu, bảo cậu qua đó"

"Ô, được thôi." Tần Minh nghĩ chắc cô ta định cảm ơn anh, trò chuyện một lúc cũng không sao.

Tần Minh đi đến biệt viện nhà họ Tào, khi đẩy cửa ra, đập vào mắt lại là một bóng lưng phụ nữ không mặc quần áo.

Nếu như không có vết thương trên vai, Tần Minh đã cho rằng mình vào nhầm nhà, suýt định đi ra.

"Ối!" Trần Mục Linh quay đầu nhìn, mặt đỏ như trái táo, ngoài miệng nói kế của Triệu Mộng Hoa không hay nhưng mình lại áp dụng chỉ hơn chứ không kém".

Tần Minh xấu hổ, nói: "ối, tôi, tôi không biết cậu đang bôi thuốc, lát nữa tôi quay lại."

"Không, chờ đã" Trần Mục Linh xấu hổ cắn môi, nói: "Tần Minh, cậu giúp tôi một tay được không, tôi không với tới, thuốc này cần bôi đúng giờ, nếu không sẽ để lại sẹo, cho nên tôi."

Tần Minh gãi đầu, sao hôm nay luôn có đủ mọi tình huống dụ người ta phạm tội vậy? Đúng là rèn luyện người anh em của anh mà.

Tần Minh đóng cửa, khóa lại để tránh trường hợp đột nhiên có người xông vào, cho rằng anh định làm chuyện xấu.

Tần Minh cũng quen bôi thuốc cho Trần Mục Linh, nhìn tấm lưng trắng nõn như ngọc của cô ta, bờ vai này, vòng eo này, mái tóc đen dài, đẹp quá.

Tần Minh nói: "Chị Triệu nói cậu tìm tôi có việc gì à?"

Trần Mục Linh gật đầu, nói: "Tôi muốn cảm ơn cậu, tôi được như ngày hôm nay là nhờ có cậu. Tôi có một thứ vô cùng nâng niu, đã giữ gìn. rất nhiều năm, đó là thứ quý giá nhất mà tôi nghĩ ra được, hi vọng cậu có thể nhận lấy."

Tần Minh cúi đầu nhìn Trần Mục Linh, cô ta ôm áo che ngực, giọng nhỏ nhẹ vô cùng dễ nghe, dáng vẻ thẹn thùng này bộc lộ rõ sự yếu đuối của người phụ nữ, Tần Minh cực kỳ thích.

Tần Minh cười ha ha: "Nếu cậu không muốn nợ nần gì thì tôi nhận cũng không sao. Nhưng thật ra những chuyện này không phải do tôi làm, là bà chị lúc trước tôi nhờ đến thăm cậu làm"

Trần Mục Linh nhếch môi, lúc này vẫn không chịu thừa nhận cậu luôn giúp tôi à?

Cô ta nói: "Cậu có thể nhắm mắt lại được không?"

Tần Minh bôi thuốc xong, nhắm mắt lại, nói: "Được thôi, đừng lâu quá nhé"

Sau khi Tần Minh nhắm hai mắt lại, Trần Mục Linh lấy dũng khí đứng lên, quần áo theo đó trượt xuống, cô ta hoàn toàn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng trước mặt Tần Minh, ôm lấy trái tim đập thình thịch, vô cùng căng thẳng, mặt nóng bừng, chân như nhũn ra.

Đây là lần đầu tiên cô ta đứng trước mặt một người đàn ông trong

tình trạng như này.

Trần Mục Linh tự trấn an mình: "Đây là chị Mộng Hoa dạy mình, chị ấy, chị ấy dạy mình để lại cho Tần Minh một hồi ức mãnh liệt".

Cô ta nhẹ nhàng nắm tay Tần Minh, chậm rãi đặt lên người mình, sau đó nhón chân lên, ngước cần cổ trắng nõn hôn lên.

Tần Minh nhắm mắt lại, cảm thấy Trần Mục Linh nắm tay anh, sau đó cả cơ thể cô ta xích lại gần, ôm lấy Tần Minh.

"Cảm giác này là?" Tim Tần Minh run lên, anh ôm luôn người ta rồi à?

Hơn nữa Trần Mục Linh còn chưa mặc quần áo đầu, cái gọi là báo đáp không phải là lấy thân báo đáp đấy chứ? Thế này thì hơi quá rồi?

Tần Minh không dám mở mắt, mở mắt ra chẳng phải sẽ thấy hết sao?

Nhưng Trần Mục Linh nắm tay anh, chậm rãi đặt trên ngực, sự mềm mại và ấm áp quen thuộc đó khiến cơ thể Tần Minh căng cứng, hít thở nặng nề, đối mặt với người đẹp chủ động như thế, anh thật sự không chống đỡ nổi mà.