Tiểu Thê Bảo

Chương 22: Phải lịch sự, không được hung dữ

Như bị sét đánh giữa ban ngày, từ đỉnh đầu xuống tận bên dưới, lan tràn khắp người.

Chết lặng, trướng đau, cuồng điên, hoảng hốt.

Vệ Lương Âm thật cẩn thận đến bên cạnh Vệ Tây Châu, bắt lấy cánh tay hắn, ánh mắt lo lắng: "Cha, người không sao chứ?"

Vệ Tây Châu đứng ở tại chỗ, sắc mặt hoảng hốt, hắn nhìn Vệ Lương Âm một cái, nhắm mắt, che lại khϊếp sợ cùng không dám tin ở trong mắt, miễn cưỡng ổn định lại tâm trí, lại nhìn về phía thư sinh vừa mới nói chuyện kia, ánh mắt đầy tia sắc bén cùng bình tĩnh đến đáng sợ nói: "Mấy ngày gần đây ta cùng với tiểu nhi mới đi xa trở về, mong huynh đài nói cho, những năm gần đây trong phủ Xương Bình Hầu đã xảy ra chuyện gì, của nhà Vệ thị sao lại hoang vắng đến vậy, còn có nguyên phối phu nhân Vệ thị của Xương Bình Hầu kia năm đó lại là bị bệnh gì, làm thế nào lại mất......?"

"Các ngươi cùng Vệ gia có quan hệ gì?" Thư sinh trẻ tuổi kia thế mà lại tò mò, nhưng ngay sau đó thấy ánh mắt lạnh thấu xương của Vệ Tây Châu đối với mình, thư sinh liền nhịn không được giật mình một cái, nắm chặt cái quạt xếp trong tay âm thầm đổ mồ hôi lạnh, không dám tìm tòi nghiên cứu nữa, chỉ thành thành thật thật đem một ít chuyện mà mình biết chậm rãi nói cho hai người Vệ Tây Châu cùng Vệ Lương Âm.

Vốn là nói năm đó Vệ thị gả cho Xương Bình Hầu,hai người cũng có một thời gian đầy ân ái, bất luận năm đó Xương Bình Hầu có thật tình yêu thương Vệ thị như thế nào thì vẫn e ngại uy nghiêm của nhạc gia *, Vệ thị gả vào phủ Xương Bình Hầu chưa được một năm liền có hỉ, tuy không có thể lập tức thay hầu phủ sinh hạ tiểu thiếu gia, nhưng tóm lại là có thể sinh.

*: nhà vợ

Đáng tiếc ngày vui sớm tàn, Vệ thị sau khi sinh đại công tử thân thể không còn được tốt lắm, vừa lúc này phương bắc có địch đánh gϊếŧ người Đại Tấn ở biên quan, thế gia Vệ gia làm tướng, nhận mệnh lệnh của hoàng thượng nhận binh xuất chinh Bắc Địch. Không có nhạc gia ở kinh thành làm lo sợ, chỉ hơn một tháng Xương Bình Hầu liền bày ra bộ mặt tham hoan háo sắc của hắn, không chỉ có từ bên ngoài phủ nạp một kỹ nữ về nhà nâng làm thị thϊếp, còn có đồn đãi rằng tiểu thϊếp kia khi vào phủ đã có thai bảy tám tháng.

Tính tình Vệ thị dịu ngoan nhu nhược, bất ngờ biết được một loạt hành động này của Xương Bình Hầu không khỏi cực kỳ bi ai, từ đó một bệnh dậy không nổi, nằm triền miên trên giường bệnh như thế đến hơn ba năm, mà trước hết không đề cập tới tiểu thϊếp kia được Xương Bình Hầu nạp vào phủ không chỉ có mệnh tốt sinh hạ thứ trưởng tử hầu phủ, còn vì Xương Bình Hầu sinh thêm một nữ nữa. Lúc đó Bắc Địch cùng Đại Tấn chiến sự không ngừng, từ biên quan truyền tin tức trở về không quá tốt, Vệ thị liền ở như vậy buồn bực không vui, vứt bỏ đứa con nhỏ, hương tiêu ngọc vẫn (ra đi). Cùng năm đó Xương Bình Hầu lại cưới nữ nhi Hà gia vào cửa làm chính thê.

Còn chuyện tại sao nhà cửa Vệ thị lại tàn tạ như vậy, thư sinh trẻ tuổi kia liền bĩu môi nói: "Vệ gia nhiều năm chinh chiến ở bên ngoài, ngoại trừ mấy năm đầu do lão quản sự quản lý, mấy năm còn lại sau khi lão quản sự qua đời, Xương Bình Hầu kia liền lấy danh nghĩa là cô gia( con rể) của Vệ gia, lại vô tộc Vệ thị trong kinh lấy lý do đó chiếm đoạt Vệ phủ...... Nói là giúp đỡ Vệ phủ chăm sóc gia tài, nhưng người sáng suốt đều biết được hắn là đánh chủ ý gì, nhưng mà nhiều năm qua vẫn chưa từng có tin tức của Vệ gia truyền vào kinh thành, thời gian dài, dần dần cũng không ai đi để ý tâm tư này của Xương Bình Hầu."

Thân là người đọc sách, trên thực tế thư sinh cũng thực chướng mắt lão Xương Bình Hầu ăn chơi trác táng này, một khi có thể mở miệng phát tiết, liền một hơi hận không thể đem mọi chuyện linh tinh ngày thường của Xương Bình Hầu toàn bộ kể hết cho Vệ Tây Châu nghe.

Sắc mặt Vệ Tây Châu từ xanh mét, sau khi nghe dần dần chuyển sang đen như đít nồi, cuối cùng biểu tình phảng phất như trở về bình tĩnh, nhưng đáy mắt lại ẩn chứa hận ý kinh người.

Hắn ở bên ngoài chinh chiến mười mấy năm, gϊếŧ qua không dưới ngàn vạn người, nhưng lại chưa từng có như hôm nay, muốn lấy mạng một người, đem thây hắn băm thành trăm mảnh cũng không thể tiêu hết hận ý này.

Nhưng mà......

Ánh mắt xa xa nhìn về phía phủ Xương Bình Hầu, Vệ Tây Châu nhớ tới giọng nói và bộ dáng nở nụ cười của chị ruột khi xuất giá, đôi tay nắm chặt lại buông ra.

Lúc trước trộm vào kinh trải qua đủ loại cảm xúc mong chờ nhưng giờ tất cả đều biến mất chỉ còn lại trào phúng, nhà không phải là nhà, mà tỷ tỷ ruột cũng bị tra tấn đến chết.

Vệ Tây Châu dấu đi chua xót dưới đáy mắt, thanh âm mất tiếng cùng Vệ Lương Âm nói: "Tiểu tử thúi, mang đồ của ngươi lên đi, theo ta về quân đội trước, đợi ba ngày sau quân Trấn Bắc chính thức về kinh......" Ánh mắt hắn híp lại, chậm chạp nói, "Ta phải dùng mạng của Xương Bình Hầu làm chiến thắng trở về của Vệ gia."

Vệ Lương Âm đáy lòng cũng thực hụt hẫng, thấp thấp nói: "Vâng."

Lúc này, trong phủ Tĩnh Vương, Tạ Lâm mở ra một phong thư chưa ký tên.

Ánh mắt của hắn lộ ra vẻ lạnh băng đến chết người, lúc sau đem giấy viết thư đến phía trên ngọn nến thiêu đốt đến không còn gì.

Mà trong hoàng cung Đại Tấn, Huệ phi âm thầm chờ đợi rất nhiều ngày sau, lại thật lâu không đợi được tin tức Tấn Nguyên Đế sửa hôn sự ban cho Tĩnh Vương dần dần trở nên nôn nóng bất an.

Ba ngày ngắn ngủi chớp mắt đã qua.

Tin tức quân Trấn Bắc trở về rốt cuộc cũng truyền đến khắp trong ngoài kinh thành, trong ngày đó, Thái Tử đương triều Tạ Chiêu cùng Dự Vương, Tĩnh Vương, Tần Vương tự mình nghênh đón ngoài cửa kinh thành, bá tánh đều đổ ra vây hai bên đường cái, chỉ vì để xem thống soái của quân Trấn Bắc có thể dẫn dắt các tướng sĩ đánh lui người Bắc Địch có phong thái như thế nào.

"Thật sự là Vệ Tây Châu?!" Xương Bình Hầu cũng là một ngày trước mới biết được quân Trấn Bắc thế mà đã vô thanh vô tức ở bên ngoài cửa thành, vì thế nghe được thống lĩnh quân Trấn Bắc hôm nay sẽ tự mình tiến cung diện thánh, sáng sớm hắn liền chờ ở trong phủ, còn Triệu Cơ ôn nhu đều tạm thời ném ra sau đầu, chỉ vì để biết rõ ràng thống lĩnh quân Trấn Bắc kia rốt cuộc có phải người Vệ gia hay không.

"Hầu gia, trên đường người quá nhiều, tiểu nhân ở xa, còn chưa kịp thấy rõ bộ dáng của vị thống lĩnh đi đằng trước kia, người liền đã đi xa." Gã sai vặt trở về tiến đến, vẻ mặt đau khổ thật cẩn thận nói, "Nhưng mà, tiểu nhân mơ hồ nghe được một ít tướng sĩ kia kêu là thống lĩnh Vệ tướng quân."

"Đúng là hắn, hắn không chết, thế mà lại không chết......"

Xương Bình Hầu lẩm bẩm vài câu, còn không kịp lấy lại tinh thần, liền có một thái giám tuyên chỉ từ trong cung tới, đại khái ý tứ là quân Trấn Bắc thắng trận lớn, hoàng thượng phê chuẩn, hôm nay muốn ở trong cung khao thưởng tam quân, vì thế cho phép huân quý quan to tam phẩm trở lên trong kinh cùng gia quyến tham gia tiệc tối, chính là muốn náo nhiệt.

"Hầu gia còn không mau chuẩn bị, còn để chút nữa tiến cung?" Thái giám tới tuyên chỉ thấy Xương Bình Hầu không tập trung, ấn đường hơi nhíu lại, hảo ngôn nhắc nhở.

Xương Bình Hầu đột nhiên vang lên, tiếp nhận thánh chỉ, trong lòng hoảng loạn tạm thời không đề cập tới.

Thẳng đến khi thái giám tới từ trong cung đi rồi, hắn mới hốt hoảng mà ngồi trên ghế, uống hết một ly trà mới phục hồi được tâm tình, ra vẻ trấn định mà phân phó hạ nhân: "Đi Định An Cư báo cho đại công tử một tiếng, kêu hắn đêm nay bồi bản hầu cùng tiến cung dự yến."

Hạ nhân gật đầu: "Vâng."

Thời điểm Bạch Quả biết được mình phải bồi Xương Bình Hầu tiến cung, đáy lòng không phải không có kinh ngạc, nhưng là thánh chỉ trong cung hạ xuống, cậu vội vàng đổi xiêm y vào cung, Xương Bình Hầu kia sớm đã chờ ở tiền viện.

Xương Bình Hầu nhìn thấy Bạch Quả, đáy mắt đột nhiên hiện lên vài đạo ánh sáng, gương mặt vốn âm trầm đều bị hắn xóa sạch, cười nói "Tới."

Bạch Quả có chút nhạy bén mà nhận thấy được Xương Bình Hầu dùng ánh mắt đánh giá để nhìn mình, bước chân không khỏi dừng một chút, đứng cách Xương Bình Hầu một đoạn ngắn, nhấp nhấp môi, thấp giọng nói: "Phụ thân."

"Hảo hài tử," Xương Bình Hầu làm như không nhận ra Bạch Quả đối với mình cực kỳ xa cách, trong giọng nói có chút qua loa, trách nói, "Hôm nay trời giá rét, ngươi làm sao lại mặc ít như vậy, buổi tối cảm lạnh phải làm sao bây giờ?"

Bất ngờ được quan tâm làm Bạch Quả hơi kinh hãi, chỉ nhỏ giọng nói mình đã kêu hạ nhân chuẩn bị áo khoác.

"Như thế liền tốt." Xương Bình Hầu hiểu rõ gật gật đầu, lại tựa như nhớ chuyện cũ cảm thán nói, "Nói đến, khi mẫu thân ngươi còn trên đời, thân thể bị suy yếu kéo dài, sau khi sinh hạ ngươi thì không bằng như trước, sớm đã buông tay trần gian rời bỏ hai phụ thân chúng ta. Bản hầu nhìn ngươi lớn lên, bộ dáng càng ngày càng giống mẫu thân ngươi, chỉ là nhìn vật nhớ người, bản hầu mỗi khi thấy ngươi liền nhịn không được dâng lên tưởng niệm cùng áy náy với mẫu thân ngươi, cho nên thời gian dài, bản hầu cố ý trốn tránh, liền đối với ngươi có chút lãnh đạm......" Hắn giống như nói đến chỗ xúc động, nhìn về phía Bạch Quả ánh mắt cũng tràn ngập áy náy, "Bản hầu hỏi ngươi một câu, những năm gần đây ngươi đã từng oán giận ta?"

Bạch Quả luôn luôn đối với biến hóa cảm xúc của con người rất mẫn cảm, Xương Bình Hầu làm bộ làm tịch áy náy làm cậu có chút không biết nói thế nào, nhưng bất đắc dĩ phải đối diện với đối phương, cậu đành phải rũ mắt, thấp giọng nhàn nhạt nói: "Nhi tử...... Chưa bao giờ oán giận phụ thân."

"Hảo hài tử!"Đáy mắt Xương Bình Hầu lướt qua một tia hài lòng, cười tiến lên vỗ vỗ bờ vai của cậu, lại hỏi dò, "Đúng rồi, ngươi cũng biết hôm nay thống lĩnh Vệ Tây Châu quân Trấn Bắc trở về là ai đúng không?"

Trong lòng Bạch Quả khẽ nhúc nhích, lại như cũ mờ mịt mà lắc lắc đầu: "Không biết."

Xương Bình Hầu cẩn thận nhìn thần sắc Bạch Quả, thấy cậu đúng thật là chưa từng biết qua bộ dáng của Vệ gia, không kìm được mà âm thầm gật đầu, lại cùng Bạch Quả cẩn thận nói: "Vệ Tây Châu chính là đệ đệ ruột của mẫu thân ngươi, cũng là cữu cữu ngươi. Nói ra thì thật xấu hổ, năm đó chiến sự ở biên quan phức tạp, bản hầu chỉ cho rằng cữu cữu ngươi chết trận, liền chưa bao giờ nói với ngươi, không nghĩ nhiều năm như vậy đã trở thành một đại ô long! Ai......"

Bạch Quả trợn to mắt, tuy rằng ở dưới đáy lòng cậu cũng từng nghĩ đến, nhưng vẫn là không khỏi há miệng thở dốc: "...... cữu cữu ta?"

"Không sai." Xương Bình Hầu cười một cái, lại cẩn thận dặn dò cậu nói, "Đợi đến bữa tiệc tối nay, vi phụ liền mang ngươi đi gặp cữu cữu ruột thịt này của ngươi...... Nhiều năm như vậy không thấy một người thân thích, cũng là nên lại một lần nữa liên lạc. Chờ đến lúc đó thấy cữu cữu ngươi, nhất định phải nhớ là nói ngọt một ít, đừng đều để đám người kia hỏi trước, còn một câu cũng nói không nên lời. Hơn nữa người cữu cữu này của ngươi, thích tính cách rộng rãi, ngươi cùng hắn thân cận nhiều vào, đúng lúc lấy lòng một vài lần, mặc kệ là đối với ngươi về sau hay đối với hầu phủ, đều sẽ có chỗ lợi, hiểu chưa?"

Bạch Quả nghe vậy, đôi mày lơ đãng nhíu lại lúc sau lại thả ra.

Trong hoàng cung Đại Tấn, yến quốc khao thưởng tam quân sớm đã được Lễ Bộ sai chuẩn bị trước đó mấy ngày đều là cẩn thận đặt mua, diễn ra ở Chính Thái Điện.

Khi Vệ Tây Châu mang theo thủ hạ tướng lãnh ngồi xuống ở trên ghế yến hội, nhóm huân quý thế gia trong kinh cũng sôi nổi trình diện chúc mừng, trong lúc nhất thời, đại điện yến hội phi thường náo nhiệt.

Mà đi cùng với nam nhân là nữ nhi cùng song nhi, bởi vì các quý nhân trong cung đều chưa có tới, liền có vẻ an tĩnh một chút.

Vệ Lương Âm dựa trên ghê bên trái, dùng cánh tay chống cái đầu mơ màng sắp ngủ, để công tử tiểu thư thế gia xung quanh tò mò tìm hiểu.

"Đó là nhi tử của Vệ tướng quân sao, sao cử chỉ thô lỗ vô lễ như vậy?"

"Nghe nói là từ nhỏ lớn lên ở biên quan, có lẽ là tướng quân tự mình dạy dỗ."

"Phải không, ta thế mà nghe nói, Vệ tiểu công tử này giống như chỉ là con nuôi của Vệ tướng quân thôi?"

"...... Thiệt hay giả?"

Các loại ánh mắt trong tối ngoài sáng dừng ở trên người Vệ Lương Âm thực sự làm hắn không kiên nhẫn, đặc biệt là bọn tiểu thư công tử đó còn cho là bản thân đã hạ thấp giọng nói nhưng không biết rằng hắn có thể nghe rõ hết, vì thế liền càng bực bội.

"Ta nói mấy người các ngươi có thể hay không......" Mở hai mắt, Vệ Lương Âm nhịn không được đang muốn nhắc nhở những người này hai câu, thì đột nhiên nhìn đến cửa đại điện một vị công tử trẻ tuổi chậm rãi tới muộn.

Miệng không khỏi há to, Vệ Lương Âm kinh ngạc trừng lớn hai mắt, kích động mà đứng dậy, nhịn không được xoa xoa mắt, nhìn bộ dáng co quắp đối phương ở trong mắt, còn lẩm bẩm nói, "Giống, thật giống, quá giống."

"Vệ công tử nói cái gì giống?" Một vị thế gia công tử ngồi ở bên cạnh Vệ Lương Âm không xa nghe thấy được, tò mò mà ngẩng đầu ngẩng đầu nhìn về phía hắn đang nhìn, nhẹ nhàng à một tiếng vội đứng lên cười nói, "Bạch công tử làm sao giờ mới đến, chúng ta đều đến từ rất lâu rồi."

Người tới đúng là Bạch Quả, cậu được cung nhân mời vào đại điện liền nghe được tiếng của công tử thế gia kia, hình như là lần trước ở bữa tiệc thưởng cúc của An Ninh công chúa có gặp qua, mơ hồ là họ Tống.

"Tống công tử hảo." Bạch Quả hơi hơi nhấp môi, khóe miệng lộ ra nụ cười nhợt nhạt.

Ngũ quan cậu vốn thanh tú ôn hòa, đôi mắt đen trong trẻo theo thói quen mà lộ ra ba phần ôn nhu, hai phần nhút nhát, vừa nói xong làm Vệ Lương Âm đang nhìn giật mình tỉnh lại, chờ Bạch Quả bị Tống công tử kia lôi kéo ngồi xuống ở bên cạnh, nhàm chán và buồn ngủ đều không cánh mà bay, một chút liền đến cạnh hai người, trong mắt mang theo chút vui sướиɠ hỏi: "Ngươi là họ Bạch sao?...... Là đại công tử phủ Xương Bình Hầu?"

Bạch Quả bị bất ngờ hỏi hơi sửng sốt, nhẹ nhàng gật đầu.

Cậu thấy gương mặt xa lạ của Vệ Lương Âm, không khỏi hơi co quắp hỏi: "Công tử...... là nhà ai?"

"Ta là nhà mẹ đẻ của ngươi...... Phi! Ta là...... Ta là người......" Vệ Lương Âm lúc này chỉ nghĩ càng nhanh càng tốt cùng Bạch Quả kéo gần quan hệ một chút, cẩn thận cùng mình trở thành mối quan hệ anh em bà con, nhưng học thức hắn hạn hẹp, trước nay đều là cùng quân doanh học lăn lê bò lết, muốn hắn nói về binh pháp, giảng giải như thế nào là lãnh binh đánh giặc, miệng lưỡi liền lưu loát, nói ba ngày ba đêm đều không thành vấn đề, nhưng đổi đến hoàn cảnh trước mắt, đang muốn cùng người ta tạo quan hệ, hắn liền không thế nào thích ứng.

Chẳng lẽ, muốn hắn nói thẳng ta là con nuôi của cữu cữu ngươi nhiều năm không gặp?

Này cũng quá bạo đi, có thể dọa đến vị song nhi nhìn qua liền biết yếu đuối này hay không.

Vệ Lương Âm đột nhiên đứng hình, Tống công tử bên cạnh lại chớp chớp mắt, chủ động thay hắn giới thiệu cho Bạch Quả: "Đây là công tử nhà thống lĩnh Vệ tướng quân mới vừa hồi kinh, Vệ Lương Âm, Bạch công tử chắc là chưa biết đi?"

Bạch Quả nghe vậy, ngơ ngẩn mà nhìn về phía Vệ Lương Âm, đột nhiên kinh ngạc mà nghĩ đến, đây là người nhà của mẫu thân, nhi tử của cữu cữu cậu sao?

Mà Vệ Lương Âm cũng lấy lại tinh thần, ánh mắt ở trên mặt Bạch Quả quét tới quét lui, chỉ ở dưới đáy lòng cảm thán Bạch Quả thật là cực kỳ giống mấy bức tranh vẽ cô cô lúc trẻ mà lão cha nhà mình từng cho hắn xem qua.

Bạch Quả do dự một lát, nhìn ánh mắt của Vệ Lương Âm, cậu chưa từng cảm nhận qua thiện ý cùng thân mật như vậy ở người khác, trong lòng không khỏi cũng nhiều chút cảm giác ấm áp.

Nhưng giây tiếp theo, lại có chuyện làm cậu khó sử.

Đối diện với người thiếu niên thoạt nhìn tuổi xấp xỉ nhau, Bạch Quả lại nhất thời không biết nên gọi đối phương là biểu ca hay vẫn là biểu đệ.

Vệ Lương Âm làm như nhìn ra chỗ khó xử của cậu, gãi gãi chóp mũi có hơi ngứa, đột nhiên nhẹ giọng nói: "Cha từng nói với ta rồi, ngươi hình như là sinh vào tháng ba? Ta với ngươi bằng tuổi, lại so với ngươi sinh sớm hơn hai tháng, cho nên ngươi nên gọi ta một tiếng......"

"Biểu ca hảo." Bạch Quả mặt mày mỉm cười, một đôi má lúm đồng tiền ở khóe môi như ẩn như hiện.

Vệ Lương Âm cũng cười: "Ừ, biểu đệ thật lễ phép."

Tác giả có lời muốn nói: Ta tới phát một phát trước hai chương bao lì xì, chương này bắt đầu vẫn là hằng ngày rơi xuống 40 cái, moah moah ~

Hy vọng Tấn Giang không cần trừu, bằng không lại muốn say xe

Ngày mai thấy ~.

Editor: Quà cho mấy cô iu đây ~~~~, chúc mấy cô ăn lễ vui vẻ nhoa.Love you!

..........