Tiểu Thê Bảo

Chương 19: Người không thể thức dậy, mới là người trung thực nhất

"Hai người tại sao lại đánh nhau?" An Ninh công chúa mơ hồ nghe thấy từ bên ngoài đình phát ra vài tiếng kêu sợ hãi, vén màng sa mỏng lên nhìn ra bên ngoài, trên mặt không quá kinh ngạc, ngược lại càng nhướng mày, cười nhạo nói, "Hiếm lạ."

Từ trước đến nay thế gia đại tộc coi trọng nhất là thể diện của chính mình, có thể ở trong yến hội không màng mặt mũi gia tộc mà xông lên đánh nhau đã hiếm càng thêm hiếm, nhưng mà hai người nhà Lý, Ninh đã đánh nhau mất rồi, An Ninh công chúa dù sao cũng là chủ nhân yến hội, nàng muốn xem như không liên quan đến mình mà ngồi xem náo nhiệt cũng không được.

Chậm rì rì đứng lên, An Ninh công chúa kéo Bạch Quả qua, nâng cằm nói: "Đi, chúng ta đi ngó một chút."

Nha hoàn đi ở phía trước dẫn đường cho An Ninh công chúa và Bạch Quả, bước chân vội vàng.

Tuy bộ dáng bên ngoài của bọn công tử tiểu thư thế gia trông đoan trang nhưng thật ra bên trong là một đám thích xem náo nhiệt, nên dọc theo đường đi, những tiểu thư công tử vốn nên ở trong hoa viên thưởng cúc lại không thấy bóng dáng đâu, thẳng đến khi ra bên ngoài hoa viên, mới thấy tung tích của những người kia, tụm năm tụm ba đứng ở đoạn gấp khúc của hành lang, lấy khăn che lại tầm nhìn, trong miệng lúc lúc lại phát ra một hai tiếng kinh hô.

Lý Tiên Nhi cùng Ninh Tả Đình bị bọn nha hoàn mạnh mẽ tách ra, cây trâm cài đầu của Lý Tiên Nhi đã bị ném xuống, búi tóc lung lay sắp đổ, mà Ninh Tả Đình so với nàng cũng chẳng tốn hơn gì, toàn bộ da đầu đều bị Lý Tiên Nhi kéo đến đỏ,sắc mặt đen như đít nồi,đáy mắt hừng hực lửa giận giống như bị thiêu đốt.

"Công tử hãy bình tĩnh bình tĩnh, đừng nóng tính coi chừng lại bị thương, ngài nghỉ ngơi một chút đã, muốn nói gì thì không bằng cùng Lý gia tiểu thư ngồi xuống chậm rãi nói." Ngăn ở bên người Ninh Tả Đình chính là nô tỳ quản sự hành cung, nàng là người đầu tiên nhìn thấy Lý Tiên Nhi cùng Ninh Tả Đình đánh nhau, cũng là thật xui xẻo,đến can ngăn còn bị Ninh Tả Đình đánh vài cái, cánh tay, bả vai lúc này đều đau.

Tại sao lúc nãy Ninh Tả Đình cùng Lý Tiên Nhi đánh nhau tạm thời không đề cập đến, nhưng chỉ nói lúc này đáy lòng hắn nghẹn đến mức tức giận không có chỗ nào phát tiếc, lại bị nhỏ nô tỳ không biết tên ngăn ở trước mặt, còn nói hắn hảo hảo cùng Lý Tiên Nhi nói chuyện? Ninh Tả Đình thực sự nhịn không được cười lạnh một tiếng, mạnh mẽ đẩy nô tỳ kia ra,tát một cái bốp vào mặt đối phương: "Ngươi là cái thá gì, bản công tử cùng người khác thế nào, còn cần tiện tì ngươi thuyết giáo sao?"

Nô tỳ quản sự bị đánh sửng sốt, nô tỳ chắn Lý Tiên Nhi kia không đành lòng, buông động tác ngăn Lý Tiên Nhi ra, nhào qua xem mặt nô tỳ bị đánh.

Ninh Tả Đình xuống tay rất nặng, nô tỳ bị đánh, mặt sưng phù lên không nói, khóe miệng trực tiếp bị đánh vỡ.

"Ninh công tử uy phong thật là lớn a!" Lý Tiên Nhi tuy không phải có ý giúp đỡ,nhưng nhìn thấy Ninh Tả Đình khó thở, lấy nô tỳ phát tiết, liền đối với hắn càng chướng mắt, trào phúng nói, "Đừng nói là Ninh gia gia giáo tốt toàn dạy dỗ các tỷ tỷ ngươi,mà quên dạy ngươi sao?...... Đúng là, trách không được lần trước tuyển tú, hai người tỷ đệ các ngươi rõ ràng là muốn cùng nhau tiến cung, nhưng ai ngờ ngươi lại ở vòng tuyển chọn thứ nhất bị thỉnh trở về."

Nàng tiếng nói vừa dứt, Ninh Tả Đình đầu kia đã tức muốn hộc máu mà căm ghét nói: "Ngươi câm miệng cho ta!"

Tuyển tú vòng thứ nhất đã bị thỉnh trở về nhà có thể nói là nỗi đau lớn nhất của Ninh Tả Đình ngậm muỗng vàng từ khi sinh ra tới nay.

Nói đến thân phận Ninh Tả Đình, hắn cùng đích nữ Ninh An Dung phủ Ninh Quốc Công là song thai, tuy nói bởi vì là song nhi muốn so với Ninh An Dung thân là nữ hài nên không bị người bên ngoài chú ý nhiều như vậy, nhưng xưa nay ở Ninh Quốc Công phủ đều là Ninh An Dung có cái gì, hắn liền có cái đó, nếu nói Ninh An Dung bên trong kiêu căng,thì Ninh Tả Đình cao cao tại thượng hoàn toàn đều viết ở trên mặt.

Lý Tiên Nhi cùng Ninh Tả Đình có đích tỷ Ninh An Dung vốn là không đối phó, ghét nhau như chó với mèo, Ninh Tả Đình là đệ đệ ruột của Ninh An Dung, Lý Tiên Nhi nhìn thấy hắn chán ghét liền càng không cần phải nói, huống hồ hôm nay Ninh Tả Đình không chỉ có mở miệng kɧıêυ ҡɧí©ɧ trước, mặt sau còn cùng nàng động thủ, Lý Tiên Nhi cũng không phải là cái tiểu thư để yên cho bị khi dễ, định là muốn đánh tả lại, mới vừa rồi nàng cố ý lấy việc tuyển tú khích Ninh Tả Đình, chính là tìm đúng chỗ đau của hắn mà chọc.

Cả khuôn mặt Ninh Tả Đình đều bị Lý Tiên Nhi làm cho tức giận đến vặn vẹo, mắt thấy liền biết đã mất lý trí.

Mấy cái nô tỳ hành cung không dám cản hắn, chính là sợ hai người lại muốn đánh nhau, bên kia An Ninh công chúa mang theo Bạch Quả rốt cuộc cũng chạy tới.

"Hai người các ngươi ở chỗ này biểu diễn võ cho đại gia xem sao? Tại sao không gọi bổn cung tới xem, càng náo nhiệt." An Ninh công chúa vừa đến, mấy nô tỳ cản phía trước lập tức liền chạy đến bên người nàng.

"Công chúa như thế nào lại tới đây......" Lý Tiên Nhi là người đầu tiên nhìn thấy chủ nhân hành cung xuất hiện, tức giận vừa thu lại, nhìn An Ninh công chúa mỉm cười ánh mắt có chút không tự nhiên mà gom lại tóc. Lúc sau lại ngẩng đầu, ánh mắt nàng lơ đãng xẹt qua trên người Bạch Quả đi theo An Ninh công chúa, liền thực sự nhịn xuống không được, nhìn cậu nhiều hơn vài lần.Thế mà Bạch Quả lại không nhận ra ánh mắt của Lý Tiên Nhi dừng trên người mình,mà ngược lại, cậu thấy ánh mắt của Ninh Tả Đình đầu tiên, biểu tình chính là sửng sốt.

Cậu nhận ra, Ninh Tả Đình chính là tên công tử ương ngạnh ở trên đường phóng ngựa đâm chết người, cũng không nghĩ tới thế mà cũng là con cháu thế gia được An Ninh công chúa mời tới tham gia yến hội thưởng cúc.

"Sao không náo loạn nữa?" An Ninh công chúa đi đến bên cạnh hai người, thấy bộ dáng lộn xộn của Lý Tiên Nhi cùng Ninh Tả Đình, mày nhăn lại, tươi cười trên mặt cũng đúng lúc mà phai nhạt chút.

Thấy sắc mặt nàng không vui, ngay cả Ninh Tả Đình được nuông chiều đến ương ngạnh không xem Thiên Vương lão tử vào mắt cũng không dám hó hé một tiếng.

Cho dù là con cháu thế gia thân phận cao quý đến đâu,thì sao có thể cao quý bằng công chúa được Hoàng Đế cùng Thái Tử sủng ái nhất?

Vì thế, Ninh Tả Đình miễn cưỡng đè xuống tính tình, chỉ hung hăng trừng mắt liếc Lý Tiên Nhi một cái, hai người lúc này mới xem như yên tĩnh.

Trò cười khôi hài bên ngoài hoa viên chỉ cần An Ninh công chúa nói mấy câu liền chấm dứt, lúc sau nàng kêu mấy nha hoàn "Chăm sóc" hai người đi vào trong phòng thiên điện hành cung rửa mặt sửa sang lại dung nhan từng người, đề phòng này hai cái người kia đến thể diện cũng không cần lại xông lên đánh nhau.

Bọn công tử tiểu thư thế gia khác đến dự yến hội sôi nổi xem đủ náo nhiệt cũng lần lượt trở lại hoa viên, An Ninh có ý mang theo Bạch Quả tiến vòng con cháu thế gia, liền cười cùng các nàng chơi một vòng thi lấy "Cúc hoa" làm chủ đề thi thơ.

Bạch Quả ở phương diện làm thơ không có thiên phú gì, nhưng cũng may lúc trước tiến cung tuyển tú,hai người Quế ma ma cùng Bình ma ma tới từ trong cung từng cho cậu làm không ít công khóa ( bài tập), vì thế thời điểm đến phiên mình, tuy có chút khẩn trương, nhưng cũng gập ghềnh làm ra một câu.

"Bạch công tử hảo văn thải*!"khi cậu vừa nói xong một song nhi mặt béo liền khen ngợi cậu một câu, có mấy quý nữ cũng theo gật gật đầu, trong đó một người càng là nhẹ giọng nói, "Tuy không tinh xảo bằng câu thơ kia của công chúa, nhưng cũng là câu hay thật đúng lù khù vác cái lu mà chạy**."

*: ở đây ý là văn chương rực rỡ hoặc rõ ràng, ở đây mình không biết thay sao cho phù hợp nên thôi để vậy lun

**: chỉ người thông minh nhưng bề ngoài đần độn không khoe khoang

Bạch Quả mím môi, bị khen một tràng nên có chút co quắp.

Thơ từ bất quá là tùy ý dệt lên, cậu kỳ thật căn bản không cảm thấy câu thơ mình miễn cưỡng làm ra có bao nhiu tốt, nhưng nhìn biểu tình mọi người không có chút nào giống như giả bộ, còn có An Ninh công chúa mỉm cười nhìn phía mình, Bạch Quả ngón tay hơi cong, đột nhiên giống như minh bạch điểm nào đó.

Có tài hoa làm thơ mở đầu trước, lại đến tiếp theo ném thẻ vào bình rượu hay là trò chơi đánh ngọc châu, không khí hành cung càng thêm hài hòa.

Thời điểm nghỉ một chút, có nha hoàn từ thiên điện lại đây nói công tử tiểu thư hai nhà Ninh, Lý đã cáo từ, trở lại nhà trong kinh thành.

Bạch Quả lúc ấy đang lột một quả quýt,cậu lột vỏ xong, xé hai nửa thịt quýt cho vào trong miệng ăn, lại không nghĩ bị rớt, toàn bộ tâm tư đều đắm chìm trên thế gian tại sao mình lại có thể làm rớt quả quýt, vì thế liền không có nhìn thấy lúc sau trong mắt An Ninh công chúa hiện lên ý vị thâm trường.

Vì chơi đùa nên thời gian trôi qua rất nhanh,thời điểm yến hội kết thúc sắc trời đã không còn sớm, Bạch Quả bồi An Ninh công chúa tiễn đi một hàng công tử tiểu thư xong, rốt cuộc nhịn không được thở dài nhẹ nhõm một hơi, tiểu tâm vỗ vỗ gương mặt phiếm đỏ cả một ngày.

"Cảm thấy khó chịu à?" An Ninh công chúa cười nhìn cậu, hai người cùng nhau đi vào trong hành cung.

Bạch Quả không nghĩ tới đến một ngày, mọi cảm xúc của mình đều bị An Ninh công chúa nhìn thấu, do dự một chút, vẫn là lựa chọn thành thật gật gật đầu.

"...... Là cảm thấy các nàng đối với ngươi khen tặng cho có phải không?" An Ninh công chúa lại chỉ khẽ cười một tiếng nói, "Ngươi là chuẩn Vương phi của Tam hoàng huynh, tương lai là tiểu tam tẩu của bổn cung, thân phận tôn quý, bọn họ không nịnh bợ thì ngươi nịnh bợ ai? Đợi ngày sau ngươi cùng Tam hoàng huynh thành hôn, các loại trong yến hội số lần gặp còn nhiều, ngươi cũng nên tập thành thói quen đi."

Giọng nói của nàng rất nghiêm túc, Bạch Quả nghe vào trong tai, nhịn không được nhấp môi, rũ hai mắt.

Buổi tối cậu cùng An Ninh công chúa ăn xong bữa tối, An Ninh nói với cậu sáng sớm ngày mai liền dẫn cậu đi du hồ, trong hồ cá tôm màu mỡ, đến lúc đó có thể chộp tới làm thức ăn giữa trưa.

Sau khi vào đêm, có nô tỳ hành cung sớm đã thu thập chỗ ở cho Bạch Quả, gian giường đệm chăn đều là mới, mềm mại xoã tung hình như đã phơi nắng.

Xem ra cả ngày đều chơi đến mệt mỏi, nằm trên giường, Bạch Quả chợp mắt nặng nề ngủ.

Một đêm vô mộng.

Tới sáng sớm ngày thứ hai, An Ninh dựa vào dự định đêm qua đã nói, dùng xong đồ ăn sáng liền mang theo Bạch Quả rời hành cung đến cái hồ cách đó không xa, thừa dịp chưa quá trưa, hai người ở trên thuyền một người cầm một cây cần câu thả câu.

Bạch Quả tính tình an tĩnh, người cũng kiên nhẫn, chờ đến cậu thu can, sọt cá bên cạnh đã rơi xuống ba bốn con cá.

Ngược lại An Ninh công chúa tuy rằng câu thiếu, nhưng người nàng cũng cao hứng, vỗ tay một cái kêu nô tỳ đem số cá đó vào phòng bếp hành cung,bảo đầu bếp trước chưa làm tốt ngư yến ( tiệc toàn cá).

Trải qua hai ngày, Bạch Quả cùng An Ninh công chúa lúc này mới tính thật sự quen biết, chờ hạ du thuyền, An Ninh nhìn mắt sắc trời, thở dài một tiếng, cười cùng Bạch Quả nói: "Không bằng hôm nay ngươi cũng đừng trở về,ở lại hành cung bồi ta thêm mấy ngày? Trái phải hành cung này chỉ có một mình ta, những nô tỳ đó sợ ta thật sự, đều giống như cái cộc gỗ, làm ta ở cực kỳ nhàm chán."

Bạch Quả mím môi, vừa định mở miệng đồng ý, không ngờ nơi xa chạy tới một nô tỳ thần sắc vội vàng nói là có người tới từ trong cung, kêu công chúa lập tức tiến cung một chuyến.

An Ninh công chúa trên mặt lộ ra điểm kinh ngạc, vẫy lui nô tỳ, lại nghiêng đầu cùng Bạch Quả nói: "Đúng thật là không khéo."

Bạch Quả lắc đầu nói: "Công chúa...... Vẫn là mau chút tiến cung thôi, đừng, đừng làm cho quý nhân trong cung...... Đợi lâu."

Tới kêu An Ninh công chúa tiến cung chính là nô tỳ trong cung Thái Hậu, An Ninh trì hoãn không được, thoáng thu thập một vài, cùng Bạch Quả tại hành cung tạm biệt, liền từng người ngồi xe ngựa rời đi.

Như cũ là chờ tới khi xe giá trở lại Xương Bình Hầu phủ, Bạch Quả xuống xe ngựa, vừa lúc nhìn đến trước cửa Xương Bình Hầu phủ có mấy đỉnh kiệu nhỏ rời đi, không khỏi nhìn nhiều vài lần.

"Công tử, kia giống như là cỗ kiệu Cố phủ." Hứa Tiểu Nhãn ngày hôm qua đưa Bạch Quả đi hành cung của An Ninh công chúa liền có việc rời đi,trước khi đi hắn có để lại một tiểu thái giám nhanh nhẹn bên người Bạch Quả, tiểu thái giám rất có ánh mắt, nhìn đã biết liền nói, "Nô tài nhớ kỹ, hôm nay là ngày Bạch nhị công tử mang theo cô gia Cố gia hồi môn."

Bạch Quả bừng tỉnh gật gật đầu, nhưng thật ra đem chuyện này thật sự đã quên.

"Đại công tử ngài thế mà đã trở lại!" Mới vừa tiến phủ, vẫn lão nô hầu hạ bên người Xương Bình Hầu tiếp đón Bạch Quả, nguyên bản thần sắc trên mặt vốn hoảng loạn nhưng nhìn thấy Bạch Quả lại thay đổi, giống như tìm được người tâm phúc, trong ánh mắt nhìn Bạch Quả kinh ngạc không thôi, quyết đoán bổ nhào bên chân Bạch Quả, kêu trời khóc đất mà nói, "Đại công tử, hầu phủ xảy ra chuyện rồi! Ngài mau đi chủ viện nhìn một cái đi,Lý di nương đòi thắt cổ trong viện trước mặt phu nhân, phu nhân bị nàng làm ngất xỉu, lúc này Lý di nương còn ở trước mặt nháo muốn thắt cổ!"

"Lý di nương...... Vì sao lại muốn thắt cổ?" Bạch Quả thần sắc khẩn trương một chút, gập ghềnh hỏi, "Phụ, phụ thân ta đâu?"

Lão nô lau nước mắt nói: "Hầu gia cũng hôn mê."

"...... Cũng hôn mê?" Bạch Quả chớp chớp mắt, tưởng chính mình nghe lầm.

Lão nô nói: "Đại thiếu gia vẫn là mau theo ta vào xem,hầu phủ lần này loạn không ra cái gì rồi!"

Chỉ là rời đi có một ngày, hầu phủ sao lại loạn thành một đoàn rồi? Bạch Quả nhấp môi, cũng không nghĩ rằng chủ tử hầu phủ toàn bộ đều ngất xỉu hết, nhưng chờ đến cậu bị nô tài hầu phủ kéo đến chủ viện, Bạch Quả mới biết được sự tình so với chính mình tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn nhiều.

Hỏi lại một lần hầu phủ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lão nô kia ấp a ấp úng một lát,rốt cuộc đem sự tình trải qua toàn bộ nói tỉ mỉ.

Nguyên lai, hôm nay vốn là ngày cô gia Cố gia cùng Bạch Ý hồi môn.

Hà thị sớm đứng ngóng trông người trở về, nàng chờ rồi lại chờ, chờ đến khi hai người chờ mong lại trở thành ba người.

Lý thị sinh ra tiện nhân kia thế nhưng cũng lì lợm la liếʍ mà theo trở về.

Mà Bạch Ý từ khi gả vào Cố phủ mấy ngày nay, trong ngoài càng đều không hài lòng. Đầu tiên là gả cho trượng phu không hợp ý mình thì thôi đi, mà hắn trăm triệu không nghĩ tới thứ muội của mình thế nhưng vô sỉ hạ tiện đến mức trong đêm tân hôn cướp đi nam nhân của mình, lại nói Cố Tử Tu là con trai độc nhất của Cố gia, Cố mẫu đối với Cố Tử Tu yêu thương bất công càng so với Hà thị chỉ có hơn chứ không kém, chỉ thấy Tử Tu thích Bạch Vũ Vi dịu dàng kia, liền đối với tiện nhân kia vẻ mặt ôn hoà, trái lại tới rồi mình, lại biến thành trái một câu quy củ phải một câu quy củ.

Bạch Ý không thể nhịn được nữa, ngày hôm sau gả vào Cố gia liền cho Bạch Vũ Vi một cái tát, dùng thân phận chính thê phạt nàng quỳ ở trong sân. Mà Bạch Vũ Vi cũng không phải dạng dễ chọc, quay đầu liền giả bộ bất tỉnh, làm hạ nhân Cố gia một phen hô to gọi nhỏ mà đem Cố Tử Tu đưa tới, làm hắn hảo hảo cùng Bạch Ý náo loạn một hồi.

Hôm này là ngày Bạch Ý hồi môn, Bạch Vũ Vi liền lại không biết sử dụng thủ đoạn hồ ly gì, thế nhưng cầu được Cố Tử Tu cũng đem nàng cùng nhau trở về.

Mà trở lại hầu phủ, đối mặt với chất vấn của Hà thị, Cố Tử Tu chỉ nói: "Vũ Vi cũng là nữ nhi dưỡng bên người ngài, ngài không ngóng trông nàng trở về xem ngài sao?"

Hà thị nhất thời á khẩu không trả lời được, nghĩ thầm Bạch Vũ Vi này chỉ là tiểu tiện nhân tiểu thϊếp sinh ra, không nói tới bản thân không biết xấu tự mình dâng lên làm thϊếp cho người ta, nơi nào còn có đạo lý tiểu thϊếp hồi môn?

Nhưng Bạch Vũ Vi đúng thật là nữ nhi được dưỡng trên danh nghĩa của bà, bà muốn là cùng Cố Tử Tu nói chút lý lẽ, nhưng Cố Tử Tu vừa lên tới liền cho bà một chiêu tình cảm, nếu bà vào lúc này phản bác, không khỏi liền bị chửi vì con ruột không màng thanh danh.

Cố đè không vui xuống dưới đáy lòng, Hà thị chịu đựng tính tình uống ly trà Cố Tử Tu kính, liền muốn tống cổ Cố Tử Tu đi tới chỗ Xương Bình Hầu, lưu lại Bạch Ý cùng Bạch Vũ Vi nói chuyện.

Ai ngờ Bạch Vũ Vi là một ả tâm cơ, thừa dịp Cố Tử Tu không đi, khóc lóc kể lể suy nghĩ tái kiến để thấy mẹ đẻ của mình, Cố Tử Tu bị nàng mê hoặc đến choáng đầu, cũng đi theo cùng nhau quỳ xuống cầu, Bạch Ý tức giận đến xem thường, kém chút ném chén trà quăng ngã ở trên đầu Cố Tử Tu, mà Cố Tử Tu nhìn về phía Bạch Ý ánh mắt lại phảng phất cảnh cáo.

"Huệ phi nương nương mau tới mà xem đi!" Mắt không thấy tâm không phiền dứt khoát thả người rời đi, Hà thị lại tức lại mà đem Bạch Ý ôm ở trong lòng ngực mình nói, "Đáng thương con của ta thế nhưng gả cho một gã có mắt không tròng."

Bạch Ý đã nhiều ngày bị Bạch Vũ Vi tức giận quá nhiều,tính tình ngày xưa nhất thời kiêu căng cũng tiêu đi xuống, chỉ lôi kéo cổ tay áo Hà thị, đỏ hốc mắt nói: "Mẫu thân, ta muốn cùng Cố Tử Tu hoà ly ( ly hôn)."

"Chớ có lại nói những lời này!" Hà thị cả kinh, che lại miệng Bạch Ý, "Hôn sự này của con là Huệ phi nương nương tự mình làm chủ, nơi nào dám hợp ly? Lại nói, con là chính thê Cố Tử Tu tự mình cầu thú, tiện nhân kia dù được sủng ái cũng chỉ là thϊếp, làm sao cũng sẽ không không vượt qua được con, đó là nhất thời chịu chút ủy khuất, cũng chỉ là Cố Tử Tu hiện giờ đối với ả đang lúc mới mẻ, chờ ngày sau...... Con từ trên người ả đòi lại gấp bội cơ hội còn có rất nhiều."

Bạch Ý không cam lòng: "Trước mắt ta liền không có biện pháp có thể trị ả sao?"

Hà thị vuốt quần áo hắn, rũ mắt cười lạnh nói: "Con chỉ làm cho ả ta cùng cô gia thêm thắm thiết hơn thôi, chờ nàng sinh hạ một đứa con, còn nàng không thể có quyền lên tiếng, rốt cuộc con vẫn là chính thê, hài tử sẽ dưỡng trên danh nghĩa của con, dưỡng thế nào thì dưỡng thế đó,ả còn không phải thời khắc nhìn sắc mặt con sao?"

Bạch Ý nói: "Nhưng Cố Tử Tu từ trước đến nay là một tên mềm yếu, nếu ả sinh hài tử lại khóc một hồi, hài tử căn bản không ôm cho ta làm sao bây giờ?"

Hà thị nghe vậy, nở nụ cười, lắc đầu nói: "Nam nhân từ trước đến nay có mới nới cũ, thời điểm ả mang thai hầu hạ không được người, con sẽ không thế chính mình nỗ lực hơn sao? Đó là con không thích Cố Tử Tu, tìm mấy cái nô tỳ tâm cơ nhân cơ hội lung lạc ý chí của hắn, đến lúc đó tâm nam nhân không ở trên người ả, ả cho dù khóc bao nhiêu cũng vô dụng."

Bạch Ý bừng tỉnh, trên mặt lộ ra ý cười: "Vẫn là mẫu thân lợi hại."

Mà này nên này hai người nói chuyện, Cúc Viện đầu kia, mẹ con Lý thị cùng Bạch Vũ Vi cũng gặp mặt.

Lý thị đau lòng nhìn nữ nhi mình bị Bạch Ý đánh mặt, hồng mắt nói: "Đại tiểu thư chính là ở Cố gia bị ủy khuất?"

"Không tính ủy khuất." Bạch Vũ Vi cười lấy khăn ướt Đậu Khấu đưa tới, đắp ở trên mặt, "Tử Tu ca ca tuy rằng cưới nhị ca, nhưng hắn đối với ta còn rất tốt, huống hồ hắn đã hứa hẹn ta, chờ ta sinh hạ nhi tử, liền đỡ ta làm bình thê, ngày sau cùng nhị ca chính là cùng ngồi cùng ăn."

Khi nàng nói chuyện trong mắt không khỏi không đắc ý, vốn dĩ thân mình song nhi khó có thể hoài thai, mà hiện giờ Cố Tử Tu lại phần lớn nghỉ ở trong phòng mình, đối với Bạch Ý chạm vào đều không chạm vào, kể từ đó, Bạch Ý ở trong mắt nàng liền càng không có uy hϊếp.

Lý thị nghe vậy, cuối cùng yên lòng, gật đầu nói: "Chỉ mong đại cô nương vì mình tranh đua chút."

Nguyên bản hồi môn ba người từng người phân ba đường, tuy rằng có các tâm tư, nhưng tóm lại còn xem như an tường không có việc gì, nhưng sự tình tới đây rồi, cố tình lúc trước chút vừa xảy ra chuyện bị Xương Bình Hầu thu tiểu thϊếp.

Tiểu thϊếp kia có tâm tư thật lớn, lại được Xương Bình Hầu sủng ái, liền không khỏi nhiều chút ý khoe mẽ. Nàng chọn canh giờ nào không đi, lại cứ chọn thời điểm Bạch Vũ Vi ở trong viện Lý thị đi tìm Lý thị phiền toái,vừa vặn bị Bạch Vũ Vi đυ.ng phải.

Bạch Vũ Vi lúc trước bị Bạch Ý tát một cái, hận ý này còn ghi tạc trong lòng không có chỗ phát tiết, đúng lúc tiểu thϊếp này diễu võ dương oai, nàng liền nhịn không được dùng sức đẩy tiểu thϊếp kia một phen.

Ai ngờ tiểu thϊếp kia xui xẻo, cái ót trực tiếp đập vào góc bàn, đυ.ng tới động mạch, máu tươi chảy đầy đất, nhìn là biết sắp đi đời nhà ma.

Bạch Vũ Vi hoảng sợ, Lý thị cũng luống cuống,nô tỳ bên người tiểu thϊếp thấy tình thế không tốt, lưu đến chủ viện Hà thị mật báo một phen, trực tiếp kinh động mọi người hầu phủ.

Bạch Ý nghe nói tiểu thϊếp kia tựa hồ là không sống nổi, là Bạch Vũ Vi xuống tay đẩy người, không chịu được vui sướиɠ khi người gặp họa hỏi: "Gϊếŧ người là muốn ngồi tù đi?"

Hà thị liếc nhìn hắn một cái, đáy mắt không thấy đối với sống chết của tiểu thϊếp kia mà lo lắng, chỉ là rũ mắt nói: "Tuy là thϊếp thất, nhưng tốt xấu cũng là một nửa chủ tử hầu phủ chúng ta...... đại tiểu thư hạ thủ từ trước đến nay không nhẹ không nặng, hiện giờ mới đi một chuyến là muốn nàng phát triển trí nhớ sao."

"Rõ ràng là chính nàng không cẩn thận trượt chân ngã chết!" Bạch Vũ Vi trắng bệch mặt thét chói tai nói.

Bạch Ý cười lạnh một tiếng: "Viện này nô tỳ đều nhìn thấy là ngươi đẩy người, đừng có chối."

Bạch Vũ Vi run rẩy nhìn về phía hắn, hận không thể xé rách cái mồm của Bạch Ý.

Mà Xương Bình Hầu cùng Cố Tử Tu là nghe được tin tức cuối cùng cũng tới rồi, lúc đó tiểu thϊếp đã nằm trên mặt đất chết tươi, đôi mắt nhìn trừng trừng phảng phất không cam lòng,toàn bộ bộ mặt đều vặn vẹo cùng dữ tợn, nửa điểm cũng không thấy tồn tại thanh tú mỹ lệ.

Xương Bình Hầu đi vào trong phòng liếc mắt một cái nhìn đến xác chết của tiểu thϊếp, bị cặp cặp mắt lăng lăng hoảng sợ của nàng nhìn thẳng, nhất thời ngực một trận huyết khí cuồn cuộn, hai chân vừa giẫm, bị dọa hôn mê bất tỉnh.

Lần này Xương Bình Hầu phủ hoàn toàn giống như thọc phải tổ ong vò vẽ, Hà thị lập tức sai người đi thỉnh thái y tới, một mặt lại chỉ vào Bạch Vũ Vi mắng to nàng là cái Tang Môn tinh(quỷ diệt môn), Bạch Vũ Vi khóc như hoa lê đái vũ tránh ở phía sau Cố Tử Tu, Bạch Ý cắn răng, chỉ nói trắng ra Vũ Vi gϊếŧ người, muốn đưa đi quan phủ.

Cố Tử Tu không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bạch Ý: "Nàng là muội muội của ngươi!"

"Chỉ là muội muội do di nương sinh mà thôi." Bạch Ý lạnh mặt nhìn hắn, "Vẫn là nói ngươi muốn bao che cho thϊếp thất của mình?"

Cố Tử Tu mặt trắng bệch, Bạch Vũ Vi nhào vào trong lòng ngực hắn hướng hắn liều mạng lắc đầu: "Người không phải ta đẩy, là nàng chính là tự mình té, Tử Tu ca ca,chuyện không liên quan đến ta,nhị ca...... Nhị ca ngươi sao có thể ngoan độc như thế?"

Mấy người này tới lui liên tục, Bạch Khác đầu kia mới từ bên ngoài cùng mấy bạn tốt trong thư viện tụ tập hồi phủ, sau khi đi vào Cúc Viện liền nhìn thấy một phen hỗn loạn này.

Bạch Ý cùng Bạch Vũ Vi cơ hồ là xé rách mặt, hắn âm thầm kêu gã sai vặt đi ra ngoài phủ tìm người báo quan, chỉ chờ quan sai tới trong phủ phá án bắt người, mà Bạch Vũ Vi thấy Bạch Ý là tàn nhẫn nghĩ thầm đem chính mình diệt trừ, nhất thời mất lý trí, dứt khoát sờ soạng cây trâm liền hướng trên người hắn đâm.

Bạch Khác đó là lúc này vào phòng, tay mắt lanh lẹ đứng ở trước người Bạch Ý chắn một trâm.

"Tam ca?" Bạch Vũ Vi cầm cây trâm, không thể tin tưởng mà ngẩng đầu.

Bạch Khác che lại bị vết cắt trên tay phải, lãnh lẽo hút một hơi, trầm giọng nói: "Bạch Vũ Vi ngươi điên rồi à?!"

Cố Tử Tu lúc này cũng phản ứng lại đây, tiến lên đoạt cây trâm trong tay Bạch Vũ Vi, thần sắc phức tạp mà nhìn nàng.

Hầu phủ lại là một trận hỗn loạn, Hà thị mặt trắng bệch được Bạch Ý đỡ, Lý thị ôm Bạch Vũ Vi mà khóc, mà hai người Cố Tử Tu cùng Bạch Khác lại song song trầm mặc, thẳng đến quan sai bên ngoài vội vàng tới rồi, xác nhận tiểu thϊếp là thật sự đã chết, bị chỉ ra và xác nhận hung thủ gϊếŧ người xong, liền muốn đem Bạch Vũ Vi mang đi thẩm vấn lần nữa.

"Vừa lòng ngươi chưa?" Cố Tử Tu vô lực mà nhìn Bạch Vũ Vi bị mang đi, lạnh mặt nhìn Bạch Ý, đi trước một bước trở về Cố gia.

Bạch Ý cắn răng, âm thầm nói Hà thị tự chăm sóc bản thân, mặc dù là không tình nguyện, nhưng vẫn là đi theo Cố Tử Tu rời đi.

Tay phải Bạch Khác bị cây trâm làm bị thương, đơn giản được đại phu băng bó, đợi quan sai đi rồi, hắn nhìn Lý thị nước mắt đổ rào rào, rốt cuộc vẫn là lo lắng thân muội, liền cùng Lý thị nói một tiếng,đi tới nha môn.

Người đều đã đi, Hà thị che khăn lại, đáy mắt đắc ý. Mà lúc sau, khoan thai đón thái y tới muộn bắt mạch cho Xương Bình Hầu đã ngất, lại phát hiện ngoài trúng gió ra hắn hình như có rất nhiều bệnh tật.

Hà thị đã sớm đối với Xương Bình Hầu lạnh tâm cùng thất vọng tột đỉnh, sau khi nghe vậy, đáy mắt bà chỉ ra vẻ vài phần lo lắng, hỏi thái y Xương Bình Hầu khi nào có thể tỉnh.

Thái y nói quá nửa ngày sau Xương Bình Hầu sẽ tỉnh, Hà thị gật đầu.

Mà Lý thị vốn là khi Bạch Vũ Vi bị quan phủ mang đi mà hận mẫu tử Hà thị cực kỳ, chợt vừa nghe đến Xương Bình Hầu, mình dựa vào nhiều năm như vậy thế mà có điềm báo, cả người liền hỏng đến cực điểm, không để ý nha hoàn ngăn cản, chạy tới trong viện Hà thị chỉ nói Hà thị muốn đem nàng bức tử.

Hà thị chỉ nghĩ nàng là tới nháo, cười lạnh đâm nàng vài câu: "Ngươi nói lời này rất là không có đạo lý, ta khi nào bức ngươi? Đại tiểu thư lỡ tay gϊếŧ tiểu thϊếp hầu gia là do ta vu oan hãm hại nàng sao? Ngươi tới tìm ta nháo cái gì, muốn nháo ngươi chỉ đi quan phủ mà nháo, không bằng tới nghe một chút coi thử quan lão gia nói như thế nào?"

"Hà Thế Hương!" Lý thị thần sắc hoảng hốt một trận, đột nhiên âm dương quái khí mà thấp thấp cười một tiếng, đè thấp thanh âm ghé vào bên tai Hà thị nói, "Ngươi có nghĩ tới tại sao đứa trẻ trong bụng ngươi lại chết non không?"

Hà thị trên mặt cười lạnh cứng đờ, bỗng nhiên nhìn về phía Lý thị: "...... Là ngươi ra tay?"

Lý thị cười như không cười mà nhìn bà, không nói lời nào.

"Tiện nhân! Ngươi trả lại mệnh cho hài nhi ta!" Hà thị bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đột nhiên hốc mắt đỏ lên, đang muốn duỗi tay bóp cổ Lý thị, lại không nghĩ tới trước đó vài ngày, nàng sinh bệnh, thân mình không có điều dưỡng tốt, hiện giờ lại một hồi tức giận công tâm, liền thẳng tắp ngã xuống.

Lý thị trong mắt hiện lên khoái ý, nhìn mấy cái nha hoàn trong phòng lại hét lên, chỉ thấp giọng nói: "Nếu đại cô nương xảy ra chuyện gì, ta làm lệ quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi!" Nói xong, chính mình lại không biết từ nơi nào xả một khối lụa trắng, liền phải nháo thắt cổ không muốn sống.

Mà thời điểm Bạch Quả mới vừa trở lại hầu phủ, một đoạn hoang đường khôi hài này liền đang tiến hành đến đây.

"Này...... Cũng...... Quá xuất sắc đi." Cho dù là tiểu thái giám ở trong phủ Tĩnh Vương quen nhìn sóng gió, nghe lão nô kia đem sự tình nói xong, cũng cảm thấy sự việc này trải qua làm sợ ngây người.

Bạch Quả liền càng không cần phải nói, đôi mắt đều trừng lớn.

Lão nô kia cũng rất khó chịu, nghĩ thầm nếu không phải hầu phủ trước mắt một chủ tử đúng nghĩa cũng không có, hắn cũng không tuyệt vọng đến mất,thỉnh đại công tử không được sủng ái tới làm chủ!

Bất quá Lý thị trước mắt còn muốn nháo chết, không muốn sống, bọn nha hoàn không dám thương tổn nàng, chỉ có thể liều mạng ngăn cản.

Bọn nha hoàn bên cạnh Hà thị đưa Hà thị đã ngất xỉu vào trong phòng cùng bồi với Xương Bình Hầu, hai vợ chồng hai người nằm trên một cái giường, đều nhắm chặt mắt, nhìn hài hòa đến quỷ dị.

"Di nương...... Chớ có lại náo loạn." Bạch Quả vào phòng, thấy Lý thị đang tối tăm ngồi ở trong phòng, có mấy nha hoàn canh giữ ở bên người nàng, sợ người này giây tiếp theo lại muốn nổi điên.

Lý thị nghe được tiếng của Bạch Quả, ngẩng đầu sâu kín nhìn cậu một cái, trên mặt hết khóc lại cười như người điên nói: "Nếu đại tiểu thư xảy ra chuyện gì, ta muốn Bạch Ý cùng Hà thị chôn cùng nàng!"

"Di nương!" Bạch Quả nhấp môi nhìn nàng, nỗ lực hết sức cố gắng không để mình nói lắp nói, "Ngài nên trở về Cúc Viện...... Nghỉ ngơi."

Lý thị nhìn mấy người thái giám vương phủ ở bên người cậu, giống như điên khùng, ánh mắt lại hiện lên một tia sáng, chỉ lại khóc náo loạn vài tiếng tượng trưng, thần sắc liền bình tĩnh hỏi: "Đại công tử, ngươi nói đại cô nương sẽ không có việc gì đúng không?" Bộ dáng nàng nhu nhược, quả nhiên là một bộ dáng giàu tình mẫu tử.

Bạch Quả hơi hơi nhíu mi không có trả lời, chỉ là kêu Đậu Khấu, nha hoàn Cúc Viện bưng một chén dược lại đây.

Lý thị nhìn chén thuốc kia, hỏi: "Đại công tử, đây là cái gì?"

"Là canh an thần." Đậu Khấu tiểu tâm nhìn Bạch Quả một cái, đem chén thuốc màu đen để trước mặt Lý thị, thấp giọng nói, "Di nương đem dược này uống lên, ngủ xong, liền không cảm thấy mệt mỏi."

Lý thị sắc mặt đột nhiên biến đổi: "Là đại công tử phân phó thái y nấu cho ta sao?"

Bạch Quả đứng ở một bên, rũ con ngươi, nói một câu cực chậm: "...... Di nương nếu không hồ nháo,thì dược không cần uống."

Ngụ ý chính là, nếu lại nháo, Lý thị liền trực tiếp nằm ở trên giường cùng phu thê Xương Bình Hầu ngủ say như chết luôn.

Rốt cuộc thì người ngủ vẫn là người thành thật nhất.

Lý thị vô pháp, lại thấy trong phòng đều là thái giám phủ Tĩnh Vương phái tới bên người Bạch Quả. Nàng đột nhiên ý thức được nháo nữa thì người xui xẻo chính là mình, liền thu thần sắc, chỉ dưới đáy lòng thần bí nói một tiếng, người mà chính mình không xem vào mắt, không nghĩ tới đại công tử ngày thường vô thanh vô tức thế nhưng cũng có thủ đoạn như vậy.

Thông minh uống xong canh an thần, Lý thị lại không dám một khóc hai nháo ba thắt cổ, thành thật trở về Cúc Viện.

Chờ người dẫn Lý thị đi xa, Bạch Quả đứng ở trong phòng, nắm tay do khẩn trương mà nắm chặt để sau lưng cuối cùng cũng buông lỏng.

Cậu cho nô tài bên người lui đi, một mình ngồi ở trên ghế, sửng sốt một lúc lâu, dùng tay che lại trái tim mới vừa rồi đập bình bịch của mình, chậm rãi thở phào một tiếng.

Tác giả có lời muốn nói: Trước phát này đó đi lên, tranh thủ ngày mai lại nhiều mã một ít

Nhập v tiền tam chương bình luận ngay sau đó rơi xuống bao lì xì

Ngày mai thấy qwq.

Editor có lời muốn nói: hơn 6000 chữ đó!!!!!! huhu, chưa beta đâu thấy lỗi chỗ nào thì cmt cho tui,hối chương cho tui có động lực đi T-T

..........