Sở Tổng, Xin Hãy Tránh Đường!

Chương 170

Giang Ly Hận cảm thấy Sở Diệc Thần nhất định là đã tức đến ngu luôn rồi, mặt đầy vẻ đồng tình mà nhìn Đường Tinh nói, "Bạch Ngục chủ, có cần tôi đi Tội Ngục thông báo một tiếng, bảo bọn họ chuẩn bị hậu sự giúp cô hay không?"

Nói xong, hắn dùng một dáng vẻ có chút hả hê nhìn về phương hướng của Sở Diệc Thần. Không tệ, không tệ, hắn vừa mới thành công nhìn thấy được từ trên gương mặt của cái tên này một biểu cảm vô cùng khϊếp sợ.

Điều này thật đúng là không dễ dàng mà!

Tiếp đó khẳng định là sẽ rất giận dữ muốn đi gϊếŧ người đó nha ha ha ha!!

Giang Ly Hận vừa nghĩ vừa nằm ở bên cạnh ao, ngỏng cổ nhìn về phía hai người, mong đợi không thôi, chờ xem kịch vui.

"A Thần... Chuyện này..." Một bên, Tạ Thiên Xuyên từ trang phục của Đường Tinh và lời nói của Giang Ly Hận mới vừa rồi, đã suy đoán ra thân phận của Đường Tinh. Mặc dù không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, nhưng biết nữ nhân này khẳng định...chết chắc.

Mà tình hình hôm nay như thế này, thật sự là không thích hợp thấy máu. Bọn họ chính là tới để kết minh, nếu như đột nhiên thủ lĩnh chết hay bị gϊếŧ, vậy coi như không xong!

Nhưng bậy nhất chính là, nữ nhân này làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy đối với Sở Diệc Thần, làm sao còn có thể có đường sống!

Tạ Thiên Xuyên đang vắt hết óc nghĩ xem khuyên nhủ thế nào, một giây kế tiếp, lại ngây ngẩn...

Sở Diệc Thần trước đó còn đang nghĩ mãi không ra, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại tinh thần. Theo phản ứng của Giang Ly Hận, liền biết ngay việc Đường Tinh đột nhiên nhào qua hôn anh là có điểm kỳ quặc nào đó.

Anh có thể đoán được, rất có thể, mới vừa rồi Tiểu Tinh hôn anh, không phải là bởi vì muốn hôn nên mới hôn, mà rất có thể có nguyên nhân khác.

Nhận định này khiến cho băng tuyết nơi đáy mắt Sở Diệc Thần

hóa thành hỏa diễm...

"Phù... Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật..."

10 giây đồng hồ đến rồi! Hơn nữa còn là Giang Ly Hận tận mắt thấy đấy! Lần này chung quy là hắn không thể chối nữa đi!

Điều kiện hoàn thành, Đường Tinh rốt cục thở phào nhẹ nhõm. Nhưng một giây kế tiếp, đón lấy con ngươi bốc lửa hừng hực của Sở Diệc Thần, nàng trợn tròn mắt.

Xong rồi, hiện tại cái vị “trước mặt” này biết làm sao trấn an đây?

"Chuyện kia... Thật ra thì... Em có thể giải thích!" Đường Tinh giơ tay lên, cố gắng cầu xin tha thứ.

"A ha ha ha ha ha... Hắn sẽ không cho cô thời gian nói thêm đâu!" Sau lưng, Giang Ly Hận vẫn còn đang cười ha hả trên nỗi đau của người khác.

Đường Tinh xạm mặt lại. Cái tên này làm sao thích ăn đòn như vậy?

Sở Diệc Thần: "Không cần giải thích!"

Bên tai truyền tới âm thanh lạnh đến dọa người của Sở Diệc Thần.

Ngay tại thời điểm Đường Tinh đang khẩn cấp điều động tế bào đại não nghĩ biện pháp, ánh mắt Sở Diệc Thần chuyển động, không hề nghi ngờ chính là đang nhìn chằm chằm mặt của nàng. Một giây kế tiếp, anh khẽ cúi người, chủ động hôn lên môi của nàng...

Dưới trạng thái bất ngờ không kịp đề phòng, Đường Tinh trực tiếp bị hôn đến bối rối: "...!"

Tôi là ai...? Đây là đâu...? Người này lại là ai...? Chuyện gì đang xảy ra...?

Về phần Giang Ly Hận, vốn đang chờ đợi Sở Diệc Thần đồ sát tại trận, vạn vạn không ngờ tới, hắn ta lại có thể chủ động hôn đáp trả. Tất cả mọi người có mặt ở đây đều sợ ngây người, quả thật là cứ như thể phải chịu đựng đả kích cực lớn vào trong sâu thẳm linh hồn của mình.

Một giây kế tiếp, "Tõm" một tiếng, Giang Ly Hận mới vừa đứng vững lại trượt chân rơi vào trong ao nước.

Tay của Tạ Thiên Xuyên nắm thành cú đặt ở bên mép, ho khan kịch liệt một trận.