"Vẫn không cho tôi biết tại sao cô lại ở đây," anh chỉ ra, một cánh tay hất ra bên ngoài cho rằng ý anh là phòng khách
"Tôi đang đợi dịch vụ phòng," cô nói. "Và đừng có đánh lạc hướng tôi một lần nữa! Tôi không thể chịu đựng lâu hơn nếu không có thức ăn. "
Môi anh nhếch lên và anh ngồi xuống một trong những cái ghế khác, cúi người về phía cô. Cô dời mắt đi khi nhận ra anh vẫn đang khỏa thân. Sao cô không nhận ra điều đó ngay lập tức nhỉ?
"Anh có phiền che chắn không?" cô hỏi, không thoải mái với trạng thái khoả thân của anh nhưng cái cách anh biểu hiện thì rõ ràng là có.
"Tại sao? Tôi đi lại như này không thích hợp à? " anh hỏi, và cô nghiến răng.
"Anh biết là không còn gì."
"Nhưng sau đêm qua và những gì chúng ta đã làm trong cái phòng kia, tôi nghĩ rằng có lẽ ta đã đi quá xa so với thang điểm rồi. Như này không thể cao hơn bốn được, đúng chứ? "
"Tôi không chơi trò này với anh nữa," cô nghiến răng. "Mặc quần áo vào trước khi dịch vụ phòng đến đây dùm tôi."
"Tôi không nghĩ là do dịch vụ phòng, tôi nghĩ cô thấy tôi. . . không thể cưỡng lại . "
"Bớt ảo tưởng đi" cô lẩm bẩm, ghét cái vẻ tự mãn chết tiệt trên khuôn mặt đó của anh ta.
Anh giật lấy một trong những chiếc đệm ghế ra khỏi lưng và đặt nó ngay ngắn trên đũng quần, khoanh hai tay ngay ngắn trên chiếc gối thêu.
"Gì?" Anh tỏ vẻ thách thức trước cái nhìn ngờ vực của cô. "Cách này lúc nãy hiệu quả với cô mà."
Nó thực sự chẳng hiệu quả như vậy, nếu xét đến các sự việc sau đó, nhưng Cleo sẽ không nhắc đến chuyện đó vào lúc này.
Chuông cửa kêu vang và cô bật dậy, biết ơn vì sự chen - ngang. Chắc có lẽ cô sẽ ôm chầm lấy người phục vụ khi anh ta đẩy xe vào phòng.
"Boa cho anh ấy đi" cô ra lệnh cho Dante, vừa nhấc nắp ra khỏi bát và đĩa, đầu gối cô gần như khuỵu xuống trước mùi hương của thiên đường.
"Đúng là thứ hống hách bé nhỏ nhỉ?" anh thì thầm vào tai cô khi anh đến đứng sau lưng cô, đủ gần để thân nhiệt của anh xuyên qua lớp áo choàng dày của cô. Người phục vụ liên tục tránh mắt đi khi Dante ký tên cho bữa ăn và thêm một khoản tiền boa hậu hĩnh. Anh cảm ơn họ và vội vàng rút lui .
"Anh lại khỏa thân đấy à?" Cleo hỏi mà không quay đầu lại. Anh không trả lời ngay lập tức. Thay vào đó, tay anh đặt xuống vai cô và nhẹ nhàng xoa bóp. Anh ép sát vào cơ thể cô, và sự cương cứng ngày càng tăng của anh bắt đầu làm cho sự hiện diện của nó ngay trên lưng cô, bất chấp cả độ dày của áo choàng.
"Không khỏa thân" anh phủ nhận. "Còn kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn. . ."
Môi anh ghé vào dái tai của cô và anh ngậm nó vào miệng, nhẹ nhàng mυ'ŧ. Cleo rêи ɾỉ, và khi anh dựa thứ đã cương cứng đáng kể của mình vào, cô đẩy nhẹ ra sau cho đến khi anh rên lên một cách tán thưởng. Tay anh vòng qua và trượt vào phía trước áo choàng của cô, tìm kiếm bầu ngực của cô với độ chính xác không kém. Cleo cho phép anh bóp một cái trước khi cô nhìn xuống đồ ăn trước mặt và bước tránh ra khỏi người anh.
Cô quay lại đối mặt với anh ta và liếc nhanh xuống dươиɠ ѵậŧ to lớn, căng cứng của anh, thứ khiến cô chảy nước bọt vì một lý do hoàn toàn khác.
"Đưa cái thứ đó tránh xa ra," cô nhẹ nhàng nói, cúi nhìn nó quả quyết. "Anh và cái dươиɠ ѵậŧ vô độ của anh sẽ không làm tôi xao lãng khỏi đồ ăn của mình lần này đâu."
Anh quay lưng lại với cô và cô có thể thề rằng cô có thể thề rằng mình nghe thấy một tiếng cười khúc khích, thứ khiến trái tim cô tan chảy vì Dante Damaso không dễ bị chọc cười.
"Ăn thức ăn của cô đi, florecita; cô sẽ cần năng lượng cho lát nữa đấy "
Anh ta thực sự là một tên khốn tự mãn. Nhưng Cleo không quan tâm đến điều đó vào lúc này, và cô mang thức ăn của mình — salad, penne carbonara, và bánh pho mát cho món tráng miệng — đến chiếc bàn cà phê trông - đắt - tiền trước ghế của cô cạnh cửa sổ. Dante theo sau cô và ngồi xuống cùng với cái gối, và rất may là, nó đã bảo vệ cái thứ đầy ấn tượng của anh khỏi cô lần nữa. Đôi mắt anh thèm thuồng khi nhìn cô ăn, và sau khi thỏa mãn cơn đói tức thời của cô bằng cách ngấu nghiến nửa đầu bữa ăn một cách say sưa, Cleo ngày càng trở nên cảnh giác hơn dưới ánh mắt chòng chọc đó.
"Làm ơn đừng nhìn tôi chằm chằm nữa," cuối cùng cô nói khi đang ngậm một miệng đầy penne.
"Tôi thích nhìn cô." Chà, điều đó hoàn toàn nằm ngoài dự đoán. Cô cảm thấy miệng mình đang há hốc, với món mì ống đã được nhai dở một nửa bên trong, có lẽ cô đang trông giống như một đứa ngốc đang chảy dãi. Cô nhanh chóng định thần và ngậm miệng lại, hầu như không thèm nhai phần còn lại trước khi nuốt.
"Gì?"
"Tôi thích nhìn em," anh lặp lại. "Em thật thú vị."
Chà, ít nhất thì anh ấy đã không nói dối và từng khen cô xinh đẹp. Cô biết mình có một khuôn mặt kỳ quặc. Có điều, đôi môi của cô quá to so với một khuôn mặt quá nhỏ. Các bạn cùng trường của cô đã gọi cô là "Đôi môi mọng nước" suốt thời tiểu học, và ở trường trung học, các nam sinh đã bắt đầu đưa ra đủ loại gợi ý xúc phạm về những điều cô nên làm với "đôi môi mọng nước" đó. Sau đó là chiếc mũi bị vẹo của cô, bị gãy khi cô bi ngã trong một buổi tập khiêu vũ cách đây nhiều năm. Nó không quá kinh khủng, và sau cuộc phẫu thuật sửa chữa không thành công, Cleo đã từ chức để học cách chấp nhận chiếc mũi hơi lệch ở giữa của mình. Và cuối cùng là đôi mắt xanh to đến kỳ quái của cô, khiến mọi người ví cô như một con búp bê trẻ em trong phần lớn cuộc đời cô. Cleo ghét đôi mắt bị lỗi của mình; cô nghĩ chúng khiến mình trông lúc nào cũng như đang tỏ vẻ ngạc nhiên.
Khuôn mặt kì quặc của cô, kết hợp với thân hình nhỏ nhắn, thường khiến cô bị mọi người đánh giá thấp. Đó là một lợi thế khi cô theo đuổi sự nghiệp khiêu vũ của mình; cô muốn bị đánh giá thấp trước khi "đánh gục" các đối thủ và biên đạo múa bằng tài năng của bản thân. Các nhà biên đạo và đạo diễn yêu thích phẩm chất bất ngờ đó ở cô, say sưa nói về "sự tươi mới" và "sự kỳ quặc" của cô. Nhưng bây giờ, trong thế giới của hiện thực, việc bị đánh giá thấp dẫn đến việc có ít cơ hội hơn còn thất vọng thì ngày càng lớn hơn.